[VÔ HẠN LƯU] THẾ GIỚI NGOÀI VÀ TRONG


“Chúng ta đã phá hủy một cái mắt trận trong căn hộ vừa rồi, bước tiếp theo, có thể kéo dài chừng nào hay chừng nấy.” Thiếu niên già dặn dường như than thở.Tổ sư gia, ngài sẽ để lại một tai họa ngầm đó...Lê Phương Uyển, không, phải nói là Lan Chi Ngọc, cô ta đã tiến vào thủy cung.Xác khô đứng trước thủy cung chậm rãi xoay người, lộ ra bụng căng phồng.

Tay hắn vẫn vòng ở sau lưng, dùng sức một cái, da người như tấm lụa mỏng bị kéo ra.


Hắn cứ như vậy, từng chút từng chút, như kéo khóa kéo, kéo làn da trên lưng mình lộ ra một cái miệng đang há thật dài.Kỳ lạ là, bên trong không phải xương và máu thịt.Xác khô thò tay vào lỗ lớn sau lưng, sờ sờ, kéo ra một bàn tay tái nhợt, ngay sau đó, cả một cơ thể bị lôi ra ném xuống đất.

Động tác của hắn ta rất nhanh, một bộ lại một bộ, thân thể như cái động không đáy, có đào mãi cũng không hết.

Không bao lâu, trước bức tường thủy tinh chất đầy thi thể, sưng tấy, tái nhợt, đám thi thể đan xen xếp thành một ngọn núi nhỏ.Thời gian khẩn cấp, đây là những thứ cô ta chưa thể tiêu hóa hết, chỉ có thể đặt ở tầng ba và tầng bốn.Tầng vừa rồi Lâm đại sư cảm ứng được chính là nơi nó dự trữ lương thực!Giờ này khắc này, Lục Ngôn Lễ ngồi ở trên sô pha, cố hết sức khiến mình chuyên tâm lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm video, gương mặt tuấn tú như bị ai đánh, có chút sưng đỏ.Hạ Lâu và Lê Phương Chỉ cũng vậy, bịt tai lại, vừa xem video vừa dùng dư quang nhìn chằm chằm hai người kia.


Một khi phát hiện ai có khuynh hướng dị biến, bọn họ sẽ dùng phương thức của mình làm cho đối phương tỉnh táo lại.Xuất phát từ nguyên nhân khó nói, đối với Lục Ngôn Lễ thỉnh thoảng mất khống chế, hai người sẽ xuống tay đặc biệt tàn nhẫn.

Đương nhiên, Lục Ngôn Lễ cũng không thua kém, trên mặt ba người đều bị thương.Trên lầu truyền đến tiếng sột soạt, hình như có thứ gì đó đang kéo lê trên mặt đất.

Lúc đầu âm thanh rất nhỏ, sau đó dần dần vang dội.


Dù là ba người có gian nan chống cự cũng nghe rõ, lại không để ý tự đó là thứ gì, chỉ cố gắng để cho mình duy trì thanh tỉnh.“Anh nghĩ...!bọn họ có...!thắng không?”Lê Phương Chỉ gian nan phun ra một câu, cô ta cảm giác mình lại muốn mỉm cười, tay cầm kim đâm mạnh vào đùi, ánh mắt khôi phục chút thanh tỉnh.Hạ Lâu không trả lời, ngược lại là Lục Ngôn Lễ cười rộ lên, ánh mắt Lê Phương Chỉ sáng lên, vốn tưởng có thể công báo tư thù, ai ngờ Lục Ngôn Lễ giãy dụa ngồi xa một chút: “Không thắng được cũng không sao...”“Mọi người cùng chết đi.”Hắn nhìn thoáng qua Hạ Lâu và Lê Phương Chỉ, thầm nghĩ nếu có thể chết chung với hai người này, dù sao cũng tốt hơn ở chung với đám ngu xuẩn lúc trước.“Đúng rồi, mấy người, khi nào thì...!mới có thể đi?”Hạ Lâu không lấy làm lạ, anh ta biết lần này thời gian có hạn, bèn hít sâu một hơi: “0 giờ ngày thứ bảy.”“...!Vậy thì, còn hai ngày nữa.”Nếu như bọn họ không thể rời đi, phỏng chừng sẽ rơi vào kết cục giống như Quan Vân Long trên lầu?Lục Ngôn Lễ có chút xuất thần.Hiện tại, tế phẩm của Lan Chi Ngọc hẳn đã đủ, ba người bọn họ không phải nhân vật trọng yếu gì, nghĩ đến Lan Chi Ngọc không đến mức nhất định phải ăn ba người bọn họ.Chỉ cần có thể tránh được hai ngày là ổn rồi.Tránh đi hai ngày...Bọn họ có thể trốn ở đâu?Tiếng sột soạt trên lầu thật lâu mới biến mất, sau đó hoàn toàn yên tĩnh lại.Lục Ngôn Lễ ngẩng đầu liếc nhìn trần nhà.“Cậu đang, đang suy nghĩ gì vậy?” Hạ Lâu sợ hắn, rất lo lắng tên này lại gây thêm chuyện.“Tôi đang suy nghĩ, thứ trên lầu vừa nãy...!là cái gì?” Lục Ngôn Lễ hít thở thật sâu, ức chế xúc động muốn cười.“Tôi còn muốn hỏi cậu đây, nhiều thêm một tầng, mọi người...!thật sự, không biết?”“Không biết, thật sự không biết...” Lục Ngôn Lễ lẩm bẩm nói, “Trước khi hắn ta dọn đến thì không có.”Vậy thì tại sao hắn cần một không gian như vậy? Mà bọn họ lại hoàn toàn không phát hiện ra.Nơi này dùng để làm gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc