VỢ ƠI, ĐỪNG ĐI NỮA! ANH SAI RỒI!

Chương 373:

 

Dần dần, Dương Họa Y đã trở nên mờ nhạt trong mắt mọi người, Nhan Từ Khuynh cũng không muốn cô lại vướng vào vũng nước đục này.

 

“Nhưng dù sao ông ấy cũng là cha em” Cô vấn lo lắng.

 

Nhan Từ Khuynh nhéo nhẹ bên má mịn màng của cô: “Sau đó thì sao, cứ để mặc cho ông ta dùng thân phận cha em đi gây rối khắp nơi như thế à?

 

Cứ thế phá hủy cuộc sống của chúng ta à?”

 

Dương Họa Y im lặng.

 

Cô đã từng khuyên nhủ bản thân một lần, ng-sẽ không dung túng người-nhà họ Dường như ế nữa: Nhưng đến lúc có chuyện xảy ra, cô vẫn có ột chút do dự.

 

Đặc biệt là bây giờ, cô cũng không biết Nhan ân bày binh bố trận lớn đến thế để làm gì, trong ng càng thêm hoảng loạn.

 

“Anh chỉ đi nói rõ sự thật, giải quyết chuyện “y triệt để thôi”

 

Dương Họa Y châm chậm buông tay ra, rồi nâng tay lên sửa lại áo sơ mi của anh, lúc bấy giờ mới để anh xuống dưới.

 

Nhan Từ Khuynh cúi đầu hôn khóe môi cô, rồi mới bảo Trợ lý Lưu mang-hồ sơ xuống lầu.

 

Tất cả phóng viên, kể cả Dường Hải Thiên đều bị mời vào bên trong phòng hội nghị rộng lớn.

 

Rõ ràng chuyện là dơDường Hải Thiên gây ra, bây giờ người chủ động lại biến thành Nhan Từ Khuynh.

 

Trong chớp mắt, nơi đây nghiễm nhiên trở thành một cuộc họp báo giải quyết mọi chuyện của Tập đoàn Nhan Thị.

 

Phía sau là màn hình điện tử to bự, đám thư ký đám bận rộn qua lại vận hành thử thiết bị, đến khi tất cả đều hoạt động tốt, thì Nhan Từ Khuynh mới phất tay một cái để Trợ lý Lưu mang đồ lên, kết nối vào trong máy vi tính.

 

Dường Hải Thiên và đám phóng viên ngồi ở dưới khán đài, nhìn gương mặt bình tĩnh của Nhan Từ Khuynh và hành động khiến người ta khó hiểu kia, bỗng nhiên ông ta thấy hơi bất an và lo sợ.

 

Nhan Từ Khuynh nhìn ông ta một cái.

 

Khi đối diện với ánh mắt của anh, tim Dường Hải Thiên run rẩy.

 

Ánh mắt của.Nhan Từ Khuynh rất bình tĩnh, biểu cảm giổng như đã năm chắc được phần thắng vậy, về mặt khí thế, Dường Hải Thiên đã thua trước rồi.

 

Thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của Dường Hải Thiên, Nhan Từ Khuynh kêu ông ta một tiếng: “Ông tới đây”

 

Trên sân khấu có đặt micro, Nhan Từ Khuynh chỉ nói một. câu cũng có.thể truyền đến loa, âm thanh vang lên rất to khiến tất cả mọi người đều nghe được.

 

“Dựa vào cái gì mà tôi phải tới đớ?” Giọng Dường Hải Thiên rất buồn bực.

 

“Không phải ông gọi phóng viên đến đấy sao, tôi chỉ đang giúp ông mà thôi.”

 

Nhan Từ Khuynh nhếch môi, mỉa mai vô cùng.

 

Khi nói như thế, ông ta không đi lên giống như là ông ta đang sợ vậy.

 

Dường Hải Thiên kéo vạt:áo, lấy hết can đảm bước lên sân khấu.

 

Nhan Từ Khuynh khoanh tay, ung dung liếc Dường Hải Thiên: “Nếu những ký giả hôm nay đều do ông đưa tới, vậy màn mở đầu tôi sế giao cho ông. “

 

Dường Hải Thiên chưa bao giờ đứng đối diện cùng với Nhan Từ Khuynh như hôm nay.cả, Nhan Từ Khuynh càng bình tĩnh, ông ta càng bất an.

Bình luận

Truyện đang đọc