VỢ NUÔI


Kết thúc chuyến công tác ở Giang Nam, Chiêu Thần tạm biệt Tiêu Đình để cùng Vương Tư Ngôn về lại Lăng Xuyên.

Lúc cô rời khỏi viện nghiên cứu, anh ta không có vẻ gì gọi là quan tâm lắm, cứ ngồi ở bàn làm việc xem như không nghe thấy gì.

Trước khi đi, cô còn gửi lại một bó hoa, xem như là cảm ơn những thông tin anh ta đã cung cấp cho mình về Nhục Chi Độc.
Chiêu Thần vừa rời khỏi, ánh mắt của Tiêu Đình đã nhìn ra ngoài cửa rồi nhìn qua bàn làm việc trống chỗ kia.

Đó là nơi cô từng ngồi trong suốt một tháng ở đây, có dấu vết của cô, có bó hoa cô để lại cùng với cây bút còn bỏ quên trên bàn.
Trước khi Vương Tư Ngôn đến đón, Chiêu Thần đã đón taxi đến cửa hàng hoa, mua một ít cùng với trái cây để chuẩn bị đến thăm mộ mẹ anh.

Cô nghe anh nói, lúc sinh thời bà rất thích mẫu đơn trắng, nên đã mua một bó mẫu đơn trắng thật tươi.
Rời khỏi shop hoa, Chiêu Thần vô tình nhìn thấy chiếc Maserati màu đen quen thuộc, cũng không biết tại sao anh lại biết cô ở đây.

Cô vui vẻ đi đến rồi mở cửa lên xe, nhưng khi vừa ngồi vào trong thì đã cảm thấy ở cổ có thứ gì đó rất lạnh.

Là một lưỡi dao sắc bén, kề sát vào gân cổ của Chiêu Thần.

Cô giật mình, giỏ trái cây bên cạnh bị buông lỏng tay có vài quả táo lăn lông lốc.
"Chào cô Chiêu.

Đã lâu không gặp."
Cô liếc mắt nhìn sang tên đang kề dao vào cổ mình, cùng với người ngồi ở ghế sau.

Lão Vương ngồi rất thong thả, trên tay còn cầm điếu thuốc đang cháy dở.

"Ông muốn làm gì?"
Đối mặt với chuyện này, trong lòng cô mặt dù có phần hoảng sợ nhưng vẫn phải tỏ ra thật bình tĩnh.

Vì bây giờ, chỉ cần cô nông nỗi hoặc thiếu kiểm soát, lưỡi dao ngay cổ nhất định sẽ cứa vào sâu hơn.
"Nóng vội làm gì? Chỉ là đã lâu không gặp nên muốn trò chuyện lát thôi."
Lão Vương ném điếu thuốc đã tàn ra bên ngoài bụi cỏ.

Chiêu Thần cười khẩy một cái, nhìn ông ta qua gương chiếu hậu.
"Đây là cách mà ông muốn trò chuyện với tôi sao? Dùng dao với một cô gái như tôi, chắc chỉ có hạng tiểu nhân bỉ ổi mới dùng được.

Lẽ nào ông cũng là loại người đó?"
Đàn em của lão Vương nghiến răng, cứa sát lưỡi dao vào cổ Chiêu Thần, một cảm giác tê dại khiến cô giật mình.

Máu rỉ ra, trên cổ trắng ngần có một đường dài bằng ngón trỏ của một người trưởng thành.

Lão ta đưa tay, ra hiệu hắn ta bỏ dao xuống, cô liền không nhịn được nỗi lo lắng mà thở phào một hơi.
"Tôi biết cô đang điều tra về Nhục Chi Độc.

Cô cũng biết đó, kẻ chống lại tôi thường không có kết quả tốt đẹp."
Chiêu Thần không thể nhịn được khi nghe ông ta nhắc đến loại độc này, càng không thể nghe lọt tai những lời ba hoa đó.

Vẻ ngoài của ông ta, đúng là đã che giấu quá kỹ sự tàn bạo và xấu xa kia, khiến ai cũng một lần tin lầm.
"Ông muốn làm gì tôi thì làm, nhưng không được làm hại Vương Tư Ngôn."
Lão Vương nhướn mày, tỏ vẻ rất ngạc nhiên về thái độ lạnh lùng và mạnh mẽ của cô.

Ông ta bật cười thích thú, đổi chỗ với tên đàn em đang ngồi bên cạnh cô.

Ngồi gần thế này, Chiêu Thần chỉ ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, có cả mùi của sự tàn nhẫn.
"Cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô?"
Ông ta vừa nói, vừa đưa tay vuốt ve gò má của Chiêu Thần, khiến cô thấy kinh tởm mà hất mặt sang nơi khác.

Hành động này của ông ta, không xứng đáng là một bậc tiền bối, ngược lại còn chẳng có chút đứng đắn, đàng hoàng.
Điện thoại trong túi áo của Chiêu Thần reo lên, Vương Tư Ngôn đang đậu xe ở cách shop hoa cô vừa mua một khúc cua.

Anh đã đợi gần nửa tiếng, không thấy cô đi ra từ đoạn đường vào bìa rừng nên mới gọi.

Cô bất giác nghe thấy tiếng chuông mà chạm tay vào túi, nhưng lập tức bị lão Vương kéo mạnh lấy cổ tay, siết thật chặt.
"A~"
Sức của ông ta rất mạnh, Chiêu Thần không có khả năng chống đối, bị kéo chặt đến mức đau nhức cổ tay.

Lấy điện thoại trong túi áo của cô, ông ta nhấc máy, còn mở loa ngoài.
"Chiêu Thần.

Em đã xong việc chưa?"

Giọng nói nhẹ nhàng của Vương Tư Ngôn vang lên, thoáng chốc khiến cho sự bình tĩnh của cô ban đầu biến thành nỗi lo lắng và sợ hãi.

Lão Vương cười khẩy một tiếng.
"Đã xong việc rồi.

Con trai."
Anh cau mày, giây sau lập tức kinh ngạc đến mức bàn tay cầm điện thoại run lên không ngừng.

Tay đặt trên vô lăng siết chặt, anh hỏi.
"Cô ấy đang ở chỗ của ông?"
"Đừng lo đừng lo.

Cô ấy vẫn an toàn, chẳng mất một sợi tóc nào cả."
"Ông muốn gì?"
Vương Tư Ngôn có vẻ thiếu kiên nhẫn, vì anh biết lão Vương là một tên cáo già, có rất nhiều cách để khiến anh trở nên thê thảm.

Bây giờ điểm yếu duy nhất của anh chỉ có Chiêu Thần, ông ta đương nhiên sẽ tận dụng cô thật tốt.
"Muốn gì à? Để tao nghĩ xem nào?"
Cổ tay của Chiêu Thần vẫn đang bị siết chặt, đến mức các mạch máu nổi lên tím xanh.

Cô rất đau, nhưng vẫn cắn răng không kêu lên một tiếng.

Ông ta nhìn cô rồi lại nhìn ra bên ngoài, trời cũng vừa sụp tối, bây giờ ở nghĩa trang chắc cũng đã xong việc rồi.
"Có một bất ngờ đang đợi mày ở nghĩa trang, mày cứ việc đến đó mà tận hưởng."
Lão Vương nói rồi cúp máy, suy cho cùng việc mà ông ta muốn chính là kéo dài thời gian.

Sau khi xong xuôi, ông ta bỏ tay Chiêu Thần ra, cứ vậy mà thả cô xuống xe, để cô đi bộ qua khúc cua kia.

Cô không hề biết anh đang ở đây, lúc đi vừa đến mới nhìn thấy đây mới là xe của anh.

Vương Tư Ngôn vừa thấy cô, lập tức rời khỏi xe mà chạy xuống, nhìn cô đang bước khập khiễng đến, tay còn cầm hoa với cả trái cây các thứ.

"Chiêu Thần.

Em ổn không? Ông ta có làm gì em không?"
"Không sao.

Em không sao hết."
Anh hỏi với vẻ gấp gáp, ánh mắt nhìn cô hoảng sợ đến nỗi nói năng lộn xộn.

Khi thấy trên cổ của Chiêu Thần rỉ máu, anh khựng lại một chút, sau đó thì lặng im mà ôm chặt cô vào lòng.

Sau khi định thần, anh mới nhớ lại những gì mà lão Vương vừa nói, về bất ngờ mà ông ta dành tặng cho anh ở nghĩa trang.

Anh đứng ngây người hồi lâu, sau đó lập tức đầu như nổ tung, hốc mắt đỏ bừng bừng.

Chiêu Thần không rõ anh xảy ra chuyện gì, mới hỏi.
"Anh sao vậy?"
"Tư Ngôn?"
Vương Tư Ngôn dường như đã nhận ra được, điều tiếp theo đây mà lão Vương làm, tàn nhẫn đến mức độ nào.

Anh thất thần, miệng lẩm bẩm.
"Mẹ.

Mẹ ơi.".


Bình luận

Truyện đang đọc