VÔ TẬN ĐAN ĐIỀN

Mọi người không nghĩ tới tên này lỗ mãng như vậy, còn chưa nói xong liền động thủ, tất cả đều không biết nên khóc hay cười, nhao nhao mở miệng, bất quá thanh âm của bọn hắn mới từ trong miệng phát ra, cả đám liền mở to hai mắt nhìn, há to miệng ra, rốt cuộc khép không được.

- Đừng làm rộn!

Chỉ nghe một tiếng cười bất đắc dĩ vang lên, liền chứng kiến Nhiếp Vân nhẹ nhàng duỗi hai ngón tay ra, kẹp lấy công kích của Dương Ngạn.

- Ách...

Tất cả mọi người không chớp mắt, có chút không tin.

- Xem ra thực lực của Nhiếp Vân hiền chất, so với chúng ta tưởng tượng còn mạnh hơn không ít!

Một lát sau, Lạc Chiêm Hào lắc đầu.

Thời điểm Nhiếp Vân không có mặt, hắn có thể nói con rể, ở trước mặt, còn không có ý tứ a.

- Vậy sao? Ta ngược lại muốn nhìn có thể lợi hại bao nhiêu! Nhiếp Vân, ngươi cẩn thận một ít, ta sẽ dùng toàn lực!

Phùng Tiêu đột nhiên nói, song chưởng giơ lên bổ xuống.

Một chiêu này là võ kỹ của Hóa Vân tông, gọi Song Điệp chưởng, bàn tay trở mình, giống như Hồ Điệp, từ ảo ảnh liên tiếp có thể nhìn ra hắn vì tu luyện chiêu này hạ không ít công phu.

- Các ngươi...

Thấy mọi người chứng kiến mình liền động thủ thăm dò, cho dù Nhiếp Vân bất đắc dĩ cũng không có biện pháp, nhẹ nhàng thổi một hơi.

Rầm ào ào!

Hai người Phùng Tiêu, Dương Ngạn ngay cả phản ứng cũng không có, liền lui ra ngoài, ngã lăn mấy vòng.

- Tốt rồi, đừng làm rộn. Hài nhi bái kiến cha mẹ, để phụ mẫu lo lắng rồi!

Một hơi thổi bay hai người, thổi tan tất cả công kích, Nhiếp Vân buông tay Đạm Đài Lăng Nguyệt ra, về phía trước hai bước, quỳ rạp xuống trước mặt Nhiếp Khiếu Thiên cùng Nhiếp Linh.

Lạy trời là sợ, lạy phụ mẫu là hiếu.

Cho dù thực lực của Nhiếp Vân có mạnh hơn nữa, cũng hiểu được lạy phụ mẫu thiên kinh địa nghĩa.

Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, tử dục dưỡng mà thân không đợi, kiếp trước cho dù muốn quỳ cũng không thể quỳ, kiếp này có cơ hội quý trọng, Nhiếp Vân sẽ không cự tuyệt.

Quỳ rạp xuống đất, nói dứt lời, Nhiếp Vân mới cảm giác được chung quanh yên tĩnh, một câu cũng không có. Nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bọn người cha mẹ con mắt đồng loạt nhìn về phía Phùng Tiêu, Dương Ngạn ngã xuống đất, cả đám sắp điên rồi.

Một hơi thổi bay Nạp Hư Cảnh đỉnh phong Dương Ngạn, Phùng Tiêu... ngay cả Nhiếp Khiếu Thiên thực lực mạnh nhất trong mọi người cũng làm không được.

Cái này... Cũng quá nghịch thiên a!

Không biết qua bao lâu, mọi người mới biết thực lực của thiếu niên trước mắt, chỉ sợ đã đạt đến tình trạng bọn hắn không cách nào tưởng tượng, giờ mới hiểu được cái gì gọi là thiên tài chính thức!

Xem ra so tốc độ tu luyện với thiên tài chính thức... Cho dù tiến vào địa phương thời gian gia tốc như thế này cũng không được!

Thiên tài là thiên tài, vĩnh viễn còn lâu mới có thể dùng lẽ thường phỏng đoán.

- Nhiếp Vân, vị này là...

Yên tĩnh một hồi, Thiết Lan đột nhiên chỉ Đạm Đài Lăng Nguyệt.

Không thể không nói, nữ nhân vẫn tương đối mẫn cảm.

- Vị này gọi Đạm Đài Lăng Nguyệt, là nữ nhân ta ưa thích!

Nhiếp Vân khẽ kéo bàn tay như ngọc trắng của nữ hài, vừa cười vừa nói.

Kỳ thật Nhiếp Vân cũng biết tâm ý của đám người Thiết Lan, nhưng với hắn mà nói lòng đã có tương ứng, đời này không có khả năng lại yêu mến nữ hài khác rồi.

Giới thiệu Đạm Đài Lăng Nguyệt như vậy, tương đương với trực tiếp cự tuyệt Thiết Lan rồi.

- Nữ nhân ngươi ưa thích?

Nghe nói như thế, như thế nào không rõ ý của hắn, Thiết Lan miệng đầy đắng chát.

Cũng đúng, nữ hài này điềm tĩnh xinh đẹp, ngay cả nàng đứng ở trước mặt cũng có chủng xấu hổ, phối hợp thật sự là thích hợp hắn nhất rồi!

- Tốt rồi, đừng nói cái này nữa, Vân nhi, lần này ngươi tới, là trường kỳ ở lại, hay chỉ đợi một thời gian ngắn liền đi?

Mẫu thân Nhiếp Linh không ngốc, chứng kiến loại tình huống này liền hiểu được, lập tức đánh gãy xấu hổ hỏi.

- Ta đoán chừng qua không được bao lâu liền đi!

Nhiếp Vân biết rõ ý tứ của mẫu thân, ứng một câu.

Thật sự là hắn không thể ở lâu chỗ này, thân là chưởng giáo của tám đại tông môn, cho dù muốn rảnh rỗi, cũng không dễ dàng như vậy.

- Qua không được bao lâu liền đi? Ngươi có thể cùng Hạ Hành tiền bối thương nghị thoáng một phát, chúng ta theo ngươi đi ra ngoài không?

Nhiếp Khiếu Thiên cười nói.

Với hắn mà nói, con cháu có phúc của con cháu, nhi tử ưa thích ai, có tuyển chọn của mình, làm trưởng bối vẫn là không nên lẫn vào quá nhiều cho thỏa đáng.

- Chuyện gì cần thương nghị với ta?

Nhiếp Khiếu Thiên vừa mới dứt lời, chợt nghe xa xa vang lên một thanh âm sáng sủa, đúng là lão tửu quỷ.

Xem ra thằng này an xong mọi người, liền đi qua tìm mình.

- A, là Hạ Hành tiền bối, Vân nhi, nhanh lên nghênh đón!

- Nếu như không phải Hạ Hành tiền bối, chúng ta không thể có được thực lực bây giờ, hắn là đại ân nhân của chúng ta, còn không mau đi!

Nghe được thanh âm của lão tửu quỷ, sắc mặt bọn người Nhiếp Khiếu Thiên thoáng một phát trở nên khẩn trương, thả người bay lên, nghênh đón chỗ thanh âm vang lên, chắp tay trước ngực, trên mặt mang thành kính.

Đây là quy cách tiếp khách cao nhất của Khí Hải Đại Lục, chỉ có khách nhân tôn quý nhất đi vào mới cử hành.

Lúc trước Nhiếp Thiên chi nhánh nghênh đón tộc trưởng cùng chư vị trưởng lão, mới có loại động tác này.

- Vân nhi, nhanh tới a, sao còn đứng ở chỗ đấy? Như vậy không có lễ phép? Hạ Hành tiền bối là Bí Cảnh đệ cửu trọng a...

Bọn người Nhiếp Khiếu Thiên đã làm xong tư thế nghênh đón, lại phát hiện Nhiếp Vân cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt đứng tại nguyên chỗ không nhúc nhích, không khỏi nhíu mày, vội vàng thấp giọng nói.

- Ha ha, nói đùa gì vậy, muốn để tông chủ của tám đại tông môn tự mình bày ra loại tư thế này nghênh đón ta, ta thực chịu không nỗi!

Tiếng quát của Nhiếp Khiếu Thiên còn chưa hô xong, chỉ thấy hoa mắt, lão tửu quỷ liền xuất hiện ở trước mặt, vẻ mặt cười khổ.

Cho dù Nhiếp Vân muốn bày tư thế tôn quý nhất nghênh đón hắn, hắn cũng không dám tiếp a!

Không nói thân phận chưởng giáo tám đại tông môn của Nhiếp Vân, chỉ nói Võ Đạo sư truyền thừa, linh hồn lực đạt tới 21 thê độ, lão tửu quỷ cũng không dám để cho hắn làm như vậy.

- Hạ Hành tiền bối ngươi... nói cái gì? Ngươi xưng hô hắn là tông chủ?

- Chưởng giáo tám đại tông môn chưởng giáo? Có ý tứ gì?

Chứng kiến thái độ của lão tửu quỷ, bọn người Nhiếp Khiếu Thiên đều chuyển không qua, cứng ngắc tại chỗ.

- Ah? Tông chủ không có nói với các ngươi?

Bình luận


A
Anime nhạc phim
26-03-2023

Nghe hay đây

C
Công Thảnh Nguyễn
26-03-2023

Nội dung đầu có điểm tựa hội giống vũ động càng khôn

D
Dao Nguyen minh
26-03-2023

Hay

Q
que vu
26-03-2023

Khúc đầu như truyện * thần khống thiên hạ*

Đức Nguyễn
26-03-2023

Đầu truyện giống linh kiếm tôn luôn.

1
12th February
26-03-2023

Ai nhớ tên bộ truyện nào mà khúc đầu trọng sinh lên thân hoàng tử k nhỉ, nhớ khúc đầu là hoàng thất bị diệt xong còn mỗi 1 nha hoàn bán hết đồ đạc lấy tiền mua kẹo dụ đám con nít giả chơi vs thằng trọng sinh k. Nhớ mỗi khúc này mà k nhớ ra tên truyện

C
Cuong Pham
26-03-2023

Ra ra lẹ đi ạ

K
Ky Quang Hai
26-03-2023

Cứ lấy xăng với oto ra giải thích vãi

D
Dương Chí Vinh
26-03-2023

Truyện trọng sinh này k biết main não có to bằng truyện trọng sinh cổ chân nhân k

N
Ngọc khánh Trần
26-03-2023

main có mấy vk ad ơi

K
Khoa Phạm Đăng
26-03-2023

Nhân cách kiếp trước thk nhiếp vân nó cứ sao sao í

B
Bạch Trạch
26-03-2023

Cảm giác khởi đầu như võ động càn khôn z

N
Nguyễn Anh
26-03-2023

Truyện này hay ko mn

C
Chính Doanh
26-03-2023

Cổ chân nhân phiên bản nạp tiền a . :))))

P
Phú
26-03-2023

Bộ này ra gì ko v

N
nguyen sach
26-03-2023

Trọng sinh sống lại tính k khác tre trâu là mấy

T
tuan anh le
26-03-2023

Truyện viết dỡ chỉ là tình tiết nhanh lại có chút thần thánh hóa !! chưa kể tâm tư đầy bạo lực !!

H
Hậu Nguyễn văn
26-03-2023

ad ơi truyện này ko có luyện đan hả ad?

T
TrongDuy Luu
26-03-2023

Bao nhiu chương z ad

U
Uwu Giang
26-03-2023

Cái này là chí tôn đan điền à

Truyện đang đọc