VÔ SONG

Cửa đá từ từ mở ra, Phạm Vân đi vào.

Thôi Bất Khứ nằm ở trên giường, hô hấp đều đều như đã ngủ say, nhưng hắn tự ý đi tới.

“Khá hơn chút nào không?”

Phạm Vân hỏi như vậy chính là biết Thôi Bất Khứ đã tỉnh, một người giả bộ có giống hơn nữa, hô hấp lúc thanh tỉnh cũng hoàn toàn khác biệt, tuyệt đối không gạt được cao thủ.

Hắn coi thường vẻ mặt tiễn khách của Thôi Bất Khứ, ngồi xuống ở mép giường.

“Ta biết trong lòng ngươi có oán với ta, chuyện này đúng là Phạm mỗ thiếu nợ ngươi, nhưng vì đạt được mục đích, cho dù hy sinh tính mạng ở đây không tiếc. Ngươi và ta ai vì chủ nấy, nếu ngươi không chịu quy thuận, ta cũng chỉ có thể dùng biện pháp này, mời ngươi tới đây.”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại nhắm mắt: “Từ Nhị Tấn tới nay, bao nhiêu kiêu hùng khởi sự ào ào, nhưng kết quả lại tăm tối, bọn họ binh cường mã tráng, thiên thời địa lợi nhân hòa không biết mạnh hơn vị Lâu chủ kia của ngươi bao nhiêu lần. Lấy tài năng của tiên sinh, nhìn sự thật như vậy rồi mà vẫn tin rằng y được việc sao?”

Phạm Vân lơ đễnh: “Thế gian có biết bao nhiêu chuyện, biết không thể mà vẫn làm, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Bất Khứ, nếu ngươi nói thiên thời địa lợi, thì phải biết những kiêu hùng kia, lúc thành do trời, thua do địa lợi. Ví dụ như Dương Kiên là ngoại thích mưu triều soán quyền, nói trắng ra cũng chính là dựa vào may mắn của nữ nhân, dù tương lai tên của hắn có được lưu danh sử xanh thì dơ bẩn này cũng không lau sạch được, huống chi ngươi không nên xem thường Lâu chủ, y đúng là có bản lĩnh mà ngươi không tưởng tượng nổi đâu.”

Thôi Bất Khứ mỉa mai nói: “Có thể tung ra nhiều cao thủ như vậy, có những con cờ như Phượng Tiêu Nguyên Tam Tư nằm vùng trong triều đình, còn có mưu sĩ như Phạm tiên sinh, bản lĩnh của y quả thực rất lớn.”

Phạm Vân ý vị thâm trường nói: “Ngươi cho rằng chỉ dừng ở đó thôi sao?”

Thôi Bất Khứ nheo mắt.

Đối phương cũng không nói thêm gì nữa, lấy ra một cái bình sứ từ trong ngực.

“Đây là thuốc bổ máu dưỡng khí, không có độc, có chỗ tốt với dưỡng sinh thể, có ăn hay không là do ngươi.”

Phạm Vân vỗ bả vai hắn, nói câu nghỉ ngơi cho tốt liền đứng dậy đi.

Cửa đá đóng lại lần nữa.

Phượng Tiêu từ góc đỉnh thạch thất nhảy xuống, phủi bụi đất và mạng nhận trên người.

“Hắn phát hiện ra ta.”

Khí cơ giữa cao thủ liên quan rất vi diệu, cho dù Phượng Tiêu tự nghĩ từ đầu tới đuôi không lộ ra sơ hở, cho dù Phạm Vân cũng không nhìn lên chỗ y ẩn nấp một cái, nhưng Phượng Tiêu có thể khẳng định Phạm Vân đã phát hiện ra mình ở đây.

Chuyện này cũng không kỳ quái, bên trong phòng nhỏ vốn rất khó giấu người, trước đó Phượng Tiêu thậm chí đã chuẩn bị xong việc ra tay với Phạm Vân.

Nhưng đối phương rõ ràng phát hiện y nhưng lại không vạch trần, chuyện này thì không nói được.

Phượng Tiêu cầm bình thuốc Phạm Vân để lại lên, mở miệng chai ngửi một chút, thuận tay bỏ vào trong ngực.

“Cho dù lão thất phu này có ý gì, không ăn thì tốt hơn.”

Thôi Bất Khứ không ngăn lại, vẫn trầm ngâm nói: “Hắn mới vừa nói biết không thể mà vẫn làm, đây là lời bình của Khổng Tử với người đi đường, ý nói đối phương cũng là hạng người trí lớn khí lớn, Phạm Vân lấy việc này tự so để nói rõ tự có nổi khổ. Hơn nữa, hình như hắn đang ám chỉ cho chúng ta rằng thủ hạ của vị Lâu chủ kia không chỉ có những người chúng ta biết, có thể còn có chiêu sau không tưởng được.”

Phượng Tiêu đùa cợt: “Chẳng lẽ ngươi muốn nói Phạm Vân là nội gian nằm gai nếm mật? Hắn có thể trơ mắt nhìn ngươi bị ta thọt cho một đao, nội gian này làm thật là ra sức nha!”

Thôi Bất Khứ thở dài: “Còn có một chuyện có thể.”

Phượng Tiêu cau mày: “Hắn cũng không phải người Thập Tam Lâu, cũng không phải giúp chúng ta.”

“Không sai, hắn cùng ta sống chung mấy năm, hẳn biết ta là một người thế nào, lấy tài trí của hắn thì đã sớm nên ngờ tới việc ta coi như bên ngoài đáp ứng, khẳng định không cam lòng bị định đoạt, gây ra chuyện một hai phải nháo.” Thôi Bất Khứ nghiêm túc nói.

Thình lình Phượng Tiêu đùa vui một chút: “Ta chưa từng thấy có người so sánh mình với gậy thọc cứt!”

Thôi Bất Khứ dừng lại, mặt không cảm giác nhìn y.

Phượng Tiêu đưa tay bắn trán hắn: “Cả người thoải mái, tự nhiên bách bệnh tiêu hết, ta đang giúp ngươi mau sớm hết bệnh, ngươi hẳn nên tạ ơn ta mới đúng.”

Nhịn một thời gió êm sóng lặng, Thôi Bất Khứ nhắm hai mắt, tiếp tục nói: “Nếu Phạm Vân không có phát tác, vậy cũng tạm thời sẽ không tố giác ngươi trước mặt bọn Ngọc Tú. Lần này ngươi đi sâu vào hang hổ, có chuẩn bị gì chưa?”

Phượng Tiêu nghi ngờ: “Chuẩn bị cái gì?”

“Chẳng lẽ ngươi muốn một người một ngựa trực đảo Hoàng Long(*) sao?” Thôi Bất Khứ thoáng cất cao giọng, nói được một nửa lại ho.

(*) Trực đảo Hoàng Long: Ý là tiến thẳng vào sào huyệt địch.

Phượng Tiêu kinh ngạc: “Người trí dũng vô song lấy một địch trăm như ta, chẳng lẽ còn cần hô bằng dẫn bạn tới sao?”

Nhịn một thời gió êm sóng lặng… Nhịn cmn gió êm sóng lặng! Thôi Bất Khứ miễn cưỡng chống thân thể, tiện tay nhặt chén không bên cạnh đập về phía Phượng Tiêu.

Đối phương ung dung tiếp lấy, trở tay đặt lên bàn, lấy một loại giọng vuốt lông mèo cười tủm tỉm dụ dỗ nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, người bị thương nặng lại còn táo bạo như vậy, không muốn tốt có phải không? Lúc ta rời kinh có giữ lại một chiêu, để lão Tam tự mình dẫn người âm thầm theo đuôi chúng ta, chờ ở Nhiêu Dương tiếp giáp với An Bình.”

Thấy y nói chính sự, Thôi Bất Khứ lập tức an tĩnh lại, chẳng qua vừa động khí, vẫn như cũ ho khan không ngừng.

Phượng Tiêu âm thầm buồn cười, lại dùng nửa chén nước ấm đút hắn.

“Núi Thiên Nam này, trước đó ta cũng không biết tình hình, chỉ biết Nguyên Tam Tư nói ra, ta mới đưa tin cho lão Tam. Chắc hẳn lúc chúng ta lên đường thì bọn họ cũng đã lên đường, nhưng không có người dẫn đường, hắn phải phí một phen công phu mới có thể tìm vào nơi này, càng không cần phải nói sau khi vào động còn có một Bắc Đẩu song toàn trận, trừ ngươi cùng Phạm Vân, cõi đời này chỉ sợ cũng không người có thể phá nhỉ?”

“Không sai.” Thôi Bất Khứ nói, “Trừ khi chúng ta làm ra động tĩnh gì, dẫn bọn họ tới.”

Phượng Tiêu: “Chuyện này ta sẽ nghĩ, ngươi yên tâm dưỡng bệnh đi. Còn nữa, Thôi đạo trưởng, cũng không biết cái cơ thể bị tàn phá này của ngài có thể sống lâu mấy ngày, vẫn là thu tính khí lại đi, tránh việc ngày nào đó Vân Hải Thập Tam Lâu còn chưa đổ, ngươi đã về Tây Thiên trước rồi.”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Ngươi không làm ta tức, tự nhiên vạn sự đều không sao.”

Phượng Tiêu nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên ra tay, nhanh như chớp không kịp bịt tai điểm huyệt ngủ của Thôi Bất Khứ, nhanh chóng tiếp lấy nửa người trên mềm xuống của hắn, an trí ở trên giường nhỏ.

Nhưng Thôi Bất Khứ bị cưỡng chế ngủ, giữa chân mày vẫn có vết nhăn, tựa như thiên đầu vạn tự chưa giải quyết, trong mộng cũng không yên ổn.

Phượng Tiêu xoa lên chỗ vết nhăn chốc lát, vuốt thẳng nó lên.

Cũng chỉ có vào lúc này, Thôi Bất Khứ mới có thể tỏ ra là người vô hại, lương thiện dễ bắt nạt.

Cũng chỉ là thoạt nhìn như vậy thôi

Người này không chỉ có miệng độc, lòng dạ cứng rắn, đối với người khác đều là độc thủ vô tình, vì đạt mục đích không chừa thủ đoạn nào, tính khí tự do phóng khoáng không dễ phục tùng, nhưng cơ thể bệnh tật không lành lặn như đèn trong gió, chẳng biết lúc nào sẽ tắt.

Ngay cả ba chữ Thôi Bất Khứ cũng lộ ra một khí tức của người kiên cường, giống như núi đá trong gió bão mưa tuyết, không cho người ngoài đến gần, càng không cho bất kỳ ai thân cận.

Ai mà thích thứ người như vậy, thật là kiếp trước không tu, xui xẻo tám kiếp cũng không ngoa.

Nhìn lại Phượng Tiêu y, anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, vừa mở miệng thì có mỹ nhân chủ động đưa tới cửa, cho dù là nhân vật nghiêng nước nghiêng thành bảo vật tuyệt đại như Phùng Tiểu Liên cũng muốn cùng y có một đêm xuân, càng không cần phải nói tới những nam nam nữ nữ cầu được y coi trọng, đều luôn cúi đầu.

Trời cao không chỉ cho y vẻ ngoài xuất sắc, càng cho y có tài trí phi phàm, từ nhỏ đến lớn y muốn học cái gì, muốn được cái gì, gần như đều không cần tiêu phí khí lực, dễ như trở bàn tay. Ngay cả vị trí tông chủ Pháp Kính tông, trong Ma môn bao nhiêu người đỏ con mắt ghen tị, tranh nhau bể đầu chảy máu, đến chỗ của y lại là tông chủ tiền nhiệm cho y nhậm chức, giống như ném củ khoai lang nóng bỏng tay này cho y vậy.

Phượng Tiêu cũng không phải là hạng người kiêu ngạo nội liễm dối trá, y thật sự cảm thấy trời đất rộng lớn nhưng lại không có mấy ai có thể đi song song với mình, trên phương diện võ học thì tông sư Ma môn như Thôi Do Vọng hay Yến Vô Sư có lẽ còn có thể đánh với y một trận, nhưng Phượng Tiêu tự nghĩ bàn về tài trí bàn về dung mạo, mình phải thắng được những người này không chỉ một bậc tiền cược.

Nhưng người hoàn mỹ không sứt mẻ vô song trên đời như y, lại sẽ thích một tên quỷ bệnh có hôm nay không có ngày mai?

Không chỉ có y không tin, nói ra chỉ sợ cũng không ai dám tin.

Phượng Tiêu nhìn xung quanh, lại nhìn từ một viên dạ minh châu trên vách đá xuống, đi về phía khuôn mặt Thôi Bất Khứ, chính là không nhìn ra gương mặt này có gì đặc biệt.

Lỗ mũi bình thường, lông mày bình thường, ánh mắt và miệng thì khá hơn chút, nhưng cũng chỉ là hơi khá hơn chút thôi, làm sao so được với một hai phần mười của y.

Phượng Tiêu chợt nhớ tới trước đây thật lâu, hai người bọn họ hổ xuống đồng bằng, chạy thoát thân trên sa mạt mờ mịt ở biên thành, lúc ấy hai người còn mang ý xấu, lại không thể không buông thành kiến tạm thời hợp tác, rúc lại trong sơn động phía dưới vách đá vượt qua một đêm gió tuyết.

Khi đó y bị Thôi Bất Khứ buộc kêu ba tiếng cha, trong lòng thầm nghĩ chờ y thoát, nhất định phải để cho bệnh này quỷ này quỳ xuống đất ôm đùi y kêu cha.

Kết quả thế nào?

Kết quả mình bây giờ nhìn mặt tên bệnh này lại như có loại xúc động vui mừng tự nhiên sinh ra.

Như vậy không được.

Ý niệm thoáng qua, Phượng Tiêu đưa tay đặt lên cổ Thôi Bất Khứ.

Lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt đối phương, ngoại trừ ấm áp, còn có mạch đập yếu ớt.

Phượng Tiêu từ từ buộc chặt tay.

Vẻ mặt Thôi Bất Khứ không có thống khổ, thương thế cộng thêm bị điểm huyệt, hắn đã rơi vào ngủ say.

Trên mặt tự nhiên toát ra vẻ yên ổn trật tự, hắn giãy giụa nửa đời, đã từng hưởng lênh đênh của thế gian, nhân tình ấm lạnh, chết như vậy đối với hắn mà nói, chưa chắc không phải một loại giải thoát.

Trước mắt trong sơn động này có cao thủ tụ tập, mai phục mười mặt, nguy hiểm trùng trùng, đám người Phạm Vân, Ngọc Tú, Nguyên Tam Tư đã rất khó đối phó, huống chi còn có một Lâu chủ không lộ diện, Phượng Tiêu muốn trở lui toàn thân cũng phải tìm cơ hội, thêm một Thôi Bất Khứ, dù cho đối phương có trí kế bách xuất, nhưng dưới tình hình này, có nhiều chủ ý đi nữa cũng không không tránh được trở thành phiền toái.

Bệnh này quỷ rất gầy, cổ cũng thon dài nhỏ gầy, hơi dùng sức một cái là có thể bóp gãy.

Sau đó đối phương sẽ mất hô hấp, càng không thể nào cười nhạt, dùng ngôn ngữ như đao với Phượng Tiêu, một bụng ý nghĩ xấu chỉ chờ cơ hội đến liền ngáng chân Giải Kiếm phủ nữa.

Từ đây Phượng Tiêu y núi cao nước rộng, trời đất bao la, rốt cuộc không có nhược điểm.

Chỗ tốt muôn vàn, trăm lợi không hại.

Nhưng, chính là không hạ thủ được.

Nói cho cùng, ba chữ đơn giản.

Không bỏ được.

Không bỏ được hắn hở một tí là dùng lời lẽ châm chọc.

Không bỏ được hắn nhướn lông mày lên cười nhạt.

Thậm chí còn không bỏ được một câu “Phượng Nhị phủ chủ” mang bảy phần giọng mỉa mai ba phần tính toán kia của hắn.

Cho nên nói, bệnh này quỷ rốt cuộc có chỗ nào tốt?!

Phượng Tiêu buông tay ra, thở dài.

Hắn cúi đầu, dán môi lên nhiệt độ mềm mại của đối phương, từ từ mân mê chốc lát, chợt lại hung hăng cắn một cái!

Sớm biết như vậy thì ban đầu ở sa mạc, đến lượt trực tiếp một kiếm thọt chết hắn, nếu không lấy đâu ra việc tự tìm nhiều phiền toái như bây giờ?

Bình luận

Truyện đang đọc