VÔ TẬN KIẾM TRANG

Dưới Tà Vương mộ là một cái mê cung, có rất nhiều mật thất, Diệp Bạch tìm trong chốc lát thì đi tới một chỗ cực kỳ bí mật, nếu hắn không có chú ý thì không thể phát hiện ra mật thất này.

Nơi này là chỗ sâu nhất, phía trước là có một bức tường ngăn cản, nếu không phải Diệp Bạch nhất thời tò mò đi tới tận cùng thì không có khả năng phát hiện ra sau phía sau bức tường còn có một cái mật thất như vậy. Hơn nữa bốn phía đều có một mảnh đen nhánh, ai đi tới cũng không thể phát hiện ra mật thất bí mật này.

Nhưng khi hắn sử dụng Vọng Khí Thuật, đem mật thất này đánh giá một phen, hắn không khỏi một trận cười khổ. Hắn cũng thật không ngờ, mới vừa rồi hắn đi một hồi lâu như vậy cũng không có phát hiện ra mấy cái cao giai Hồng mị, mà lúc này ở bên trong tiểu thạch thất lại xuất hiện hai đầu, nếu không phải Vọng Khí Thuật cùng với thực lực của bản thân mình tăng lên, thì chỉ sợ hắn không phát hiện được.

Diệp Bạch thầm phỏng đoán có thể bên trong thạch thất này có bí mật gì đó tạm thời không an toàn, hơn nữa lúc này cự ly vào đêm cũng không xa. Diệp Bạch thật sự lo lắng, nếu như nửa đường gặp phải đội tuần tra Âm linh thì hắn phải làm sao bây giờ?

Thầm suy nghĩ một chút, Diệp Bạch liền tính toán, hắn quyết định liều mạng, chẳng qua cũng chỉ có hai đầu cao giai Hồng mị mà thôi, hơn nữa lúc này hai đầu cao giai Hồng mị mầu thẫm có vẻ mới vừa rồi bị ngộ thượng một con, bây giờ mầu sắc đã nhàn nhàn đi không ít, cho nên thực lực rõ ràng yếu nhược không ít, phỏng chừng hai đầu này cũng không mạnh hơn những con lúc trước. Nếu lúc này hắn xuất kỳ bất ý thì có thể không chế được chúng nó.

Diệp Bạch cuối cùng quyết đinh quyết tâm là vì ở chỗ này kiến tạo xuất một chỗ thạch thất bí mật, có hai đầu cao giai Hồng mị trông coi, nói không chừng sẽ có bảo tàng ở trong đó. Cũng phải biết rằng, đây chính là Tà Vương mộ, khắp nơi đều là bảo tàng, cho nên hắn có hy vọng kiếm được bảo tàng. Chính vì vậy có hai đầu cao giai Hồng mị, Diệp Bạch cũng không có tính toán buông tha, nếu có thể thu được ích lợi thật lớn, thì quả thật đáng giá mạo hiểm.

Bởi vậy, hắn thầm hít một hơi, điều chỉnh tinh thần trạng thái đến trạng thái tốt nhất, Diệp Bạch liền từ từ tiến đến bức tường, sau đó đánh ra Ngũ Sắc kiếm quang, thâm lam, cạn hồng, vàng nhạt, ám thanh, màu vàng đất sáng rực lên, đem thạch thất này chiếu sáng.

Cùng lúc đó, xuất hiện một tiếng nổ lớn, hai đầu cao giai Hồng mị bên trong thạch thất ánh mắt của nó nhất thời nhất mê, đứng khựng lại một chút.

Mặc dù chỉ trong nháy mắt như vậy thì cũng đủ rồi, Diệp Bạch trực tiếp đi vào, hắn lập tức đánh ra một kiếm, kiếm quang nhất thời đại phóng, bạo phát ra.

. . .

Một khắc sau đó.

Diệp Bạch thở hồng hộc, sau đó trực tiếp ngồi xuống, năm thanh kiếm tại quanh người hắn nặng nề phù phù, trên cánh tay trái của hắn có một đạo vết thương nhàn nhạt. Nếu như không phải hắn tuỳ thời tránh được thì chỉ sợ cái cánh tay trái liền bị phế đi, cũng may rốt cục cũng kích sát thành công hai đầu cao giai Hồng mị, đem hai đầu này trừ đi.

Tiện tay nhặt lên hai khối tinh thạch hình thoi màu hồng, sau đó Diệp Bạch khoanh chân ngồi xuống đất, ngón tay vừa nhấc, chỉ trong chốc lát, kiếm khí bay tán loạn liền đánh đổ bức tường, hoàn toàn phong bế cánh cửa. Cứ như vậy, bất kể là ai cũng không có thể vào được, buổi tối hôm nay hắn cũng không cần lo lắng, gặp phải đám Âm mị trong lúc vô tình, bay vào bên trong tạo thành mối nguy hiểm nữa.

Sau đó Diệp Bạch vẫn còn chưa có yên lòng, hắn lại đem vài thanh Hải Đường Ti Âm Kiếm thả ra, bố trí Tiểu Hư Di Kiếm Trận. Sau khi kiếm trận bố trí xong, bên trong thạch thất liền xuất hiện một đám sương mù dâng lên, Diệp Bạch ngồi xếp bằng nhất thời biến mất ở bên trong đám sương, nếu như không có ai đến gần, thì cũng không thể phát hiện ra có một người ngồi ở nơi đó.

Tiểu Hư Di Kiếm Trận, công kích cùng phòng hộ cũng không phải là sở trường, nhưng nó có tác dụng cảnh giới, mê hoặc, huyễn hóa. Đối với Diệp Bạch lúc này cũng là đủ dùng rồi, hắn chỉ cần phòng bị những người khác đánh lén, chỉ cần kiếm trận cử động, hắn tự nhiên sẽ cảnh giác. Khi đó, đánh hay lui, liền hoàn toàn có khả năng trong tầm kiểm soát của hắn.

Hơn nữa, Tiểu Hư Di Kiếm Trận này, chính là Nhị cấp Trung cấp Lục sắc kiếm trận, mặc dù không nặng về phòng ngự, nhưng ít ra nó còn có một chút tác dụng về phòng hộ. Nếu bình thường đánh ra một hai chiêu, khẳng định không thể công phá được, cho nên nó có tác dụng phòng hộ cho Diệp Bạch.

Diệp Bạch chú ý ở nơi này chính là Tà Vương mộ, âm quỷ khó lường, mặc dù nhìn như dư thừa, nhưng kỳ thật tất cả đều là phòng ngừa vạn nhất. Nếu không đến lúc đó một khi gặp phải chuyện không may, có muốn khóc thì khóc cũng không được, vì chính mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, cho nên việc phòng hộ cần phải làm.

Tiểu Hư Di Kiếm Trận bố trí xong, Diệp Bạch rốt cục cũng thở dài một hơi, lúc này hắn có chút yên lòng, ở nơi này có bức tường, toái thạch và Tiểu Hư Di Kiếm Trận phòng hộ. Cũng không thể nói là an toàn tuyệt đối nhưng ít nhất cũng có thể ngăn cản người tới gần, vì vậy, hắn rốt cục cũng có thời gian nghỉ ngơi một chút. Lúc này Diệp Bạch đồng thời móc ra một bình thuốc trị thương, hắn bắt đầu bôi ở tại cánh tay trái bị thương, nhất thời hắn có cảm giác ở chỗ cánh tay trái bị thương có một hồi cảm giác tê tê, Diệp Bạch biết vết thương cũng không có gì đáng ngại.

Nhiều nhất đêm nay, ngày mai liền có khả năng phục hồi như cũ.

Sau khi Diệp Bach xử lý xong vết thương, hắn nghỉ ngơi một hồi lâu, khi có cảm giác thể lực hơi chút có điểm khôi phục, hắn lại bắt đầu đứng lên, hắn nhìn thấy thạch thất rất là quỷ dị, hắn biết ở đây có bố trí Âm mị ẩn tàng như vậy, hắn biết nơi này có chút không giống với những nơi khác rồi.

Một lát sau đó, Diệp Bạch vừa lòng ngồi trở lại chỗ cũ, trong tay đã nắm được một khối kim trúc kỳ dị, khối kim trúc này bất quá to bằng một ngón tay, nhưng toàn thân ánh vàng rực rỡ, có vô số ám vân quấn quanh không giống như phàm vật. Diệp Bạch phát hiện tất cả bên trong thạch thất, trừ khối kim trúc kỳ lạ màu vàng này ra thì không có một vật gì khác.

Nhưng Diệp Bạch cũng không có một chút nào bất mãn, bởi vì hắn nhận ra được vật này, đây là Tam cấp Cao cấp tài liệu Luyện khí, Kim Ti Huyền Trúc, sinh trưởng tại Cực Âm Kim chúc chi địa rất là hiếm thấy. Chỉ cần một ít Kim Ti Huyền Trúc như thế này, thì cũng bán được rất nhiều tinh thạch, có thể nói giá trị cực kỳ lớn.

Diệp Bạch mua thanh Hải Đường Ti Âm Kiếm với giá hai trăm bốn mươi tinh thạch mà thôi, với một khối nhỏ Kim Ti Huyền Trúc này chính là gấp mười lần thanh Nhị cấp Trung cấp Hải Đường Ti Âm Kiếm kia.

Người ta nói ở Tà Vương mộ khắp nơi đều là tài bảo, quả nhiên không sai, chỉ cần một cái góc nhỏ như vậy cũng có kỳ vật bực này. Diệp Bạch lần này ngoài ý muốn sâm nhập vào bên trong ngôi mộ, cũng không biết là họa hay phúc đây.

Hắn đem Kim Ti Huyền Trúc triệt tiêu, sau đó tiện tay thu vào trong ống tay áo, Diệp Bạch rốt cục cũng yên tĩnh tâm lại.

Cánh tay vừa nhấc, trên không trung lúc này xuất hiện ba mươi thanh kiếm dài ngắn không đồng nhất, lớn nhỏ bất đồng, mầu sắc khác nhau, hoặc kim hoặc lục, hoặc lam hoặc đen, bay ra đầy trời.

Những thanh trường kiếm này, rực rỡ muôn màu, đúng là Diệp Bạch từ lúc trước ở bên trong Bái Kiếm Cốc thu thập được. Khi những thanh kiếm này vừa xuất hiện, thì trong thạch thất xuất hiện đủ mọi màu sắc, quang mang chớp động, thiếu chút nữa là hoa cả ánh mắt của Diệp Bạch.

Diệp Bạch đếm số lượng sau đó phát hiện những thanh trường kiếm này, tổng cộng có 31 thanh, trong đó có vài thanh chất lượng quá thấp, vừa nhìn đã biết không vượt qua Nhị cấp, bị hắn trực tiếp thu hồi vào bên trong Kiếm Thạch. Với những thanh trường kiếm này, hắn không muốn dùng, chuẩn bị sau khi trở về đem bán đi. Diệp Bạch hôm nay, đã không còn thiếu điểm cống hiến nữa, mà những thanh trường kiếm này là thủ đoạn công kích cực mạnh của hắn, cho nên chuẩn bị kiếm trận hắn càng thêm thận trọng.

Diệp Bạch đã quyết định, ngoài Hải Đường Ti Âm Kiếm đặc thù ra, sau này những kiếm trận khác nếu thấp hơn Tam cấp cấp thấp bảo kiếm, hắn đều không sử dụng, trực tiếp đổi thành điểm cống hiến, lại đi mua Tam cấp trường kiếm cao cấp hơn. Như vậy, uy năng của kiếm trận càng ngày càng mạnh hơn.

Bởi vì kiếm cũng không phải càng nhiều là càng tốt, lúc này hắn có năng lực nhiều nhất đồng thời khống chế sáu mươi thanh kiếm, muốn hơn nữa cũng không thể được. Với sáu mươi thanh kiếm, nếu như phẩm chất không đồng đều, thuộc tính rối loạn, thật sự không thể phối hợp tốt được, sau khi tạo thành kiếm trận, cũng bởi vì thuộc tính khắc nhau, cũng không thể tao ra uy lực lớn nhất được.

Bởi vậy, Diệp Bạch đã từ lâu muốn cần chọn một loại phẩm chất, thậm chí đồng dạng một thuộc tính trường kiếm, để sau khi bày trận có uy lực lớn nhất.

Đi nhặt nhạnh những thanh trường kiếm phẩm chất không đủ, ở trên mặt đất còn vẻn vẹn có 26 thanh, nhưng trong đó, quang mang mãnh liệt chỉ có bốn đến năm thanh mà thôi.

Nhưng tối nay, điều Diệp Bạch không thiếu nhất chính là thời gian, cho nên hắn nhìn từ thấp đến cao, cố gắng không để sót bất cứ thanh bảo kiếm nào, dù sao dùng mắt thường để nhìn mầu sắc, quang mang độ sáng để xem, thì cũng không có lọt được.

Chủ ý quyết định xong, Diệp Bạch liền không hề do dự nữa, trực tiếp cầm lấy một thanh kiếm mầu đỏ sắc trắng, đó là một thanh ngư hình trường kiếm. Sau đó Diệp Bạch thúc dục một chút Huyền khí, trong nháy mắt, Hồng kiều chợt lóe lên chiếu vào thanh trường kiếm.

Lập tức, có một số tin tức liền xuất hiện ở trong óc Diệp Bạch, mặc dù đơn giản, nhưng cũng đủ cho Diệp Bạch phân biệt được ưu khuyết.

- Ngư Lệ, Nhị cấp Trung cấp, Hạ phẩm, vứt bỏ.

Diệp Bạch tiện tay ném ra một bên, sau đó cầm lấy một thanh kiếm khác.

- Thu Sương, Nhị cấp Cao cấp, Trung phẩm, vứt bỏ.

- Ngũ Đức, Nhị cấp Cao cấp, Trung phẩm, vứt bỏ.

- Yến Phản, Nhị cấp Trung cấp, Thượng phẩm, vứt bỏ.

. . .

Diệp Bạch nhìn thấy mấy thanh kiếm này, bất quá đều là nhị cấp, điều này làm cho Diệp Bạch có chút thất vọng, những những thanh kiếm này đối với hắn ngày hôm nay cũng không có nhiều tác dụng, Diệp Bạch tiện tay ném trở lại Kiếm Thạch, tiếp tục cầm lấy một thanh kiếm khác.

Đây là một thanh trường kiếm hơi có chút kỳ lạ, thân kiếm rộng mà chiều dài của kiếm thì ngắn, trên thân kiếm có đạo đạo xà ám vân, mà chuôi kiếm có một quả Lục sắc Minh Châu.

- Xà Châu Kỳ Tam cấp Trung cấp thượng phẩm.

Trong lòng Diệp Bạch chấn động, sắc mặt trở lên vô cùng vui mừng, liền ngay sau đó hắn rốt cục cũng có một thanh Tam cấp, nhưng lại là một thanh Trung cấp Thượng phẩm bảo kiếm. Điều này thật sự là có chút ngoài ý muốn, đồng thời, làm cho hắn vô cùng vui sướng.

Tam cấp Trung cấp bảo kiếm cho tới nay, hắn cũng chỉ có một thanh mà thôi, mà thanh Xà Châu Kỳ kiếm này xuất hiện thì trừ thanh Lục Dực Ngân Sương kiếm, hắn lại có thêm một thanh tam giai bảo kiếm nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc