Quả nhiên không qua bao lâu ca ca đã xuất hiện.
Tuy không gặp ca ca một lúc nhưng chẳng biết tại sao ca ca hiện tại cho hắn cảm giác ôn nhuận, hoàn toàn khác với lúc trước.
Nếu như nói trước kia hắn có lực đánh với ca ca một trận, hiện tại ca ca có thể dễ dàng chế phục hắn, cả hai không cùng cấp độ.
- Ca ca... Ngươi đột phá?
Đôi mắt sáng ngời, Nhiếp Đồng không nhịn được hỏi.
- May mắn có chút thu hoạch!
Nhiếp Vân gật đầu cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Trước mắt là sơn cốc to lớn, như, trên bình nguyên lớn như vậy có đủ loại thực vật, chỉ cần có gió thổi sẽ mang theo hương thơm lương thực tới gần.
- Có nhiều lương thực như vậy, xem ra nơi này có người ở.
Nhìn thấy lương thực trồng nhiều không thấy tận cùng, không cần đoán cũng biết nhất định là con người gieo trồng, nơi này có người ở lại.
- Ca ca, những lương thực này không quá giống để người bình thường ăn.
Nhiếp Đồng nhìn theo ánh mắt của hắn, trong lời nói mang theo kỳ quái.
Những cây lúa mạch này nhìn từ bên ngoài không có gì khác với bên ngoài, cẩn thận quan sát lại phát hiện không giống, mỗi cây như bảo kiếm cắm xuống đất và thẳng tắp, cho dù gió thổi tới cũng không nhúc nhích.
Đi vài bước về phía trước, Nhiếp Vân tiện tay ngắt một bông lúa và tiện tay chà xát một hồi, từ đó lộ hạt gạo bên trong ra.
Hạt gạo trắng như ngọc, giống như ngà voi, hình dạng có phần tương tự như bảo kiếm, một đầu bén nhọn, một đầu khác là chuôi kiếm.
Hạt gạo cũng nặng hơn hạt gạo bình thường, lớn hơn không ít, mỗi một hạt lớn nhỏ dài ngắn như nhau, hơn nữa chúng thập phần cứng rắn.
- Đây là... Kiếm mễ?
Nhiếp Vân nhớ tới cái gì, trong mắt mang theo ngạc nhiên.
- Kiếm mễ?
Nhiếp Đồng khó hiểu.
- Kiếm mễ là lương thực được lực lượng kiếm đạo uẩn dưỡng tạo thành, năng lượng tinh thuần không nói, phục dụng thời gian dài còn có thể bồi dưỡng ý thức kiếm đạo của người ăn, làm cho người ta trời sinh mẫn cảm với kiếm thuật, thích hợp tu luyện kiếm đạo hơn!
Nhiếp Vân giải thích.
Hắn nhìn thấy kiễm mễ là thực vật quý hiếm ghi chép trong Thần Nông Bách Thảo Kinh, vốn tưởng rằng chỉ là truyền thuyết thượng cổ, không nghĩ tới thứ này có thật và còn nhiều như vậy.
- Có thứ tốt này?
Đôi mắt Nhiếp Đồng sáng ngời.
Hắn lại nói:
- Rrất nhiều cường giả Đại Đế vì để hậu nhân của mình có được thiên phú tu tập kỹ nghệ của hắn sẽ chuyên môn đào tạo ra, đây là lượng thực thích hợp đại đạo, kiếm mễ chính là một trong số đó, loại lương thực này thông qua bộ rễ hấp thu kiếm thuật đại đạo rời rạc trong thiên địa kết thành hạt, thường xuyên dùng ăn, trong đầu tự mở ra kiếm vực, liên tục ăn mấy đời sẽ gia tăng tỷ lệ sinh ra thiên tài kiếm đạo.
Cầm lấy kiếm mễ trong tay, Nhiếp Vân cảm khái:
- Đây là thứ tốt nhưng cũng không phải tùy tiện có thể tìm được, cùng là hạt giống nhưng đặt trong Hoàn Vũ thần giới sản lượng không cao không nói, một trăm có thể sống một đã khó khăn, hơn nữa sau mấy đời sẽ không có hiệu quả, từ đó bêến thành vô dụng... Có thể trồng số lượng lớn tại nơi này, hơn nữa mỗi một hạt bóng loáng mượt mà, nói rõ nơi đây không phải Hoàn Vũ thần giới, mà là... Thế giới giới vực đặc thù.
- Thế giới giới vực?
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu, hắn từng tiến vào Nhạc giới, hắn cũng biết rõ một ít về giới vực.
Kiếm Linh cốc trước mắt có thể sinh trưởng nhiều kiếm mễ như thế, chỉ sợ đã phân cách với Hoàn Vũ thần giới, đây là hình thức kiếm giới.
Mặc dù không có sắc bén như Nhiếp Đồng mở kiếm giới nhưng ẩn chứa lực lượng kiếm đạo cao hơn bên ngoài nhiều, nếu không tuyệt đối không thể nuôi sống nhiều kiếm mễ như vậy, hơn nữa còn không có cố sức.
- Đây nhất định không phải kiếm giới, nếu như là kiếm giới thì ta có thể cảm ứng.
Nhiếp Đồng lắc đầu.
Hắn thành công mở kiếm giới, hắn có cảm ứng đặc thù về kiếm giới, nếu như Kiếm Linh cốc thật sự là kiếm giới, hắn đã sớm nhìn ra, không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả.
- Cho dù không phải kiếm giới, khẳng định cũng có quan hệ nhất định với kiếm giới, cụ thể là cái gì thì ta không rõ ràng.
Nhiếp Vân biết rõ đệ đệ cảm giác không có sai, nói tiếp:
- Không cần nghĩ nhiều như vậy, cụ thể là cái gì, làm sao tìm được truyền thừa của Lục Hi Đại Đế thì tìm người hỏi đi.
Nơi này có nhiều kiếm mễ như thế khẳng định có người sinh sống, chỉ cần hỏi một lúc sẽ tìm ra manh mối, cũng hiểu rõ nơi này là nơi nào.
- Ca ca ngươi xem, bên kia có người tới!
Đang định tìm nươời, lập tức nhìn thấy một đám người từ xa bay tới.
Lúc này có một đám thanh niên đi tới, trang phuc như nhau.
- Hai vị thông qua tầng chín của kiếm linh tháp?
Lúc này có một thanh niên trẻ tuổi đi tới và lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người.
- Đúng1
Nhiếp Vân gật đầu đáp ứng.
- Như vậy thì tốt, theo chúng ta đến đây đi!
Thấy hắn xác nhận, thanh niên trẻ tuổi gật gật đầu, trên mặt không có biểu lộ gì.
Thấy bộ dạng của đối phương, Nhiếp Vân khẽ nhíu mày, tuy đây là Kiếm Linh cốc, đối phương là người ở đây nên không tùy tiện phát tác, lúc này nhìn Nhiếp Đồng sau đó hai người đồng thời theo sau lưng.
Nhiếp Đồng thành công tấn cấp Hoàng cảnh, cũng đã có năng lực phi hành, bằng vào uy lực kiếm giới cho nên tốc độ không kém gì Nhiếp Vân.
- Ca ca, những người này đều là thiên tài kiếm đạo, so với Bùi Dương còn mạnh hơn nhiều.
Đi theo sau lưng mọi người tiến lên phia trước, Nhiếp Đồng lặng lẽ truyền âm.
Không cần hắn nói Nhiếp Vân cũng nhìn ra, mấy thanh niên này mỗi một người đều có kiếm ý chảy xuôi, mang theo khí thế đặc thù, nhất thanh niên trẻ tuổi có kiếm ý vô cùng lợi hại, so với Bùi Dương gặp được lúc trước chẳng khác gì dân chơi gặp thứ thiệt.
- Hẳn là... Ăn những này kiếm mét này!
Nhiếp Vân truyền âm.
Thiên phú của Bùi Dương trong mắt hắn không coi vào đâu nhưng trong phạm vi Hoàn Vũ thần giới mà nói lại là thiên tài chân chính.
Loại thiên tài này tùy tiện gặp được không nói, nếu gặp một đám thì chỉ có thể nói rõ mấy người này ăn kiếm mễ cho nên có được thiên phú như vậy!
Đi theo sau lưng mọi người, thời gian không dài đã nhìn thấy một tòa thành xuất hiện trước mặt.
Tòa thành này không lớn, chỉ có mấy vạn cư dân mà thôi, từ tòa thành nhìn chung quanh sẽ phát hiện cái gì cũng cổ xưa.
- Hai người các ngươi có thể thông qua kiếm linh tháp tầng chín nói rõ có chút thiên phú kiếm đạo, so với trong Kiếm Linh cốc mà nói không tính là lợi hại.
Nghe hay đây