Á là tiểu thư cao quý, dựa vào đầu lại chịu sỉ nhục và đòn roi từ tên chồng cũ vũ phu, đốn mạc đó Còn cô lại gả đến nhà họ Tống thảnh thơi an nhàn
Mẹ chồng thương yêu chiều chuộng. Tống Tư Duệ rõ ràng là ác ma nhưng khi lộ diện, cô ả chỉ thấy hắn là người đàn ông có tất cả mọi thứ
Người như vậy, phải thuộc về ả chứ không phải ai khác
Châu Vỹ nghe thấy Cố Nham nói, dùng diễn xuất cao siêu giả vờ thương xót ” Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Mọi người dùng bữa đi, thức ăn nguội sẽ không ngon”.
Anh Túc đã định nói thêm, nhưng liền bị câu nói của bà chặt đứt. Không thể mở miệng.
Đến khi muốn nói thêm, Tống phu nhân liền nhìn sang Cổ Minh Hiện đang ngấu nghiến miếng sườn cừu hoà nhã cười
“Quý thiếu gia đây … đúng là rất sành ăn”
Tên này chẳng hiểu bà đang móc mỉa, cười hề hề “Quả khen”.
Châu Vỹ không thèm nhìn đến bọn họ nữa, ra sức gắp thức ăn cho con dâu mình “Ăn nhiều vào”
Cổ Minh Châu nhìn cô được chăm lo mà tức anh ách
Bộ váy xinh như hoa mà cô mặc, trang sức lộng lẫy mà cô đeo, sự tận tâm của mẹ chồng … đều là cướp của ả Thật sự không cam tâm, những gì cô có đều phải được giành lại không sót một món Người xứng đáng đứng bên cạnh Tống Tư Duệ là Cổ Minh Châu này
Đợi thức ăn được dọn xuống, Anh Túc liền lên tiếng than khổ, ôm gương mặt đau đớn khóc lóc
” Nhìn thấy Giai Lệ yên bề gia thất, người làm mẹ thật sự không còn gì hạnh phúc hơn…”
“Tôi cũng là mẹ, tôi hiểu nỗi lòng của phu nhân đây” – Châu Vỹ chen lời
” Chỉ tiếc là Minh Châu con bé…”
“Với nhan sắc và sự thông minh của quý tiểu thư đây, thì sớm muộn cũng sẽ tìm được hạnh phúc của mình thôi”.
“…” – Anh Túc giờ đây dù có muốn khóc, thì cũng không thể nặng nỗi một giọt nước. Bao nhiêu tâm tình cố gắng tích tụ đều bị Châu Vỹ nhấn chìm chẳng kiêng nể
Cố Minh Châu khôn ngoan hơn đôi chút, nhìn thấy Tống phu nhân chẳng có gì là muốn nghe thấy chuyện hôn nhân của mình, liền nhanh chóng chuyển mục tiêu
” Giai Lệ, chúng ta thân thiết từ nhỏ đến lớn. Chị thừa nhận bản thân cao ngạo, thật sự không thể chịu được việc đã trải qua một đời chồng. Khi còn nhỏ, mỗi lần chị không vui em đều ở bên cạnh an ủi … chị thật sự không muốn sống nữa huhu…”
Cố Giai Lệ tím tái mặt mày. Mỗi lần cô ả không vui đều đem cô ra trút giận
– Đẩy cầu thang khiến cho cô và đầu vào nền đất, máu chảy đầm đìa – Nhốt vào củi cả ngày, chịu đói chịu khác không ai quan tâm – Đổi thuốc sát trùng thành nước muối đậm đặc, làm cho vết thương lở loét nghiêm trọng – Đẩy cô xuống hồ nước giữa mùa đông suyt nữa chết đuối…
Mỗi lần cô chật vật, cô ả đều khoải chỉ cười lớn
Anh Túc ôm lấy con gái mình, đau khổ nhìn về phía cổ ” Giai Lệ à, con nhẫn tâm nhìn chị mình đau khổ hay sao?”