Căn cứ vào Hồng Y trưởng lão miêu tả, phương pháp tu luyện Phong Lôi ma dực này chính là do Kiếm thần lão tổ đạt được ở đây lúc trước. Người có thể đoạt được, đồng thời còn toàn thân trở ra, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?
- Được rồi, những chuyện này đều là chuyện mấy vạn năm trước, cho dù có nghĩ cũng nghĩ không thôi, còn không bằng...
Lắc đầu, Nhiếp Vân cũng không suy nghĩ mà tiếp tục cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Chiến đấu phía dưới dường như đã tới thời khắc phân định thắng bại.
Nhìn thấy Nhiếp Đồng biến mất, thi thể cực lớn phát ra khí tức chấn động phẫn nộ, viên cầu dường như cũng làm ra quyết định gì đó, hung hăng va chạm với đối phương. Hai tồn tại cường đại từ viễn cổ đều thi triển toàn lực ngạnh kháng, sinh ra lực lượng cường đại khiến cho không gian dưới liễn xa lập tức biến mất toàn bộ.
Ầm ầm.
Lực lượng nghiền nát không gian từ dưới liễn xa lan tràn lên, tạo thành một khe nứt đen kịt lan tràn thẳng lên bên trên, ngay lập tức nổ tung trước mắt hai người. Giống như trong nháy mắt đâm thủng hai ba tầng không gian song song nhưng không có cách nào cắt nhau vậy.
Phía sau khe nứt chính là một mảnh thế giới xanh mơn mởn xuất hiện trước mắt.
- Khe nứt này phá vỡ không gian, từ nơi này đi ra ngoài là có thể trở về ptdld.
Nhìn thấy màu xanh biếc kia, Nhiếp Vân biết rõ lực lượng mà hai đại cường giả viễn cổ giao chiến đã phá vỡ nơi này. Vốn hắn đang buồn bực, không biết chạy ra ngoài thế nào, hiện tại xem ra, nhất định có thể chạy ra ngoài từ chỗ này.
Tuy rằng sinh lộ này cũng không dễ đi, không nói thứ khác, chỉ riêng uy lực của khe nứt này, chỉ cần đụng vào là có thể tử vong chứ đừng nói là chạy qua.
- Ồ, còn đám Long thi kia.
Trong lòng đang do dự, lại vô thức nhìn chung quanh một chút, lúc này liễn xa đã bị nghiền nát, không có cách nào ngăn cản tầm mắt của hắn nữa.
Vừa mới nhìn qua hắn lập tức giật mình, chỉ thấy thi thể chín đầu cự long vắt ngang chung quanh đã biến thành tro bụi từ bao giờ.
- Chẳng lẽ vừa rồi lực lượng cứu ta chính là từ chỗ chín cỗ thi thể này phóng ra?
Đột nhiên nhớ tới lực lượng quang mang cứu trợ mình vừa rồi từ bốn phương tám hướng lan tràn tới, dường như là tinh hoa và lực lượng của chín cỗ thi thể này...
Viên cầu kia không ngờ lại có thể khống chế long thi, chuyện này... Rốt cuộc là tại sao? Thi thể cực lớn kia không phải là vị hoàng, chủ nhân của Cửu long kéo liễn sao?
- Nhanh lên, một khi khe nứt biến mất chúng ta sẽ không ra được, hơn nữa ngươi xem...
Trong lúc đang suy nghĩ hắn chợt nghe thấy một tiếng la hét, lúc này Di Tĩnh ở bên cạnh đang dùng vẻ mặt lo lắng chỉ một ngón tay về phía trước.
Theo phương hướng ngón tay nàng nhìn lại, Nhiếp Vân cúi đầu xem xét, vừa xem lập tức đã giật mình.
Chỉ thấy viên cầu và thi thể cực lớn kia đối kháng, không gian nghiền nát, một cái hắc động chậm rãi hình thành, bắt đầu lan tràn tới bên này.
Lỗ đen này so với lần đầu hắn nhìn thấy còn đáng sợ hơn, lan tràn tới phía trên, một khi va chạm bất kỳ vật gì sẽ bị trực tiếp nghiền nát, căn bản không thể nào ngăn cản được mảy may.
Loại lực lượng này đã vượt quá phạm trù tưởng tượng của hắn.
Không phải là thứ mà nhân loại có thể với tới.
- Một khi đụng phải nó nhất định phải chết, thế nhưng chúng ta đi ra ngoài thế nào bây giờ?
Nhìn thấy lỗ đen phía dưới, Nhiếp Vân biết rõ không bao lâu nữa nó sẽ lan tới đây. Một khi đụng vào, cho dù có mạnh mẽ tới đâu thì nhất định cũng phải chết, thế nhưng nếu như xông lên, khe nứt phía trước cũng không dễ chống a.
Khe nứt này cho dù kém khe nứt mà thi thể cực lớn kia đánh ra, muốn giết chết hắn. Nhưng mà cũng không yếu hơn chút nào. Một khi xông vào cũng sẽ phải chết.
Đi lên chết, không đi lên cũng chết. Trong lúc nhất thời hai người rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
- Mặc kệ, phải đưa ra lựa chọn, ở chỗ này chờ chết còn không bằng xông lên còn có chút hi vọng.
Đột nhiên Nhiếp Vân cắn răng một cái, rống lên một tiếng.
Bị lỗ đen phía dưới cuốn vào, nhất định sẽ phải chết, mà tiến vào khe nứt phía trên, có lẽ trực tiếp tử vong nhưng cũng có lẽ có thể đào tẩu, ít nhất còn một tia hi vọng.
Sưu...
Ngay lúc này, khi Nhiếp Vân định xông lên thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang sắc bén từ phía dưới vang vọng, sưu một cái, thứ này đã phóng về phía hai người.
- Tránh ra.
Phương hướng thứ kia vọt tới chính là Di Tĩnh sau lưng hắn, Nhiếp Vân khẽ vươn tay kéo nó qua, đồng thời tinh thần khẽ động, thu vật này vào trong Tử Hoa động phủ.
Tuy rằng không biết là thứ gì, nhưng mà có thể từ trong lỗ đen đi ra mà không bị nghiền nát cũng đã chứng minh không phải vật tầm thường.
- Cám ơn...
Di Tĩnh không ngờ tới lúc này Nhiếp Vân lại cứu nàng, sắc mặt nàng bởi vì có chút kinh sợ mà trắng bệch, trong mắt lại mang theo vẻ cảm kích.
Từ khi Nhiếp Vân cởi y phục đánh mông nàng, trong lòng Di Tĩnh đã có một loại tình cảm khác, có đôi khi hận không thể giết chết Nhiếp Vân trước mắt, phanh thây xé xác hắn, có đôi khi lại cảm thấy đối phương thực sự đáng thương, nếu như không phải bị bức tới chân tường tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Vừa rồi vì cứu đệ đệ mà hắn còn đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. nếu như đệ đệ còn sống cũng thôi đi, như mà mấu chốt đây lại là thi thể.. Hơn nữa... Cỗ thi thể này là do ca ca nàng làm ra.
Hắn trọng tình trọng nghĩa, vì đệ đệ mà ngay cả tính mạng cũng không cần, thậm chí vừa rồi còn cứu cừu nhân là nàng... Mà nàng... Ngẫm lại vẻ điêu ngoa vô lễ trước đó, ngay cả Di Tĩnh cũng có chút áy náy.
- Hiện giờ chúng ta chỉ có một con đường có thể đi, một là thông qua cái khe bên trên, nghĩ biện pháp trở về Phù Thiên đại lục, nhưng mà khe nứt này thực sự quá mạnh, đi vào nhất định sẽ bị đánh chết...
Trong lúc Di Tĩnh đang nghĩ ngợi lung tung thì chợt nghe Nhiếp Vân trước mắt dùng sắc mặt ngưng trọng, phân tích.
- Cái khe nứt này ước chừng bốn năm trăm thước, nếu như tốc độ của chúng ta xông qua nhanh, có lẽ có thể thuận lợi rời đi, tuy nhiên cũng có thể sẽ chết ở trong đó. Nhưng vô luận thế nào đều phải nhanh chóng đưa ra lựa chọn, thực sự chúng ta không còn thời gian nữa.
Nhiếp Vân tiếp tục nói, nghen hắn nói như vậy, Di Tĩnh nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy phạm vi của lỗ đen đã tới dưới chân hai người, không còn cách bao xa, chỉ sợ không cần mấy hô hấp là có thể lập tức phải đưa ra lựa chọn, hai người thực sự không có thời gian.
Nghe hay đây