Nhẹ nhàng cười, lông mi của Di Tĩnh nhảy lên, trong mắt mang theo sự vui vẻ, lần nữa chộp một cái.
Sưu sưu sưu...
Lần này nàng ra tay là Kim chưởng, khác với Ngân chưởng, khắp nơi đều là pháp lực tạo thành từng cái dây nhỏ, rậm rạp chằng chịt, tựa như lưới đánh cá vậy.
- Thiên la địa võng?
Nhìn thấy chiêu này, Nhiếp Vân sững sờ. Chiêu này gọi là Thiên la địa võng, là một loại vũ kỹ đỉnh tiêm, là tuyệt chiêu chỉ dùng để bắt người. Khắp nơi đều là những sợi dây nhỏ, chỉ cần có một đạo dính vào trên người thì tất cả những sợi còn lại sẽ co rút lại, hung hăng trói gô ngươi lại.
Hơn nữa lực lượng trói lại rất lớn, chỉ cần thực lực không cao hơn đối thủ, trong thời gian ngắn tuyệt đối khó có thể đào thoát. Phương pháp phá giải có hai, một là dựa vào man lực xé nát những cái dây này, hai là... Thừa dịp Thiên la địa võng còn chưa triệt để hình thành, chạy ra ngoài.
Nhiếp Vân tự nhận thực lực mình còn xa không bằng tiểu nữu này, nhất định không có cách nào dùng man lực xé nát đám dây nhỏ này. Vì vậy hắn không dám do dự, ánh mắt ngưng trọng, thân thể nhoáng lên, tiếp tục điên cuồng chạy trốn vào rừng rậm bên dưới.
- Ngụy trang sư biến hóa.
Cùng lúc đó, ngụy trang chi khí của Ngụy Trang sư lan tràn toàn thân hắn.
Xoẹt xoẹt...
Xương cốt trên người rung động... Thân thể vốn là nhân loại đã xảy ra biến hóa, biên thành một loại yêu thú hình thể nhỏ dài, hai cánh run lên, tốc độ tăng vọt gấp đôi, rất nhanh đã chạy nước rút.
Thiên phú Ngụy Trang sư đạt tới hình thái thứ hai đã có thể khiến cho người ta ngụy trang thành yêu thú. Loại năng lực này Nhiếp Vân chưa từng thi triển qua. Lần này đột nhiên dùng, uy lực cũng không nhỏ, thoáng cái đã tránh thoát đi đám dây kia quấn quanh, đi vào trong rừng rậm.
- Hình thái thứ hai của Ngụy Trang sư? Thú vị... chỉ là muốn đào tẩu trong tay ta, không có khả năng.
Liên tục bị thiếu niên thực lực không bằng mình trước mắt đào tẩu mấy lần, Di Tĩnh cũng không có tức giận mà trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn. Dường như rốt cuộc cũng tìm được chuyện thú vị. Nàng hô nhỏ một tiếng, chân nhảy về phía trước, súc địa thành thốn đi tới sau lưng Nhiếp Vân.
- Kháo.
Thấy tốc độ của tiểu nữu này nhanh như vậy, Nhiếp Vân cảm thấy sắp phát điên. Người này chẳng những nhiều bảo bối mà dường như thủ đoạn cũng không kém hơn hắn chút nào. Loại quái thai này rốt cuộc xuất hiện từ đâu ra vậy?
- Địa hành chi khí, đào đất.
Biết rõ bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt những chuyện này. Nhìn thấy mặt đất, hai mắt Nhiếp Vân sáng ngời, địa hành chi khí vận chuyển, chui thẳng vào trong mặt đất.
Hắn biết rõ chỉ cần chui vào trong mặt đất, đối phương phát ra chấn động thì nhất định bản thân sẽ bị thương. Nhưng mà lúc này hắn không chú ý được nhiều như vậy. Cùng lắm là lúc bị công kích lại chui vào Tửu Hoa động phủ.
Dù sao chỉ cần mình không có từ dưới đất chui lên, nàng muốn đơn giản bắt mình cũng là chuyện không có khả năng.
Sưu.
Tốc độ không giảm, thoáng cái chui xuống đất. Lúc này Nhiếp Vân mới thở dài một hơi. Tuy rằng thiên phú Địa hành sư chỉ bài danh số một trăm sáu mươi bảy, nhưng mà từ lúc đi vào trong Phù Thiên đại lục, mỗi lần gặp nguy hiểm đều có thể dựa vào nó mà đào thoát. Lần nào cũng đúng, chắc có lẽ lần này không phải là ngoại lệ a.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Vân dùng Thiên nhãn nhìn về phía sau, hắn muốn nhìn bộ dáng suốt ruột của nữ nhân này, không nhìn thì không biết, vừa mới nhìn thì thiếu chút nữa hắn đã ngất đi.
Chỉ thấy nữ nhân điên này cũng nghênh ngang chui vào trong mặt đất, đồng thời cũng không có chút áp lực nào, một đường thông suốt.
Địa hành sư.
Không ngờ nàng ta cũng là Địa hành sư.
- Móa.
Nhiếp Vân cảm thấy tim mình mát lạnh, rốt cuộc hắn đã gặp phải quái thai gì thế này?
Bảo bối nhiều không nói, thủ đoạn cũng nhiều. Vũ kỹ nhiều cũng thôi đi, dường như thiên phú đặc thù cũng nhiều. Chẳng lẽ nàng cũng có pháp quyết vô danh, có thể gia tăng số lượng đan điền? Điều này không có khả năng a...
- Ồ? Không phải là Địa hành sư, mà là dùng Địa hành chi khí. Thế nhưng sao nàng ta lại có Địa hành chi khí cơ chứ?
Trong lòng nghi hoặc, Nhiếp Vân nhìn kỹ, nhìn một hồi hắn mới thở dài một hơi, phát hiện ra có chỗ không giống.
Nhìn tiểu nữu này còn có chút lạnh nhạt với việc tiềm hành dưới lòng đấ,t hiển nhiên không phải là Địa hành sư chính tông. Mà là mượn nhờ Địa hành chi khí, trong thời gian ngắn mới có năng lực này. Hiện tại bởi vì vấn đề không thông thuận này cho nên mới không đuổi kịp hắn. Chỉ sợ không tới mười phút sẽ triệt để thuần thục, khi đó kết cục khó mà nói được.
Không phải nhà các ngươi bán bảo bối đó chứ? Bằng không sao trên người lại có nhiều thứ tốt như vậy chứ?
Cười khổ lắc đầu, tốc độ dưới chân Nhiếp Vân không giảm, một mặt tiến lên, một mặt đi nghĩ biện pháp.
Tình huống hiện tại dùng Dời Thiên phù lục nhất định không được, vô luận dời tới đâu đều có thể bị đuổi kịp. Dời thiên phù lục ban đầu hắn chỉ lấy trong kho Kiếm Thần tông mười khỏa, không nhiều, phải tiết kiệm sử dụng. Nếu như sử dụng hét mà còn không thoát được, khi đó sẽ không may.
Ài, sớm biết gặp quái thai như vậy thì nên lấy thêm mấy khỏa a.
Dùng năng lực chuyên chạy trối chết của Địa hành sư cũng không được, đối phương cũng có Địa Hành chi khí, cho dù tránh thoát lần này, nhưng mà vạn nhất nàng còn đạo Địa hành chi khí thứ hai thì sao đây?
Giao thủ dưới mặt đất, lực lượng không được phát tán giống như bên trên. Hai người đều có thiên phú Địa hành, một khi chính thức đánh hắn sẽ không chiếm được chút ưu thế nào, ngược lại còn ăn thiệt thòi lớn.
Thiên phú Tường thủy sư... Khắp nơi đều là lục địa, ngay cả nước cũng không có, cho dù có cũng là dòng suối... Một khi chui vào tương đương là bia ngắm sống, tự mình muốn chết a.
Hơn nữa nhìn đối phương cũng có Địa hành chi khí, khó bảo toàn nàng ta không có Tường thủy khí. Nếu như thực sự, bị đối phương thao túng nước vây khốn, khi đó muốn khóc cũng không kịp.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Vân gặp phải đối thủ như vậy.
Thực lực đối phương nhìn cũng không cao, chỉ có Nạp Hư cảnh sơ kỳ, nhưng mà dường như vô luận mình dùng loại pháp bảo nào nàng ta đều có thể phá giải. Đối thủ như vậy thực sự quá đáng sợ.
- Thực sự không được thì vận dụng Phong lôi ma dực.
Nghĩ một hồi, cảm thấy không có biện pháp, Nhiếp Vân cắn răng một cái.
Tuy rằng Phong Lôi ma dực không thích hợp chạy trốn đường xa, nhưng mà chỉ cần thi triển tốt, chạy vọt ra khỏi phạm vi tầm mắt của nàng ta, khi đó Nhiếp Vân còn tự tin mình có biện pháp chạy thoát.
Bộ này là vô danh công pháp mà