- Ngươi nói cái gì?
Vẻ mặt Bách Hoa Tu không còn vẻ nhẹ nhàng, bộ dáng băng sương không ngừng run rẩy, giống như tùy thời đều sẽ bùng nổ.
- Ta nói cái gì chẳng lẽ ngươi không nghe thấy? Còn muốn cho ta lặp lại lần thứ hai?
Không để ý vẻ nổi giận của nàng, Nhiếp Vân vươn tay hút một cái ghế trong viện, chậm rãi ngồi xuống, không đem đối phương đặt vào trong mắt.
- Ngươi rốt cục là ai?
Chứng kiến thiếu niên bình tĩnh như vậy, tuy Bách Hoa Tu vô cùng tức giận nhưng vẫn cố nén không động thủ, lại hỏi một câu.
- Ta nói, ta chính là tán tu, không môn không phái, cũng không có thế lực gì. Chỉ cảm thấy bất bình vì đãi ngộ đối với Khuynh Thành mà thôi!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Có công bình hay không là chuyện của tông môn chúng ta, không cần người ngoài nhúng tay!
Sắc mặt Bách Hoa Tu khôi phục, lại giống như biến thành tiên tử, trong giọng nói mang theo lạnh lùng:
- Hôm nay ngươi vũ nhục tông môn chúng ta, vũ nhục ta, vậy đừng đi, lưu lại cho ta!
Bàn tay vừa lật, nàng đột nhiên ra tay.
Vừa ra tay, cả sân viện xuất hiện vô số đóa hoa, giống như mưa hoa rơi rụng trên bầu trời, mỗi đóa hóa như ám khí xuất hiện thành nước lũ, kình phong cường đại thẳng tắp lao về hướng Nhiếp Vân.
Tuyệt kỹ độc môn, vũ kỹ hoàng tộc thượng phẩm, Hoa Vũ thần chưởng!
- Hoa rơi cố ý tùy nước chảy, nước chảy vô tình trục hoa rơi! Mưa hoa tán loạn đầy trời lệ, hữu tình vô tình có ai biết! Nguyện tùy hoa rơi người hữu tình, không làm nước chảy vô tình tâm…Giỏi cho Lạc Hoa thần chưởng! Nhưng mà…ngươi tu luyện tựa hồ còn chưa đủ hỏa hầu!
Nhiếp Vân bật dậy, toàn thân phút chốc như biến thành người khổng lồ không thể đánh bại, sừng sững muôn đời, ngạo nghễ mưa gió.
Hô!
Nhiếp Vân rút Huyền Ngọc kiếm.
Ông!
Tiếng kiếm minh như long ngâm, bén nhọn vang thẳng không trung, tựa hồ muốn phá vỡ cả tầng mây.
- Ụa…
Nghe được thanh âm này, Nhã Thương đột nhiên mở to mắt, mơ màng đứng lên đi vài bước đột ngột phun ra.
Thậm chí sắc mặt Lạc Khuynh Thành cũng trắng bệch, nội tức hỗn loạn, vội vàng khoanh chân ngồi xuống điều tức.
- Đại Địa Thế!
Long ngâm chấm dứt, trường kiếm hóa thành lưỡi búa khai thiên, mang theo sức nặng dày trọng cùng uy nghiêm của đại địa, thẳng tắp đánh tới Bách Hoa tông chủ.
Ba ba lạp lạp!
Mưa hoa ba ba vỡ vụn, lực lượng dày trọng nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu Bách Hoa Tu!
Ca sát!
Bộ quần áo trắng muốt của nàng biến thành màu xám, hoàn toàn tạc vỡ lộ ra làn da trắng nõn, bộ dáng cao ngạo biến mất, đầu gối mềm nhũn quỳ sụp dưới đất!
- Sư phụ nàng…quỳ xuống!
Long ngâm biến mất, Lạc Khuynh Thành tỉnh táo trở lại, chứng kiến một màn trước mắt, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
- Hô, nguy hiểm thật!
Cầm Huyền Ngọc kiếm trong tay, Nhiếp Vân biết mình chiếm thượng phong, nhưng trong lòng vẫn thầm hô nguy hiểm.
Sở dĩ hắn thành công là nhờ kinh nghiệm cùng lý giải chiến đấu hai đời của chính hắn!
Sau khi Bách Hoa tông chủ đánh ra công kích, hắn không trực tiếp nghênh đón mà lại niệm ra khẩu quyết của đệ nhị trọng Hoa Vũ thần chưởng, hiện tại Bách Hoa Tu còn chưa kịp sáng tạo ra.
Cũng bởi vì hắn cố ý niệm ra khẩu quyết quấy nhiễu tâm thần Bách Hoa Tu, sau đó cố ý rút kiếm tạo tiếng long ngâm, cắt đứt sự khống chế của nàng đối với Hoa Vũ thần chưởng.
Vì thế uy lực thần chưởng chỉ còn lại hai ba thành, Nhiếp Vân dùng chiêu Đại Địa Thế đánh tan là chuyện đương nhiên!
Dù là như thế một chiêu này cũng hao phí toàn bộ lực lượng của hắn, nếu Bách Hoa Tu còn lực công kích, thậm chí hắn không còn khả năng tự bảo vệ mình.
- Ngươi…vừa rồi ngươi niệm cái gì…có thể tiếp tục niệm thêm một lần hay không?
Bách Hoa Tu vẫn chưa đứng dậy, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt bắn ra tinh quang, tràn ngập lửa nóng nhìn Nhiếp Vân.
- Ân?
Nhiếp Vân sửng sốt.
Một cường giả chí tôn thành danh nhiều năm, bị một chiêu của mình đánh bại, dựa theo đạo lý sẽ không cam lòng, sau đó uể oải, cuối cùng hoặc là điên cuồng, hoặc là yên lặng, giống như cuộc chiến với ma y nhân đoạn thời gian trước, ma y nhân tràn ngập không cam lòng, còn nói nhất định sẽ vượt qua chính mình.
Nhưng Bách Hoa tông chủ lại không có thái độ như thế, ngược lại mang theo vẻ khao khát nồng đậm, tựa hồ muốn hắn đem tâm pháp khẩu quyết vừa rồi truyền thụ cho nàng.
Loại thái độ này làm cho Nhiếp Vân có chút khó tin.
Điều này cũng khó trách, nếu đổi ngược là ai bị người buộc quỳ khẳng định sẽ mang oán hận, đừng nói cầu người, không diệt cả nhà hắn cũng đã không tệ rồi.
Tuy trong lòng chần chờ, nhưng Nhiếp Vân vẫn thu lại Huyền Ngọc kiếm.
- Vừa rồi ngươi niệm khẩu quyết thật giống áo nghĩa chiêu thứ hai của Lạc Hoa thần quyền trong dự đoán của ta, nếu có thể nói cho ta biết, vô cùng cảm kích!
Bách Hoa tông chủ đứng dậy, khí chất vẫn lạnh lùng như tuyết, nhưng vẻ mặt mang theo khát vọng nồng đậm.
Nhìn thái độ của nàng, trong lòng Nhiếp Vân bất đắc dĩ.
Theo truyền thuyết Bách Hoa tông chủ tu luyện vô tình đạo, tính tình như hàn băng, không thân cận với ai, ngay cả kiếp trước Di Thiên tông cùng tứ đại gia tộc lẫn hoàng thất liên hợp truy sát Nhiếp Vân, nàng cũng chưa từng tham dự vào.
Cũng chính vì thế năm đó hắn tiêu diệt tứ đại gia tộc cùng Di Thiên tông nhưng không hề động thủ với Bách Hoa tông.
Kiếp trước chưa từng tiếp xúc qua cho nên không biết tính cách của nàng, hiện tại xem ra nàng chấp nhất với võ học, cũng không thèm để ý tôn nghiêm mặt mũi, đúng là tính cách có chút đặc biệt.
Người như vậy luôn si mê võ học, kiên trì tu luyện nhất định càng chạy càng xa, thực lực sẽ càng ngày càng mạnh.
Có lẽ vì nguyên nhân này nên dù nàng chưa đầy trăm tuổi nhưng đã có thể sáng lập được cơ nghiệp lớn như thế. Mà tu vi của nàng cũng xếp hàng thứ hai trong thủ đô Thần Phong đế quốc.
- Ta xem Lạc Hoa thần quyền mà ngươi đánh ra vừa rồi mang theo sát ý vô tình, cảm thấy không thể phát huy ra thực lực cực mạnh, đột nhiên ta nhớ lúc trước sư phụ cùng ta giảng giải nên mới thuận miệng niệm ra, nếu có gì không đúng xin đừng chê cười!
Trầm tư một thoáng, Nhiếp Vân thuận miệng bứt lên da hổ nói.
Một khi tiếp xúc, đối phương khẳng định sẽ biết mình mới mười bảy tuổi, mười bảy tuổi đạt tới chí tôn đủ đem người kinh sợ, hiện tại còn nói ra được quan niệm nghệ thuật chiêu thức mà chính Bách Hoa tông chủ cũng không thể lĩnh ngộ, yêu nghiệt như vậy còn cho người ta cơ hội sống hay không?
Cho nên hắn kéo ra da hổ, dù yêu nghiệt cũng là công lao của sư phụ hắn, có thể dạy dỗ được đồ đệ như vậy, sư phụ chẳng phải càng thêm lợi hại?
Như vậy tương đương bịa ra một chỗ dựa vững chắc cho chính mình, làm cho người ta kiêng kỵ.
Việc này thì đơn giản thôi nhưng phức tạp là ai hãm cm