[VÔ HẠN LƯU] THẾ GIỚI NGOÀI VÀ TRONG


Hắn không quan tâm lắm, không nói gì, thang máy lạnh băng cùng với ánh đèn nhấp nháy cũng không thể khiến hắn thay đổi sắc mặt, cuối cùng, Lục Ngôn Lễ trở lại tầng của mình một cách bình an, khóa cửa, rồi chuẩn bị bữa tối như bình thường.Ban đêm, hắn ngồi trên ghế sofa xem TV, gần đây càng ngày càng xuất hiện nhiều tin tức kỳ quái, nữ MC trên màn hình đang đọc báo cáo bỗng nhiên há to miệng nuốt đầu bạn dẫn bên cạnh, sau đó cô ta dường như nhận ra mình đang livestream, che miệng nở một nụ cười thẹn thùng: “Xấu hổ quá, nhưng anh ấy luôn cười tôi to mồm, tôi rất vui, hẳn là mọi người có thể hiểu tôi chứ?”Lục Ngôn Lễ gật gật đầu, vì thế nữ MC trên màn hình hài lòng mỉm cười, tiếp tục thông báo tin tức.Một bóng người rơi xuống ngoài cửa sổ, hét lên một tiếng thật thê lương.Lục Ngôn Lễ không phản ứng, vẫn chăm chú xem TV, qua hồi lâu, lại có một bóng đen giống hệt khác rơi xuống, phát ra tiếng thét chói tai tương tự.Cùng một khoảng thời gian trôi qua, hắn lại nghe thấy tiếng la hét một lần nữa, suốt cả đêm không biết bọn họ đã nhảy bao nhiêu lần.

Sáng sớm hôm sau, Lục Ngôn Lễ ra ngoài làm việc, mặt đất trước cửa chung cư lại vô cùng sạch sẽ, chẳng có thứ gì.Hệt như tối hôm qua, hàng trăm vụ nhảy lầu tiếp theo dường như chỉ là ảo giác.Lục Ngôn Lễ đi bộ đến ga tàu điện ngầm gần đó, trên đường, hắn đi ngang qua một công viên, đám người bên trong ngồi ngay ngắn lặng lẽ, biến thành dáng vẻ một con cá âm dương trắng và đỏ."Hôm nay, vì Đức Chúa toàn năng và toàn tri của chúng con… Con sẽ luôn luôn ca tụng Ngài và sống mãi mãi với vương quốc Thiêng Liêng..."Người đàn ông dẫn đầu đọc to lời cầu nguyện.


Ngay sau đó, tiếng "ầm ầm" xuất hiện trong công viên, một vụ nổ lớn đã xảy ra.Lục Ngôn Lễ đã bước vào một khu phố khác ở góc đường, hắn nghe thấy tiếng nổ cũng không quay đầu lại, tiếp tục tiến về phía trước, bước vào ga tàu điện ngầm.Lục Ngôn Lễ là một nhà báo của một hãng truyền thông hợp tác cố định, hôm nay chính là ngày nộp bản thảo.

Hắn đến công ty đúng giờ và bước vào văn phòng của tổng biên tập."Thế nào, cậu có mang tin tức đến không?" Cấp trên đang ăn vặt, tiếng nhai xương ngón út lạo xạo, ánh mắt mang theo ý tốt nhìn chằm chằm vào Lục Ngôn Lễ.Lục Ngôn Lễ gật đầu: “Tôi có mang đây.” Dứt lời, hắn đặt một chiếc usb cùng một phong bì dày cộp lên mặt bàn.Cấp trên thả túi đồ ăn vặt xuống, vừa cầm ảnh chụp kiểm tra từng tấm vừa khen ngợi gật đầu: “Khá lắm, thế mà cậu còn chụp được cả quá trình biến thành cương thi...!hả? Lan Chỉ Ngọc đã chết mấy chục năm rồi mà cậu cũng có thể chụp được tin tức của cô ta, cho nên lần này chúng ta nhất định có thể đạt được hạng nhất trong năm nay!”Cấp trên khen hắn hết lời một lúc, sau đó mời hắn ăn vặt, nhưng Lục Ngôn Lễ phớt lờ anh ta.


Cấp trên tự mình ăn hết một đ ĩa xương trắng nhỏ, bấy giờ mới tiếp tục phân công nhiệm vụ cho hắn.“Một số nhân viên của toà soạn chúng ta thật sự quá vô dụng, ra ngoài phỏng vấn hai ba lần đã chết, chỉ có cậu là tương đối bền bỉ.

Vậy đi, tuần sau cậu sẽ đến phỏng vấn ngôi làng này.”Hắn ta cười nói với Lục Ngôn Lễ: “Tục minh hôn trong thôn này vô cùng nổi tiếng, đã được lập ra từ rất nhiều năm, toàn bộ các cô gái đều bị ép xuất giá làm vợ cho ma quỷ, cậu đi tìm hiểu một chút đi.”Lục Ngôn Lễ không nói gì, hắn đồng ý.Thế giới này...!Thế giới này điên rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc