Chậm rãi nói ra, mỗi khi hắn nói một câu, sắc mặt của Đạm Đài Lăng Nguyệt lại tái nhợt đi một phần, thân thể mềm mại chấn động một lần. Về sau càng nói, bằng vào tính tình trầm ổn của nàng cũng không kìm nén được, hô hấp dồn dập, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.
- Đã đủ rồi!
Ngắt lời của Nhiếp Vân, sắc mặt Đạm Đài Lăng Nguyệt khôi phục lại vẻ lạnh như băng.
- Đây chẳng qua chỉ là mộng cảnh của ngươi mà thôi, nếu như ngươi muốn nói tiếp, vậy thì đi tìm người khác a!
Nói xong thân thể nhoáng một cái đã đi thẳng về phía trước.
- Ài!
Thấy bộ dáng của nàng như vậy, Nhiếp Vân biết rõ mình vẫn không nhịn được, vẫn quá nóng nảy, hắn lập tức không nói thêm lời nào nữa. Chỉ bay vút theo sát ở phía sau lưng nàng bay về phía trước.
Trải qua sự việc xen giữa vừa rồi, giữa hai người đã không còn lời gì để nói nữa. Một đường yên tĩnh tới mới ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, chỉ có thể nghe được tiếng xé gió mà thôi.
...
- Đáng giận! Sao tiểu tử này lại nhanh như vậy chứ?
Nhiếp Vân và Đạm Đài Lăng Nguyệt ngụy trang xong, vừa mới tiến vào rừng cây không lâu thì ở chỗ cái cây trước đó, đám người Tiêu Lăng và Cát Hoan đã đi tới trước mặt.
Bọn hắn một đường theo đuổi tiểu tử này, tốn toàn bộ lực lượng, chạy tới mức ngay cả lưỡi cũng sắp rơi ra, vậy mà vẫn như trước, không có đuổi theo được tiểu tử kia. Sao tốc độ của hai người kia lại nhanh như vậy chứ?
Đạm Đài Lăng Nguyệt thân là đệ tử của Đông trưởng lão, thủ đoạn nhiều vô số kể, tốc độ nhanh thì cũng thôi đi. Nhưng thiếu niên kia rõ ràng chỉ có thực lực Nạp Hư cảnh sơ kỳ, sao tốc độ lại cũng biến thái như vậy chứ?
- Phía trước địa bàn của là Thông Linh Xích Vân báo, chúng ta phải cẩn thận một ít, một khi chọc giận nó thì sẽ gặp phải phiền toái lớn.
Ngón tay khẽ điểm vào ngọc bài trong lòng bàn tay, bên trên lập tức xuất hiện một đạo tin tức, sắc mặt Tiêu Lăng lập tức trở nên ngưng trọng.
Trước khi tới nơi này hắn đã có chuẩn bị sung túc, đối với yêu thú gì, địa bàn ở đâu hắn đều biết cực kỳ rõ ràng.
- Đúng vậy, yêu thú bán bộ Phá Không Cảnh chúng ta vẫn còn không phải đối thủ. Ở chỗ ta có mấy khỏa Nặc Tức đan. Là thứ lúc trước ta tốn một cái giá lớn cực lớn đổi ở trong tông môn mới có được. Mỗi người một khỏa, nuốt vào có thể hạ thấp khí tức, tuy rằng so ra kém với thiên phú ẩn nấp sư. Thế nhưng chỉ cần tiểu tử này không quét quá kỹ thì cũng sẽ không bị phát hiện ra được.
Cắn răng một cái, Cát Hoan lấy ra một cái bình ngọc, sau đó lại đổ ra bốn khỏa đan dược, phân cho mỗi người một cái.
Nặc Tức đan là một loại đan dược thánh phẩm, có thể ẩn nấp khí tức của một người, trân quý vô cùng. Nếu như muốn mua sắm mà nói... Ít nhất cũng cần hơn mười vạn linh thạch tuyệt phẩm, hơn nữa còn là có tiền mà không mua được. Hắn cũng là tốn một cái giá rất lớn thì mới có thể đổi được từ chỗ tông môn.
Thoáng một cái xuất ra bốn khỏa, trong lòng đau đớn dữ dội a.
Bất quá vừa nghĩ tới vì đánh chết Vân Phong kia, hắn cũng cắn răng nhẫn nhịn xuống.
- Được.
Mọi người cũng biết thứ này trân quý, cho nên cả đám đồng thời rùng mình. Từng ngời lập tức nuốt xuống, đan dược vừa vào miệng đã lập tức tan. Khí tức của bốn người vốn chói mắt như mặt trời lại lập tức trở thành như băng tuyết tan rã, rất nhanh đã trở nên như có như không, khiến cho người ta không cảm nhạn được.
- Đi!
Nhìn thấy khỏa đan này cư nhiên lại có công hiệu thần kỳ như thế, mọi người đồng thời có chút hưng phấn. Rất nhanh đã chạy như điên về phía trước, rất nhanh đã xông vào trong địa bàn của Thông Linh Xích Vân báo quản hạt, cũng không khiến cho nó chú ý.
......
- Những người này, quả thực là âm hồn không tán mà.
Đi theo sau lưng Đạm Đài Lăng Nguyệt, thiên nhãn thỉnh của Nhiếp Vân thoảng quan sát đám người Tiêu Lăng ở sau lưng. Sauk hi hắn phát hiện ra đám người này sau khi nuốt đan dược lại nhẹ nhõm đi qua như vậy. Trên mặt không khỏi hiện lên một tia cười lạnh.
- Các ngươi đã đến nhanh như vậy thì ta sẽ đưa cho các ngươi một đại lễ!
Hừ nhẹ một tiếng, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua về phía trước, lại cười nói:
- Đạm Đài sư tỷ, nàng đi trước đi. Ta có một việc tư muốn đi xử lý, sau khi xử lý xong sẽ lại đi tìm nàng!
- Không cần tìm ta, ta cũng sẽ không chờ ngươi!
Hừ lạnh một tiếng, Đạm Đài Lăng Nguyệt không ngừng lại chút nào mà bắn thẳng về phía trước.
- Ha ha!
Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, Nhiếp Vân đã biết rõ lời nói vừa rồi có khả năng đã khiến cho nàng khó chịu. Hắn lắc đầu, cũng không thèm để ý nữa mà nhìn về phía phương hướng của đám người Tiêu Lăng. Hai mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, thân thể nhoáng một cái đã biến thành bộ dáng của Tiêu Lăng. Sưu một cái đã chui vào trong mặt đất.
Xuống đất, vừa nhìn thấy rõ phương hướng thì hắn đã lập tức tháo chạy đi.
Rất nhanh hắn đã đi tới một cái sơn cốc cực lớn.
Sơn cốc vô cùng yên tĩnh, có đủ các loại thảm thực vật, một cái đầm nước thanh tịnh trong suốt. Từ phía xa nhìn lại cũng coi như là một nơi tịch mịch. Bất quá Nhiếp Vân biết rõ đây chỉ là hiện tượng mặt ngoài mà thôi. Trên thực tế nơi này là đầm rồng hang hổ, bởi vì, đây là hang ổ của Thông Linh Xích Vân báo kia!
Thứ hiện tại hắn muốn làm chính là khiêu khích Thông Linh Xích Vân báo, sau đó giá họa cho đám người Tiêu Lăng!
Gia trì Ẩn nấp chi khí, chậm rãi đi về phía trước. Rất nhanh Nhiếp Vân đã đi tới trước mặt sơn động nguy nga, lớn nhất trong sơn cốc. Vừa mới ngước mắt lên nhìn, quả nhiên đã nhìn thấy đầu Thông Linh Xích Vân báo này đang nằm ở trong đó. Lúc này nó cũng không ngủ, ngược lại còn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào trong sơn động, tinh thần tập trung vô cùng.
Trước đó bởi vì còn cách khá xa, lại sợ bị phát hiện ra cho nên hắn chỉ liếc qua, cũng không cẩn thận quan sát. Bây giờ tới gần thì hắn mới phát hiện ra đầu Thông Linh Xích Vân báo này có chút khác thường với lúc bình thường. Hai mắt nhìn về phía trong sơn động để lộ ra vẻ lo lắng và khẩn trương.
- Nó đang nhìn cái gì chứ?
Trong lòng nghi hoặc, theo ánh mắt của nó nhìn lại vài trong sơn động. Vừa mới nhìn qua, Nhiếp Vân đã không nhịn được hít thở dồn dập, thiếu chút nữa đã lên tiếng kinh hô.
- Đây là thứ có thể làm cho cường giả Nạp Hư cảnh tấn cấp a... Thông Linh Xích Vân quả?
Nghe hay đây