VỢ NUÔI


"Xem ra nó cũng quan trọng với mày lắm, nên mày mới ra sức mà bảo vệ nó như vậy."
Vương Tư Ngôn vẫn nhìn lão Vương bằng ánh mắt ấy, như đang muốn cho ông ta thấy được sự kiên định trong câu nói của mình.
"Hôm nay tôi đến đây cũng là vì muốn nói rõ một chuyện.

Nếu như ông có ân oán gì cần giải quyết, thì cứ tìm tôi, đừng lôi kéo người khác vào."
"Một người con gái trói gà không chặt như cô ấy, vốn không đủ sức để chống lại ông.

Ông cũng hiểu mà?"
Anh nói ra những lời này là muốn đánh lạc hướng lão Vương, muốn ông ta đừng bao giờ để mắt đến Chiêu Thần dù chỉ một chút.

Vì anh biết, dù cho cô có thật sự yếu đuối mỏng manh hay là kiên cường mạnh mẽ, thì khi rơi vào tay ông ta cũng không có được kết cục tốt đẹp.

Người như ông ta, giỏi nhất là các phương pháp hành hạ người khác.

Huống hồ gì, nếu như đem Chiêu Thần ra để so với lão Vương, thì hai người họ chính là đang đối nghịch nhau về cách dùng độc.
Một người thì biết cách dùng độc để làm hại người khác, một người thì lại lấy độc để trị độc.
Vương Tư Ngôn cũng không muốn ở lại nơi này lâu, nên nói xong thì liền quay người rời khỏi.

Nhưng đi được vài bước, lồng ngực của anh đột nhiên lại truyền đến cơn đau dữ dội.
Nhục Chi Độc? Không thể nào.
Trước khi đến đây, anh vẫn luôn ở bên cạnh Chiêu Thần, lẽ ra khả năng độc tố phát tán là rất thấp, hầu như là bằng không.


Nhưng cơn đau mà anh đang cảm nhận bây giờ, chính là do Nhục Chi Độc mang lại, vô cùng đau đớn.

Cơn đau này khác gì xé ruột xé gan của người trúng phải nó, lần đau này còn gấp bội lần trước.
Vương Tư Ngôn đứng không vững nổi, một tay bấu chặt lồng ngực, một tay bấu dưới nền đất lạnh, khụy chân xuống.

Tư Đàm không thể đứng ở ngoài được nữa, đẩy thật mạnh vào hai tên vệ sĩ để xông vào bên trong.
"Thiếu gia."
"Thiếu gia.

Không phải trước khi đi cậu đã..."
Chưa nói hết lời, anh đã nhìn thẳng vào mắt của cậu ta mà lắc đầu, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên vô số tơ máu.

Nếu bây giờ nói ra, khác gì để thân phận của Chiêu Thần hoàn toàn bại lộ trước mặt lão Vương.

Ông ta đã biết bên cạnh anh có một cô gái, nhưng ít nhiều gì anh cũng muốn giữ lại cho cô một chút an toàn cuối cùng.
Tay anh đưa lên, dùng sức bám vào Tư Đàm, cắn răng nói.
"Xin thuốc giải.

Xin ông ta...!thuốc giải đi."
Cậu ta ngẩn ra hồi lâu mới hiểu được sự tình, tạm thời bỏ qua chuyện của Chiêu Thần mà đến trước mặt lão Vương để xin thuốc giải.
"Xin ông.

Xin ông hãy đưa thuốc giải cho thiếu gia."
"Thuốc giải?"
Ông ta ngồi thản nhiên ở đó nhìn anh đau đớn mà cười một tràn, hầu như không mảy may gì đến sống chết của anh.

Trước đây cũng thế, bây giờ cũng thế.

Trong mắt của ông ta, anh chính là thứ rác rưởi như anh đã từng nói lúc nãy, không đáng để quan tâm.

Thứ mà ông ta muốn, chính là nhìn thấy anh trong bộ dạng như bây giờ, đau đớn đến mức sống không bằng chết.
Tư Đàm vừa căm phẫn vừa bất lực, liên tục cầu xin lão Vương trong vô ích.

Nhìn thấy Vương Tư Ngôn đau đớn như vậy, cậu ta chỉ hận không thể xé toạc ông ta ra xem rốt cuộc ông ta có trái tim hay không.
Bỗng nhiên bên ngoài có động tĩnh, rồi nụ cười trên mặt lão Vương tắt ngủm, thay vào đó là sắc mặt xám ngoét không còn chút khí sắc.

Ba mũi kim dài nhọn hoắt ở sát gần gang tấc với khuôn mặt của ông ta, trên đầu kim được tẩm độc, có màu đen đậm vừa nhìn đã thấy.

Ông ta hoang mang đứng dậy, bất an gọi.
"Người đâu? Người đâu?"

"Người của ông được tôi tiễn đi chầu trời cả rồi."
Vương Tư Ngôn trong cơn đau đớn, chợt nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.

Rồi anh kinh ngạc ngước lên nhìn, Chiêu Thần đang ở ngay tầm mắt, trên người cô giống như toả ra một luồng sát khí rất khó tiếp cận.

Cô nhìn thấy anh như vậy, không kìm lòng được mà chạy đến ôm lấy anh.
"Anh làm sao vậy? Có phải Nhục Chi Độc tái phát rồi không?"
Anh cau mày, vẻ mặt lộ ra muôn phần khó xử.
"Ai cho em đến đây? Ai bảo em đến đây?"
"Anh còn quan tâm đến chuyện đó để làm gì? Về nhà trước đi được không?"
Chiêu Thần cùng Tư Đàm dìu anh đứng dậy, đối diện trực tiếp với lão Vương.

Thật ra lúc tiễn Vương Tư Ngôn đi ra cổng, khi ôm chặt lấy anh cô đã để định vị trong túi áo khoác, nhằm dò tìm vị trí của anh khi cần.

Mặc dù cô nói mình tin tưởng mọi quyết định của anh, nhưng cô lại không tin lão Vương là người nói lời sẽ giữ lời.

Nếu như trước đây ông ta đã nhiều lần muốn giết anh, thì lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Cô không muốn anh tự mình đi vào hang cọp, nên chỉ có thể dùng cách này để âm thầm đi theo sau.

Loại độc trên kim châm mà cô vừa phóng ra, chính là "bản sao" của Nhục Chi Độc với tác dụng đau đớn không kém.

Tiếc thay mạng của lão Vương còn quá lớn, nên mới không bị nó dày vò giống như anh lúc này.
"Quả nhiên cô chính là người giúp nó áp chế Nhục Chi Độc."
Chiêu Thần giữ chặt lấy cánh tay Vương Tư Ngôn, nhìn lão Vương bằng đôi mắt sắc lạnh.

Trước đây cô chưa từng nghĩ sẽ có ý định muốn đối đầu ai, hay làm hại ai.

Nhưng với người như ông ta, thực chất có chết trăm ngàn lần cũng chẳng đáng.

"Có phải hay không không cần ông quan tâm.

Nhưng tôi ở đây nói cho ông biết, chỉ cần ông làm tổn hại đến Vương Tư Ngôn, tôi nhất định sẽ cho ông nếm thử, mùi vị sống không bằng chết là như thế nào."
Ông ta bật cười, vỗ tay tán thưởng.
"Hay.

Tôi rất thích cá tính của cô.

Một người như cô, ở bên cạnh nó thì thật quá uổng phí tài năng."
"Còn người như ông, sống trên đời này thì thật khiến người ta muốn nghiền nát tận xương tủy."
Nói rồi, cô cùng Tư Đàm dìu anh rời khỏi nhà của ông ta.

Trước khi rời đi, cô vẫn không quên để lại kim châm có độc đó, giống như một lời nhắc nhở.

Chiêu Thần có thể tùy tiện để người ta ức hiếp, nhưng tuyệt đối không thể nhìn Vương Tư Ngôn bị ông ta dày vò.

Lúc thấy người đã rời đi, thân cận của ông ta đứng ở phía sau lưng mới tò mò hỏi.
"Ông chủ định tha cho bọn họ dễ dàng vậy sao?"
Lão Vương nhếch môi cười, tay đặt lên cái ly trà bằng ngọc phỉ thúy sáng chói, gõ xuống một nhịp khi vừa dứt lời.
"Làm sao có thể tha? Có điều, con chim vừa được thả từ trong lồng ra, vẫn nên đợi nó ăn cho no nê đã."
"Thời gian, còn dài mà.".


Bình luận

Truyện đang đọc