VỢ NHỎ NHÚT NHÁT, CHỒNG À! ANH ĐỪNG QUA ĐÂY

Giọng nói của Châu Vỹ vang lên, điệu bộ hoà nhã ban nãy cũng biến mất. Đôi mắt của bà toả ra khí thế áp bức những người trong căn phòng đến nghẹt thở Gray đáng thương đương nhiên cũng chịu chung số phận, cam chịu đứng yên..

” Các người xem thường nhà tôi đến mức nào đây?” Nói xong câu, bà liền đi ra ngoài. Trước khi rời khỏi lạnh lùng ném cho 4 người bên trong phòng một câu.

“Từ nay về sau đừng mơ đặt chân vào đây thêm lần nào nữa. Nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu”

Tống Tư Duệ bế cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường Hắn ngồi khụy xuống nền đất, cúi đầu không nói lời nào

Cố Giai Lệ khó mà biết được hắn đang nghĩ gì. Nhưng chỉ vài giây sau, cô đã nghe thấy tiếng hắn gầm lên

“Em có bị ngốc hay không, bị người khác gây khó dễ cũng không biết phản kháng. Cứ thế đứng yên cho tên đó đánh như vậy. Nếu không dám đánh trả thì ít nhất cũng gọi người đến. Cứ im thin thít chịu trận, em thét lên một câu liền không sống nỗi hay sao hả!!!”

Cố Giai Lệ cúi đầu, bụng và lưng vẫn còn rất đau Cô cực kỳ uất ức, muốn nói cho hắn biết bản thân không phải đứng yên chịu đòn.

Cô có phản kháng mà!

Nhưng đôi môi vừa hé mở định nói, giọng liền run lên, nghẹn lại không thể cất lời. Nước mắt trào ra, đầm đìa trên gương mặt nhỏ

Tống Tư Duệ phát tiết xong mới phát giác bản thân quá đáng. Hắn tức giận thở hồng hộc, răng nghiến ken két, đôi mắt đỏ ngầu

Không đợi cô kịp phản ứng, hắn lao đến ôm chầm. Đôi tay to kia đặt lên bờ vai mảnh mai Cố Giai Lệ cảm nhận được nó run lên liên hồi

Hơi ấm nóng bao vây lấy thân thể, cảm giác được che chở khiến cô nảy sinh ở lại. Nhưng rất nhanh liền đẩy hắn ra

Cô lần đầu dám chống trả 2 chị em nhà đó, kết quả bị đá một cú

Hắn không bênh vực thì thôi đi, sao còn mắng cô?

Tống Tư Duệ ôm chặt, không để cô vùng ra khỏi, thở dài hạ giọng

“Xin lỗi” – âm thanh khàn đặc uy phong nay lại pha chút yếu ớt

Hắn nhắm chặt hai mắt, toàn thân đều run lên. Lúc này nếu đến sớm hơn, thì đã không phải để cho cô phải chịu dày vò và tủi nhục như thế

“Làm cho em sợ rồi, xin lỗi Giai Lệ. Anh không cố ý quát mắng em đâu. Do anh bất lực với chính mình mà thôi”

Nhìn thấy cô ngồi trên đất, bao nhiêu tế bào trong cơ thể hắn như muốn vỡ tan

Ngay trong chính căn nhà này, vẫn để cho cô chịu tổn thương

Sâu trong đôi mắt hắn dấy lên ngọn lửa hận, siết cô gái nhỏ vào lòng rồi nói ” Những kẻ làm cho em tổn thương, anh sẽ khiến chúng phải giả giá”. Sau đó, giọng nói liền trở nên nhu hoà, vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của cô rồi khẳng định

“Từ nay về sau sẽ không để cho em phải chịu đựng uất ức gì nữa”

Nước mắt Cổ Giai Lệ tuông rơi. Bao nhiêu tủi thân cùng những đắng cay đã chịu đựng trong hơn mười mấy năm qua cứ thế và vỡ oà

Cô khóc thật to, ôm lấy bả vai cứng cáp của hắn, gương mặt thì vùi sâu vào lồng ngực

“Oa oa oa …”

Tống Tư Duệ không chê bẩn, hắn đau lòng thay cho cô Bàn tay to đặt phía sau lưng vỗ về

Cố Giai Lệ bây giờ tuy vẫn chưa mạnh mẽ, nhưng ít nhất cô cũng biết nơi này sẽ không vì quá khứ của cô mà xa lánh, hất hủi Trong lòng an tâm hơn phần nào

Hắn đợi cô trút hết buồn bực, gặng hỏi ” Lúc này có chuyện gì, nói cho anh nghe được không?”

Cố Giai Lệ lắc đầu, bàn tay gắt gao siết chặt lấy góc áo của hắn

Tống Tư Duệ sợ cô hiểu nhầm ý mình từ có ý tốt thành truy hỏi, nhanh chóng giải thích. ” Nói ra thì anh mới có thể giúp em được”

Cô thút thít, hít sâu rồi nói ” Cố Minh Châu … muốn dọn đến đây . ở”

Hắn nhíu mày, là chị của cô? Rất nhanh liền mở lời “Em muốn thế nào, đều nghe theo em cả”.

Tuy biết hắn sẽ không khinh khi cô, nhưng lúc nói ra trong lòng cô vẫn có chút lo lắng. Nghe được câu nói của hắn, lại chui rúc vào lòng, khóc nấc

” Không . muốn … không muốn gặp … họ . nữa”

Hắn hôn lên đỉnh đầu của cô. Giọng nói khàn đặc cưng chiều vang vọng trong căn phòng ” Được, sau này nếu bọn chúng dám đặt chân đến nơi này làm chướng mắt em. Anh thấy một lần thì chém một lần”

Bình luận

Truyện đang đọc