VÔ SONG

Sau khi Phượng Tiêu rời khỏi thạch thất liền men theo lời của Phạm Vân trước đó, đi về phía đại sảnh chính giữa.

Nơi này bảy cong tám lượn, minh lộ ám đạo giao nhau rất nhiều, đến bây giờ y vẫn chưa thể hiểu rõ, vả lại y gia nhập Thập Tam Lâu chưa lâu, đám người Phạm Vân vẫn còn phòng bị y, cũng không có khả năng dốc túi cho nhau biết.

Dọc theo đường thỉnh thoảng gặp tỳ nữ thị vệ, những người này biết thân phận của y đều dừng lại hành lễ nhưng không nói nhiều, nếu Phượng Tiêu dừng lại hỏi lai lịch thân phận bọn họ, bọn họ cũng tuyệt đối không dám nhiều lời, nghe khẩu âm thì có nam bắc hỗn hợp, nhưng đều được nghiêm chỉnh huấn luyện, hơn nữa ở chỗ này không chỉ năm ba ngày, bởi vì màu da bọn họ cũng đều tái nhợt, chính là đã lâu không thấy ánh mặt trời, rất có thể lúc bọn họ phát hiện nơi này rồi sửa chữa thành cứ điểm, những tỳ nữ thị vệ này đã tới nơi đây canh chừng.

Cho dù là Phượng Tiêu cũng cảm thấy những người này cực kỳ giống hành thi sống lâu trong mộ, cả người lộ ra một luồng khí âm hàn, không giống như người có thể thu mua hối lộ, y quan sát hồi lâu, tạm thời không tìm ra nhược điểm gì.

Nếu không có nhược điểm, vậy cũng chỉ có thể hạ thủ từ nơi khác.

Theo cảm giác lúc y đi vào, thông qua việc thảo luận cùng Thôi Bất Khứ, Phượng Tiêu đoán rằng cái động thiên nhiên này hẳn phải có dạng tròn, đủ loại đường ngoằn ngoèo được đào vây quanh đại sảnh chính, nếu muốn đi ra ngoài thì phải đi qua Bắc Đẩu song toàn trận.

Thôi Bất Khứ đại khái đã dạy y phải làm thế nào để xuyên qua trận, nhưng theo Thôi Bất Khứ nói, trận này lấy Bắc Đẩu làm trung tâm, cùng hai mươi tám vì sao vô cùng biến hóa, chỉ cần người bày trận thoáng thay đổi là có thể khiến người ta choáng đầu hoa mắt, vây hãm trong đó không biết làm sao.

Bây giờ nhớ lại, mục đích Phạm Vân để Phượng Tiêu dẫn Thôi Bất Khứ tới cũng rất đáng đắn đo. Đối phương biết rất rõ đồ đệ này của mình tinh thông Bắc Đẩu song toàn trận, có phải đã sớm có tâm tư muốn mượn thế lực của hai người Thôi, Phượng để đối phó với Vân Hải Thập Tam Lâu?

Nếu như vậy, sau lưng Phạm Vân lại là thế lực nào? Nam Triều? Cao Câu Lệ?

Phượng Tiêu kéo suy nghĩ trở về, tạm thời không để ý tới Phạm Vân.

Không đi ra ngoài liền không thấy mặt trời hay trăng sao, không biết ngày sáng hay đêm tối, trong phòng mình có đồng hồ cát nhưng y lười đi vòng vèo, ra vào sơn động một chuyến cũng rất phiền toái, trong lòng Phượng Tiêu đoán chừng lúc này hẳn là sáng sớm mùng bảy tháng bảy.

Nói cách khác, vị Lâu chủ kia hôm nay tập hợp ở nơi này, cùng mọi người gặp mặt.

Đến nay bọn họ còn chưa gặp được Lâu chủ của Vân Hải Thập Tam Lâu, lấy tính tình và võ công của Ngọc Tú và Nguyên Tam Tư, cho dù có lợi ích chung lôi kéo bọn họ tới một chỗ, bản thân Lâu chủ cũng phải có bản lĩnh tương đối, ít nhất võ công hơn người, hay ít nhất là một phe hào cường.

Phượng Tiêu đảo một vòng trong danh sách cao thủ mà mình biết.

Rất nhiều cao thủ hàng đầu cấp bậc tông sư, hứng thú đã vượt qua việc theo đuổi quyền lực mà hướng tới việc tìm hiểu cảnh giới võ công cao hơn, ví dụ như Thôi Do Vọng năm đó, nếu lão không phải cưỡng ép tăng lên đến mức tẩu hỏa nhập ma, khẳng định lúc này vẫn còn sống tốt trên đời.

Trừ những người này, những người còn lại cũng không còn nhiều.

Phượng Tiêu thậm chí hoài nghi chuyện này có liên quan đến Hoàng đế Nam Trần, nhưng bây giờ vị Thiên tử Nam Trần này cũng gần như hoang dâm vô độ, gửi tình ca múa, thấy thế nào cũng không giống với người có thể làm được chuyện lớn.

Một đường đi suy nghĩ bậy bạ, chờ phục hồi tinh thần lại trước mắt đã sáng lên, người đã đến đại sảnh.

Mấy người đang nói chuyện quay đầu lại, một người trong đó lộ vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, bước nhanh tới nghênh đón.

“Vân Thiên, dọc đường này ta vẫn luôn nghĩ về ngươi!”

Phượng Tiêu hơi kéo khóe miệng, cũng lộ ra nụ cười: “Đã lâu không gặp, Lâm thiếu trang chủ.”

Nếu Thôi Bất Khứ cũng có thể nói ra luôn nghĩ về ngươi như vậy—

Trong đầu hiện lên sắc mặt tái nhợt của Thôi Bất Khứ dâng lên màu đỏ ửng, hắn bức bách không thể không đứt quãng thổ lộ ra những lời này, Phượng Tiêu không những cảm thấy da đầu tê dại, khóe môi nhếch lên, thật là chờ mong.

Chỉ tiếc, Thôi đạo trưởng tuyệt đối không có khả năng nói lời như vậy.

Người tới chính là thiếu trang chủ Lâm Ung của Nhạn Đãng sơn trang, đứng hàng thứ bảy trong Vân Hải Thập Tam Lâu.

Năm đó nhân duyên tế hội, Phượng và Lâm Ung làm quen, lúc đầu chỉ cảm thấy vẻ ngoài ăn chơi đàm đúm của người này dường như có chút không tầm thường, liền âm thầm cho người điều tra gã, quả nhiên phát hiện tính tình bên trong của Lâm Ung không hề sáng sủa hoạt bát như thế, gã thường xuyên lăng ngược người làm người làm, hơi không vừa ý là lấy roi thép hầu hạ, thi thể được chuyển ra ngoài sơn trang mỗi tháng không chỉ có một hai.

Lâm gia vốn lui tới Tây Vực buôn bán vải vóc đồ gốm sứ, nhưng sau khi vào tay Lâm Ung, Nhạn Đãng Sơn trang liền bắt đầu nhận lấy các loại làm ăn vận chuyển sắt thép, có thể thấy người này hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Gặp lại ở Kinh thành, Lâm Ung thấy Phượng Tiêu “không được như ý” liền tỏ rõ thân phận qua mấy lần dò xét, nhân cơ hội mời y vào Thập Tam Lâu, Phượng Tiêu giả bộ chối từ, tương kế tựu kế, Lâm Ung vốn có chút ý tứ với Phượng Tiêu, lúc này càng cảm thấy quan hệ với y thêm thân thiết hơn người ngoài mấy phần, bất tri bất giác thể hiện ra trong lời nói.

“Nhiều ngày không gặp, phong thái Vân Thiên vẫn như cũ, làm người ta khuynh đảo.” Lâm Ung cười nói, mơ hồ mang theo u oán, “Nếu đã là người mình, sao ngươi cứ gọi thiếu trang chủ thiếu trang chủ chứ, trực tiếp gọi tên chữ Hoa Nhã của ta là được.”

“Đã quen rồi, nhất thời không đổi được miệng!” Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng, tầm mắt đưa tới người phía sau gã. “Vị này chắc hẳn chính là Ninh bang chủ?”

Ninh Xá Ngã chậm rãi tiến lên, chắp tay hành lễ: “Phượng công tử người cũng như tên, quả nhiên phong thần như ngọc.”

Người này đã qua năm mươi tuổi, vóc người có chút mập mạp, nhưng màu da bàn tay lại đen hơn những chỗ khác, nhìn một cái là biết được luyện công phu dùng tay nào đó, không thể khinh thường.

Lâm Ung thấy Phượng Tiêu cùng Ninh Xá Ngã chào hỏi, căn bản không để ý đến mình, không khỏi lộ vẻ không vui.

Ngọc Tú bỗng nhiên nói: “Người khác không muốn cùng ngươi làm quen, cần gì phải tự mình đa tình?”

Lâm Ung trầm mặt xuống, nhìn chằm chằm Ngọc Tú, bỗng nhiên cười một tiếng: “Trước kia nếu con mắt kia của ngươi không mù, ngược lại ta cũng nguyện ý dùng lời hay ý đẹp với ngươi, chỉ tiếc ngươi bây giờ đã là người không như tên, có phải Tấn vương điện hạ của ngươi vì như vậy mà lựa chọn vứt bỏ quân cờ này?”

Ngọc Tú cười nhạt: “Ngươi là một tên đoạn tụ, liền nghĩ người trong thiên hạ cũng giống như ngươi? Nếu không phải nể mặt Lâu chủ, ta đã sớm giết ngươi rồi.”

Dõi mắt mọi người ở đây, có kẻ trông coi vận tải đường thủy phương nam, có triệu phú bắc triều, Phạm Vân học vấn uyên bác, Ngọc Tú ngay cả Khả Hãn Đột Quyết cũng dám giả mạo, tùy tiện là có thể tạo ra một trận rối loạn, tuy nói hắn bị Thôi Bất Khứ làm hư chuyện tốt, biến thành thứ liều mạng, nhưng nói thế nào cũng từng là phụ tá của Tấn vương, cũng biết không ít nội tình trong cung, cơ mật triều đình.

Nói riêng về đội hình, mấy người bọn họ đủ để nhấc lên sóng gió kinh hoàng, dưới sự chuẩn bị đầy đủ, đổi hướng cải tiến chưa chắc không thể.

Coi như không có Phượng Tiêu, Thôi Bất Khứ gia nhập, bọn họ cũng có thể thành công.

Nhưng những người này chính là hào hùng các phương trời nam đất bắc, mặc dù vì một mục tiêu mà tụ lại một chỗ, nhưng vần không ai chịu ai.

Lúc Ngọc Tú ở bên cạnh Tấn vương, hào hoa phong nhã, thanh tú an tĩnh, bây giờ thân phận đại biến cũng sẽ không kìm chế tính tình, hắn không những nhìn Lâm Ung không vừa mắt, thậm chí tầm mắt mấy lần xuất hiện cùng Phượng Tiêu, Phượng Tiêu thấy rõ được sát ý không che giấu được trong đôi mắt hẹp dài của đối phương.

Một mực ghi thù, Ngọc Tú chưa bao giờ quên, nhưng Phượng Tiêu không phải hạng người dễ chơi, bây giờ lại vào Vân Hải Thập Tam Lâu, không phải hắn muốn giết là có thể giết, cho nên trước mắt hắn chỉ có thể phát tiết lửa giận lên người Thôi Bất Khứ.

“Được rồi!” Trước khi Lâm Ung phản trả đũa, Phạm Vân đã lên tiếng giảng hòa, “Hai vị đều là chủ sự của Thập Tam Lâu, dẫu có chút lục đục, nhưng đại cuộc trước mặt thì cũng nên buông thành kiến, hôm nay Lâu chủ cho gọi chúng ta đến đây, thật ra là vì chuẩn bị chuyện sắp làm.

Mọi người đều chấn động tinh thần.

Phạm Vân đang muốn nói, lại đưa mắt nhìn chung quanh, đột nhiên hỏi: “Tứ tiên sinh đâu?”

Hắn hỏi chính là Nguyên Tam Tư.

Ngọc Tú nói: “Sau đêm qua ta đã không gặp.”

Phượng Tiêu cười nói: “Thực ra ta đã thấy hắn.”

Thấy những người khác đều nhìn về mình, y thuận thế nói nửa câu sau ra: “Ở cửa phòng Phùng Tiểu Liên.”

Mọi người nhất thời lộ ra vẻ quả nhiên thế.

Duy chỉ có Phạm Vân nhìn y một cái, lại là loại biểu tình ý vị sâu xa đó.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.

“Phượng Tiêu tên cẩu tặc kia!”

Một khắc sau, bóng người Nguyên Tam Tư xuất hiện trong đại sảnh.

Hắn hiển nhiên nghe được lời của Phượng Tiêu, vừa hiện thân đã lập tức xuất thủ về phía đối phương.

Phượng Tiêu không hoảng hốt không vội vàng, lấy quạt xếp trong tay ra.

Nhưng Nguyên Tam Tư giết từng chiêu, không để lại đường sống, hai người ngay sau đó động thủ bên trong đại sảnh, không ai tiến lên can ngăn, ngược lại cũng tự động đứng dậy nhường ra vị trí mặc bọn họ, xem cuộc chiến đồng thời không thiếu việc nghiên cứu, muốn nhìn xem trong hai người ai tăng thêm một bậc.

Phượng Tiêu rõ ràng không dùng hết toàn lực đánh đối phương một trận, y cố ý dời chiến trường đến chỗ Phạm Vân, mình thì mượn cơ hội tránh sau lưng Phạm Vân, Phạm Vân bất tri bất giác biến thành bia đỡ đạn không thể không ra tay ngăn cản.

“Có gì từ từ nói!”

“Phùng Tiểu Liên chết!” Nguyên Tam Tư cả giận nói.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Một đại mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn, cho dù Lâm Ung không gần nữ sắc nghe vậy cũng sinh ra một sự tức giận lại tiếc nuối.

“Là chuyện khi nào?!”

Phùng Tiểu Liên đứng hàng mười ba cuối cùng, võ công mặc dù kém nhất, nhưng cũng không phải có thể tùy ý mặc cho người làm thịt, huống chi mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, ai lại chịu giết nàng?

Nguyên Tam Tư nhìn chăm chú vào Phượng Tiêu: “Đêm qua ta rõ ràng nghe thấy Phùng Tiểu Liên lén gặp ngươi trong phòng, một ngày trôi qua mà người đã chết, ngươi định giải thích thế nào?”

Phượng Tiêu mặt đầy vô tội: “Ta cần giải thích thế nào? Nếu như ta và Phùng Tiểu Liên có cẩu thả cái gì, lúc này hẳn hai mắt biến đen mới đúng chứ, sao còn tinh thần sáng láng như vậy? Lại không nói ta và Phùng Tiểu Liên cũng không có ân oán, phòng của Nguyên huynh cũng không sát phòng ta, sao biết ta gặp lén Phùng Tiểu Liên? Muốn đổ oan cũng không thể đổ oan như vậy chứ?”

Y lại chuyển hướng sang Phạm Vân: “Ta là Phó lâu chủ, Nguyên Tam Tư là Tứ tiên sinh lại dám phạm thượng, nên nói như thế nào?”

Nguyên Tam Tư cười nhạt: “Phó lâu chủ của ngươi còn chưa được Lâu chủ chính miệng thừa nhận đâu! Đêm qua ta cùng Phạm tiên sinh nói chuyện trắng đêm, cũng không trở về phòng mình, mới vừa về nhìn một cái, người đã chết ở trong phòng, trên cổ vết máu, chính là dây đàn tạo thành. Đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi ở quận Bác Lăng lấy được đàn Dư Âm, tháo dây đàn làm vũ khí, không phải ngươi thì là ai?”

Phượng Tiêu ngạc nhiên nói: “Ngươi trắng đêm đều ở chỗ Phạm tiên sinh? Các ngươi trò chuyện cái gì mà có thể trò chuyện suốt đêm? Phạm tiên sinh, Nguyên Tam Tư nói thật sao?”

Phạm Vân trầm ngâm nói: “Thật ra thì cũng chưa nói tới trắng đêm, sau nửa đêm thì Nguyên huynh đã cáo từ rời đi.”

Nguyên Tam Tư vừa giận vừa sợ: “Rõ ràng gần sáng ta mới đi, Phạm Vân, ngươi lại bị tên tiểu tử này thu mua sao?”

Phạm Vân cau mày: “Nguyên huynh, ngươi tỉnh táo chút, cái chết của Phùng Tiểu Liên nhất định có điểm kì lạ, bây giờ vẫn không thể chắc chắn hung thủ là ai, chờ Lâu chủ tới rồi quyết định cũng không muộn, chúng ta đi xem nàng trước đã.”

Những người khác cũng không có ý kiến gì, Phạm Vân chắn ở giữa, Nguyên Tam Tư cũng không có cách nào mở miệng nữa, hắn hung hăng nhìn Phượng Tiêu một cái, dẫn đầu cất bước đi ra ngoài.

Đi không tới hai bước, Nguyên Tam Tư dừng lại, sắc mặt đông lại một cái.

“Mùi gì thế?”

Lâm Ung thất thanh nói: “Đi lấy nước!”

Không đợi những người khác phản ứng, bên ngoài đã truyền tới tiếng thị vệ chạy loạn khắp nơi kêu cứu hỏa.

Trong lòng Phượng Tiêu động một cái, nghĩ đến Thôi Bất Khứ bị mình điểm huyệt ngủ.

“Đi ra ngoài rồi nói!” Phạm Vân trầm giọng nói.

Gần như cùng với lúc hắn nói, mặt đất chấn động một trận, khiến đá trên đỉnh đầu cũng rơi xuống ầm ầm.

Sắc mặt tất cả mọi người kịch biến.

Phượng Tiêu không do dự nữa, cướp ra một bước chạy ra phía ngoài.

Ánh mắt Ngọc Tú chợt lóe, theo sát phía sau.



Tác giả có lời muốn nói:

Thôi Bất Khứ: emmm, ta đang làm chuyện xấu.

Bình luận

Truyện đang đọc