VÔ SONG

Phạm Vân còn nhớ ngày không trăng đó.

Trên trời mưa phùn lất phất, hắn ngồi một mình ven đường, khởi quẻ trong một lương đình mái tranh.

Một thanh niên y phục vải thô đi tới, thu lại ô trong tay, ngồi xuống đối diện hắn.

Phạm Vân đang chuyên tâm dồn chí với trận pháp mình dùng gỗ nhỏ lập ra trước mắt, căn bản không để ý tới.

Đối phương nhìn hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Thêm một phòng tuyến ở vị trí Tốn nữa.”

Trong tay Phạm Vân đang cầm một cây gỗ, chuẩn bị đặt ở chỗ Tốn, thấy người này cùng mình không hẹn mà hợp, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn thẳng đối phương.

“Ngươi từng học kỳ môn độn giáp?”

Thanh niên lắc đầu: “Chẳng qua đã từng đọc được “bí tàng thông huyền lục âm chân kinh” của Hoàng Thạch lão nhân, nhưng nhiều chỗ không hiểu.”

Chỉ mới đọc nửa quyển, cái hiểu cái không mà đã đến được trình độ này, có thể thấy được đúng là tồn tại một người thiên tư thông minh.

Phạm Vân nổi lên lòng yêu tài.

Chẳng qua hắn nhìn vẻ mặt bệnh tật của đối phương, giữa chân mày có tử khí, liền lắc đầu một cái.

“Mạng ngươi thấy rõ hiển quý, nhưng kiếp lớn kiếp bé đếm không ngừng, nguy cơ trùng trùng, hung hiểm đan xen, nhất là sẽ bất lợi với bằng hữu bên người, người nào càng gần ngươi lại càng dễ dàng gặp họa.”

Thanh niên rất bình tĩnh: “Đúng như lời ngươi nói, nhưng ta không tin số mệnh.”

Phạm Vân: “Tuổi trẻ khí thịnh, ngươi cho là người định thắng trời, nào ngờ số mạng khó sửa đổi.”

Thanh niên lãnh đạm nói: “Ta chưa bao giờ muốn cải mệnh, ta chỉ không tin số mệnh. Trời cao muốn làm gì ta, đó là chuyện của nó, ta muốn đi đường nào lại là chuyện của ta, chúng ta không liên quan đến nhau.”

Lần đầu Phạm Vân nhìn thấy người như vậy.

Cõi đời này chúng sinh như mây, hoặc tuyệt đối tin tưởng số mạng không nghi ngờ, theo cái lợi mà tránh cái hại, cẩn thận khắp nơi, hoặc là kiên quyết không nhận mạng.

Nhưng đối phương cũng không phải là không nhận, hắn chỉ không chịu thỏa hiệp.

Người như vậy, cuối cùng sẽ có số mạng gì?

Phạm Vân bỗng nhiên thấy hứng thú.

“Ngươi tên là gì? Làm việc gì?”

“Thôi Bất Khứ, ta đi theo cha nuôi buôn bán, hắn vừa qua đời tháng trước.”

“Không bằng ngươi theo ta học nghệ, thiên văn địa lý, văn chương thuật số, ta đều có thể dạy ngươi.”

“Ta không bái sư.”

“Không sao.”



Nhớ đến chuyện cũ, mặt Phạm Vân lộ vẻ hoài niệm.

“Ngươi và ta tuy không có danh thầy trò, thực tế lại như thầy trò, ngươi là người có thiên phú nhất mà ta từng thấy, nếu không phải thân thể ngươi không cách nào tập võ, bây giờ võ công của ngươi sợ rằng có thể đánh một trận cùng Nguyên Tam Tư.”

Nguyên Tam Tư bị lấy làm ví dụ ha ha cười nói: “Chính cái gọi là con người không hoàn mỹ, hiền chất tuổi còn trẻ đã lên làm được Tả Nguyệt sứ, được Độc Cô Già La coi là tâm phúc, đã là nhân trung hào kiệt rồi, nếu còn văn võ song toàn nữa, chẳng phải khiến trời cao ghen tỵ sao?”

Thái độ của bọn họ càng hiền hòa, chuông báo động trong lòng Thôi Bất Khứ càng vang lớn.

Phạm Vân tùy ý tìm một thời cơ hiện thân, tự nhiên cũng có thể nói lời chiêu hàng, thế nhưng đầu tiên là tỏ ra thủ đoạn bình thường, hoàn toàn giống như bây giờ, đào hố chờ Thôi Bất Khứ tự nhảy xuống, trước tỏ lòng hăng hái, rồi lấy tình tác động, lấy lợi dụ dỗ.

Nhưng Phạm Vân cùng Nguyên Tam Tư xuất hiện chẳng qua chỉ là bắt đầu, Vân Hải Thập Tam Lâu hẳn không chỉ chút thủ đoạn này.

Đáy lòng mơ hồ có vật gì nóng lòng nổi lên mặt nước, hắn đưa tay đè xuống.

“Các ngươi muốn chiêu hàng ta, có phải nên cho cả ba người bạn cùng đi vào động với ta xuất hiện không?” Thôi Bất Khứ không cảm xúc nói.

Nguyên Tam Tư cười đầy ẩn ý, nhìn hắn một lúc lâu mới nói: “Đừng nóng nảy.”

Thôi Bất Khứ không nhịn được hơi cau mày, mấy lần không thể nhận ra, thoáng một cái rồi biến mất.

Ở trong mắt Nguyên Tam Tư, đây cũng là một tín hiệu rất rõ ràng.

Tả Nguyệt sứ từ trước đến nay thông minh sắc sảo, rốt cuộc cũng có lúc không thể xác định được.

Tất cả những điều này này, từ khi hắn bước vào Bác Lăng đã quyết định kết cục.

Nguyên Tam Tư khẽ mỉm cười.

Hắn rất mong đợi, một khắc khi Thôi Bất Khứ biết được chân tướng, rốt cuộc sẽ có biểu tình gì.

Phạm Vân vẫn còn đang nói.

“Bất Khứ, ngươi là trời sinh có tài chủ trì, Trương Lương(*) tái thế, nếu chỉ nương thân với một cái Tả Nguyệt cục, không thấy đáng tiếc sao? Mặc dù Dương Kiên coi trọng tài cán của ngươi, nhưng cũng không đưa ngươi ra làm trụ cột đất nước như danh tướng lương tướng, nếu không lấy bản lĩnh của ngươi, sớm nên vào thượng thư tỉnh(**) rồi. Thân thể ngươi vốn sinh ra đã kém cỏi, lớn lên lại phải chịu khổ, nếu không có cơ duyên chuyển biến, lại hao phí tâm lực tính mưu bôn ba như vậy, tất nhiên sẽ mất sớm mạng.”

(*) Trương Lương là danh thần khai quốc nổi tiếng thời nhà Hán.

(**) Thượng thư tỉnh: là cơ quan hành chính tối cao, chưởng lãnh bá quan trong triều, nắm giữ quyền hành chính cao nhất dưới hoàng đế, thay mặt hoàng đế thi hành quyền quản lý hành chính, trực tiếp quản lý lục bộ thượng thư (theo wiki)

Thôi Bất Khứ thu mắt, từ góc độ của Phạm Vân chỉ có thể nhìn thấy lông mi đối phương gần như che hết mắt, không thể thấy được biểu tình dưới đó.

Con kiến hôi còn tham sống, chỉ cần là người đều không muốn chết, huống chi Thôi Bất Khứ là người nắm quyền trong tay như vậy.

Nhưng nếu như ngay cả mạng sống cũng không còn, quyền thế ngập trời còn có ích lợi gì?

“Mục đích của Vân Hải Thập Tam Lâu rốt cuộc là gì? Các ngươi muốn ủng hộ một người làm Hoàng đế, vậy cũng phải cho ta thấy người này, biết được y có bao nhiêu khả năng chứ.” Thôi Bất Khứ nói.

Phạm Vân: “Sau khi ngươi gia nhập dĩ nhiên sẽ biết được. Lúc trước không phải ngươi đã giao thủ cùng Đoạn Tê Hộc ở Thả Mạt thành sao, người này ngang dọc tây bắc mấy chục năm, cũng là một kiêu hùng, nhưng hắn chỉ được đứng hàng thứ mười hai trong Thập Tam Lâu thôi.”

Thôi Bất Khứ: “Như vậy tiên sinh thì sao? Ngươi và Nguyên Tam Tư ở vị trí nào?”

Phạm Vân không hề vòng vo: “Nguyên Tam Tư là Tứ tiên sinh, ta là Tam tiên sinh, môn chủ Cao Vân của Phù Dư môn lúc trước chết dưới tay Phượng Nhị phủ chủ của Giải Kiếm phủ là Ngũ tiên sinh.”

Thôi Bất Khứ đùa cợt nói: “Lấy tài năng của hai vị mới chỉ đứng thứ ba và thứ tư, vậy nếu ta vào Thập Tam Lâu, sợ không phải chỉ có thể thay thế vị trí của Đoạn Tê Hộc?”

Phạm Vân cười một tiếng: “Ta và Nguyên Tam Tư tự mình tới chiêu hàng, có thể thấy được Lâu chủ coi trọng ngươi, sau khi ngươi vào đó, địa vị sẽ càng cao hơn hai người chúng ta. Trong Thập Tam Lâu nhân tài đông đúc, khổng lồ tới mức ngươi không tưởng tượng nổi, lúc trước chính ngươi cũng đã được thấy rồi đấy, phí tâm diệt trừ một Đoạn Tê Hộc, Tùy Triều thuận tiện lấy đây là công lớn, nhưng hắn ta cũng chỉ là một con cờ có cũng được không có cũng được của Vân Hải Thập Tam Lâu thôi.”

Thôi Bất Khứ cười như không cười: “Ta cũng không chỉ diệt mỗi Đoạn Tê Hộc đâu, còn diệt trừ Ngọc Tú bên cạnh Tấn vương, thế thân Ngọc Hành của Ngọc Tú cùng với môn chủ Cao Vân của Phù Dư môn, còn có mưu phản ở Thanh Lệ Viên nữa, nhiều người của các ngươi đã bị lỗ trong tay ta như vậy, các ngươi còn không có khúc mắc mà tới chiêu nạp ta, ta còn sợ sau khi vào đó bị trả thù đây!”

Phạm Vân: “Ngươi không cần phải lo lắng. Vừa rồi ta đã nói, Đoạn Tê Hộc có cũng được không có cũng được, mà Cao Vân kia ỷ vào Phù Dư môn trong tay, từ trước đến giờ không hề nghe lời, lại là một người Cao Câu Lệ, không phải là người tộc ta, ắt có dị tâm, ngươi giúp chúng ta diệt trừ hắn, vừa vặn để cho người của chúng ta tiếp quản thế lực Phù Dư môn, ngược lại lập một công.”

Đối với vẻ mặt tươi cười của hắn ta, trong lòng Thôi Bất Khứ hơi trầm xuống một cái.

Phạm Vân chân thành dụ dỗ: “Bất Khứ, ngươi rất thông minh, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ta hết sức ca ngợi ngươi trước mặt Lâu chủ, Lâu chủ cũng rất thưởng thức ngươi. So với loại ngụy quân tử hai mặt ba đao như Dương Kiên, Lâu chủ mới là đế vương ta coi trọng nhất. Bụng dạ y rộng rãi, thủ đoạn phi phàm, không những sẽ không ghi hận những việc ngươi làm trước đó, ngược lại sẽ thưởng thức ngươi biết địch ta rõ ràng. Trước ai vì chủ nấy, ngươi tận trung cương với vị, sao có thể là lỗi được? Từ chuyện trước đây, tự nhiên không nhắc tới chuyện cũ, nên xóa bỏ.”

Thôi Bất Khứ: “Ta quả nhiên không đoán sai.”

Phạm Vân ngẩn ra: “Cái gì?”

Thôi Bất Khứ: “Ngươi có thù oán với Dương Kiên.”

Phạm Vân dừng một chút, cười lạnh nói: “Kẻ thù của Dương Kiên đâu chỉ mười triệu, có thêm ta cũng không nhiều, thiếu ta cũng không ít. Nhưng ngươi là đệ tử của ta, ta sẽ không hại ngươi.”

Thôi Bất Khứ: “Hôm nay ta đã là người ở chỗ này, nguyện ý hay không, chỉ sợ cũng cũng không do ta làm chủ.”

Phạm Vân: “Ngươi còn nhớ lần đầu thầy trò chúng ta gặp nhau, ta xem tướng cho ngươi không? Dương Kiên tuy có khí tượng đế vương, sinh ra đã đại phú đại quý, nhưng cuối cùng sừng rồng của hắn cũng không bệnh mà mất, mặc dù giữa trán đầy đặn, nhưng lại như cô tăng, cho dù Tùy Triều cực thịnh một thời, tất nhiên cũng sẽ như tướng mạng Dương Kiên nửa đường chết yểu, hai đời chấm dứt, Dương Kiên đã được định trước cảnh già thê lương, mà con cái dưới gối hắn cũng sẽ không được chết yên lành. Năm đó ngươi theo ta học về trăm họ, duy chỉ không chịu học tướng mạng, nhưng chắc bình thường ngươi cũng hay nghe thấy, biết được chút da lông, sẽ biết ta nói không sai.”

Thôi Bất Khứ: “Như vậy tiên sinh thần phục chủ mới, hẳn là có mạng long chương phượng tư, trời sinh đế vương?”

Phạm Vân gật đầu: “Không sai, Lâu chủ không những văn võ song toàn, hơn nữa tương lai nhất định là phi long trên trời, giàu sang khó tả.”

Thôi Bất Khứ nghe mà có chút mệt mỏi, sau khi nghe xong thì yên lặng chốc lát, cuối cùng khẽ thở dài một cái.

“Chuyện cho tới nước này, tiên sinh cứ việc nói thẳng đi. Nếu ta muốn vào Vân Hải Thập Tam Lâu, cần phải đóng góp công trạng gì đầu tiên? Nếu bảo ta đi ám sát Dương Kiên, ta không làm được.”

Phạm Vân đã sớm chờ hắn hỏi câu này, nghe vậy liền cười nói: “Dương Kiên đương nhiên có người đối phó, không cần ngươi tự mình động thủ. Độc Cô thị vợ Dương Kiên, trời sinh tính tình kiên cường không hề kém nam nhân, nếu diệt Dương Kiên mà giữ nàng lại cũng là mối họa, nhưng Độc Cô rất tin tưởng ngươi, để ngươi tới hạ thủ còn có nhiều cơ hội hơn người ngoài, cho nên ta cần ngươi giật dây bắc cầu ở trong đó, giúp chúng ta giúp một tay. Sau khi chuyện này thành công, ta sẽ tự hết lòng tiến cử ngươi làm Phó lâu chủ, dưới một người trên vạn người. Tương lai chủ mới lên ngôi, ngươi chính là Vương khác họ, chẳng phải tiêu dao tự tại hơn bây giờ sao? Những người Thôi gia đã từng bạc đãi ngươi kia, chỉ sợ sẽ càng đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi.”

Thôi Bất Khứ tỉnh táo nói: “Những thứ ngươi nói đều là ảo ảnh hư vô mờ mịt, ngươi phải biết nó không đủ để đánh động ta.”

Phạm Vân cười nói: “Như vậy trân bảo hiếm thế có thể điều chỉnh thân thể ngươi, Thiên Trì Ngọc Đảm thì sao?”

Thôi Bất Khứ cau mày.

Phạm Vân nhìn Nguyên Tam Tư.

Người sau đứng dậy đi tới trước vách đá, đưa tay tìm kiếm chốc lát bên dạ minh châu, mặt đất vang dội ầm ầm, bên chân Nguyên Tam Tư lõm xuống một khối, hắn khom người tìm trong đó chốc lát, nhấc một cái rương lên.

Mở rương ra, một bảo vật được tơ lụa vây quanh, băng tinh trong suốt, ánh sáng rực rỡ chuyển động.

“Ngươi là người tận mắt thấy Thiên Trì Ngọc Đảm, hẳn biết vật trước mặt này là thật hay giả. Có Thiên Trì Ngọc Đảm, tuy không thể chữa bệnh cho ngươi hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng có thể kéo dài tuổi thọ cho ngươi thêm mấy chục năm.” Phạm Vân nói, “Đây chính là thứ ta có thể tranh thủ được cho ngươi, là thành ý lớn nhất.”

Nhưng Thiên Trì Ngọc Đảm đã sớm được Phượng Tiêu nộp lên Triều đình rồi, sao lại xuất hiện ở nơi này?

Nếu như lúc ấy trong quá trình vận chuyển xuất hiện biến cố, hoặc sau đó mất trộm từ trong cung, Thôi Bất Khứ không thể không biết.

Nhưng mà khối Ngọc Đảm này cực kì chính xác là thật. 

Hoa văn đường viền lớn nhỏ của viên đá này, hắn đều nhớ rõ ràng, trên đời không thể nào tìm ra khối thứ hai giống như đúc, đến cả bên trong cũng không hề khác nhau.

Như vậy, chỉ còn lại một cách giải thích.

Thôi Bất Khứ nhẹ giọng nói: “Phượng Tiêu.”

Phượng Tiêu cũng là phản đồ.

Cho tới bây giờ đến Bác Lăng, thậm chí sớm hơn trước đó cũng đã là vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc