VÔ TẬN ĐAN ĐIỀN

- Phong Giang Vương ta tán thành!

- Quốc gia vận chuyển chú ý quy củ, không quy củ không thành phương viên!

- Cho dù hắn là thái tử điện hạ cũng không thể như vậy.

Phong Giang Vương cũng tiến lên phía trước.

Ba vương gia cùng mở miệng, hào khí trong đại điện đông cứng.

Tất cả mọi người nghĩ sẽ làm khó dễ thái tử, nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn trực tiếp như thế, lại ngồi vào vị trí của hoàng đế.

Trực tiếp mở miệng chụp mũ hắn mạo phạm thiên uy, hơn nữa áp xuống dưới, về sau mặc dù Phổ Thiên Đại Đế không so đo, trải qua chuyện này cũng sẽ hao tổn mặt mũi, không có tư cách và khí phách phục chúng.

Song phương tranh đấu đã gay cấn ngay từ đầu.

- Áp ta xuống dưới?

Nhìn Trấn Bắc vương gào thét, Nhiếp Vân nhìn sang, hắn cười lạnh.

- Không sai! Thiên uy của bệ hạ không cho phép mạo phạm, ngươi thân là thái tử càng phải tuân theo quy củ.

- Bằng không thiên uy mất sạch, mỗi người cũng có thể khiêu khích, làm sao có thể duy trì hoàng triều vận chuyển?

Nói đến đây Trấn Bắc vương cười lạnh một tiếng:

- Thái tử điện hạ, xin mời!

- Nếu như ngươi không đi, ngươi bỏ qua pháp luật và kỷ luật hoàng gia, đức hạnh có vấn đề, mặc dù ngồi ở trên vị trí này cũng không có tư cách thừa nâận đại bảo, bị người trong thiên hạ lên án!

- Ah? Nói như vậy ta phải bị áp xuống dưới?

Nhiếp Vân nhìn qua.

- Không sai, nếu thái tử điện hạ không thể làm gương tốt, tuân thủ pháp luật và kỷ luật hoàng triều, người trong thiên hạ làm sao phục ngươi? Làm sao thống nhất Vân Châu, hiệu lệnh thiên hạ.

Nam Hải vương cũng cất cao giọng nói.

Hắn nói đại nghĩa lẫm liệt, trên mặt lại mang theo nụ cười tàn nhẫn.

- Nếu như... Ta không nói?

Không để ý tới hắn nói nhảm, Nhiếp Vân cau mày lên tiếng.

- Điện hạ là muốn bằng vào thân phận không tuân thủ quy củ!

- Vương tử phạm pháp cùng tội với thứ dân!

- Thái tử điện hạ cưỡng ép chống lệnh, chúng ta không nói nữa, nhưng... Về sau ngươi hiệu lệnh đừng mơ có người nghe theo.

Phong Giang Vương cười lạnh.

Lời này tương đương phơi bày chân tướng.

Ngươi không muốn bị bắt sao? Vậy thì tốt, ngươi nói chúng ta không nghe, nếu như thế còn muốn mọi người tin phục, nằm mơ đi!

Ba đại vương giả trực tiếp ra oai phủ đầu với Nhiếp Vân, trực tiếp tướng quân ra trận!

- Lần này hỏng bét!

Bình Quốc vương gia không nghĩ tới ba đại vương gia tàn nhẫn như thế, công nhiên vạch mặt, trên mặt vô cùng lo lắng.

Vốn hắn cảm thấy vị trước mắt dù sao cũng là thái tử do bệ hạ xác lập, cho dù đám người Trấn Bắc vương muốn phản đối, mặt mũi cũng phải nể tình, hắn không ngờ ba người này trực tiếp không để ý và quan tâm tới.

Từ tình huống trước mắt, một khi Nhiếp Vân bị áp xuống sẽ mất hết mặt mũi, vị trí thái tử của hắn có thể không duy trì được, hơn nữa còn bị định tội đại bất kính, đám người Trấn Bắc vương có thể công nhiên không tuân lệnh.

Nếu như hắn thẹn quá hoá giận ra tay với Trấn Bắc vương sẽ không có khí phách, sát hại công thần, bụng dạ hẹp hòi, không có khí độ đế vương... Không động thủ a, bị đối phương bức ép như thế làm sao xuống đài?

Bất kể nói thế nào, thái tử điện hạ vừa mới kế vị đã lâm vào phiền toái, không cách nào tự kềm chế.

- Hắc hắc, quả nhiên là trò hay!

- Thái tử vẫn còn quá non, ba đại vương gia liên hợp, bệ hạ cũng phải cảnh giác ba phần, càng đừng nói tiểu tử miệng còn hôi sữa.

- Gia hỏa này không thể làm thái tử rồi, xem ra chúng ta cũng nên nhanh vè nhà thôi.

- Đừng vội, ta sợ thái tử sẽ thẹn quá hoá giận trực tiếp động thủ với ba vương gia.

- Động thủ với vương gia? Cho hắn mười lá gan!

Ba đại vương gia công huân hiển hách, cũng bởi vì mặt mũi bị hao tổn mà động thủ, bệ hạ cũng không dám làm như vậy!

- Nếu hắn thật làm như vậy, vị trí thái tử của hắn cũng kết thúc, cũng làm lạnh tâm vô số tướng sĩ chiến đấu vì quốc gia, hoàng triều lâm vào hỗn loạn!

- Bệ hạ cũng sẽ không cho hắn làm như vậy...

Nhìn thấy ba đại vương gia liên hợp với nhau ra trận, thái tử ngồi trên ngôi vị hoàng đế á khẩu không trả lời được, đám đại thần phía dưới cũng cười lạnh.

- Là nan đề!

Đứng trong một tòa cung điện khác, Phổ Thiên Đại Đế cũng nhìn thấy cảnh này và cười nhạt.

- Ta lại muốn xem Nhiếp Vân huynh đệ làm sao giải quyết vấn đề này.

Nguyên Dương Đế Quân cười nói.

- Ta không đi, các ngươi về sau không cần nghe lệnh ta.

Nhiếp Vân cũng không cảm giác tính quan trọng của chuyện này, ngược lại cười nhạt một tiếng.

- Không sai! Người thân chính, không làm cho đi; hắn thân bất chính, mặc dù làm cũng không theo!

- Chúng ta với tư cách cao tầng hoàng triều càng phải làm gương tốt!

- Không thể để ngươi làm bậy mà ảnh hưởng căn bản Phổ Thiên hoàng triều!

Trấn Bắc vương nói lời đầy chính nghĩa.

- Xem ba vị nói khí thế như thế, có lẽ bản thân cũng tuân thủ điều lệ của hoàng triều a!

Nhiếp Vân hỏi.

- Đương nhiên!

- Chúng ta thân là vương gia, dưới một người trên vạn người, tự nhiên tuân thủ quy củ hoàng triều, không dám có một tia vi phạm.

- Chúng ta cũng không phải quần thể đặc thù, thân là thành viên của hoàng triều, không có ai được vi phạm.

Ba đại vương gia đồng thời nói.

- Đã như thế, vậy là tốt rồi!

Không để ý tới ba người nói nhảm, Nhiếp Vân cười cười, ngón tay bắn ra, trong điện lập tức xuất hiện ba quyển sách, vô số văn tự xuất hiện trên không trung.

- Phổ Thiên lịch năm năm vạn chín ngàn tám mươi bảy ức ba ngàn năm trăm sáu mười hai, Đông, Vân Mộng sơn đại tai, hoàng triều chi tiền như sau, Trấn Bắc vương chủ thụ lí chẳng những không có trấn an tai họa của dân chúng, còn một mình bán lương thực ra ngoài...

- Phổ Thiên lịch năm năm vạn chín ngàn tám mươi bảy ức ba ngàn năm trăm sáu mươi bốn, Thu, Bách Tà thư sinh làm loạn, Trấn Bắc vương tới tư thông...

- ... Bình định Ám Cử giới, một mình cho Ám Cử Vương bỏ chạy, nuốt mất Ám Cử chi tâm...

- ... La Tiên Đảo chủ động chiêu hàng, vì cướp đoạt La Tiên Chân Đan, cố ý chém giết La Tiên chân nhân, không cho chiêu hàng, làm cho đại quân hoàng triều tử vong ngàn vạn...

- ... Trộm bán cơ mật hoàng triều, đổi lấy Chân Anh Thạch...

Trên sách không ngừng ghi chép chuyện của Trấn Bắc vương những năm qua, trong đó điều khoản kỹ càng, càng có ghi chép các điểm nhỏ rõ ràng.

Chỉ liếc mắt nhìn, sắc mặt Trấn Bắc vương lúc này thay đổi.

Được xưng đệ nhất Vương gia, những năm qua trừ chinh chiến tứ phương, chỗ tốt cũng kiếm không ít, hắn chỉ liếc mắt nhìn đã biết rõ phía trên ghi là sự thật, không có một chút sai lầm!

Bình luận


T
Trung nguyễn
26-03-2023

Bộ này là vô danh công pháp mà

L
lvL
26-03-2023

trọng sinh đã vô lí rồi còn quay ngược lại thời gian mấy tập sau này tác giả có giải thích không ? quay ngược lại thời gian hơi ảo

D
Dũng Tây
26-03-2023

Bộ này main mấy vk vậy ạ

T
thiên ma
26-03-2023

Quay ngược thời gian giống cổ chân nhân rồi

T
Thu Trang
26-03-2023

Chia cảnh giới thế nào vậy ad

H
HyN Assin
26-03-2023

Nhận xét sau hơn 700 chương bỏ truyện. Truyện rất nhiều sạn, không thông suốt, logic truyện vô lý. Nhân vận sống lại với lợi thế lão quái sống mấy trăm năm mà tâm tính non, đầu óc ngu dốt, càng nghe càng ức chế nên nghe hơn 700chương thì bỏ. Truyện nghe chơi thì được, chứ bảo hay thì bỏ đi đỡ phí thời gian.

N
Ngoc Anh Nguyen
26-03-2023

Truyện này NVC kiếp đầu siêu ngu, t/g cho trùng sinh cũng vẫn ngu. :)

N
Nơ Đễnh Nguyễn
26-03-2023

Nghe vô địch văn chuyển sang phế vật lộ tuyển quật khởi xáo lộ. Nghe chối thật! Để lại tia thần liệm

T
T & T
26-03-2023

Mở đầu nghe vô lý zậy, quay lại 300 năm như zậy nó xáo trộn lịch sử à , ko biết mấy chương sau tác giả giải thích ntn cho hợp lý nữa

T
Thành Phát
26-03-2023

Hay

D
Diep Huynh
26-03-2023

Rất hay... Cám ơn

N
Non Nguyễn
26-03-2023

Đọc truyện vạn tộc chi kiếp đi bn ơi truyện đó hay lắm

Y
yno chan yêu hệ thống
26-03-2023

Tạm

Truyện đang đọc