VÔ TẬN KIẾM TRANG

Thanh Hồng Trần Chủng Ma Kiếm này, dài ước chừng năm thước, rộng một gang tay, toàn thân có mầu sắc giống như tro bụi. Thoạt nhìn thì không ra gì, nhưng trên thân kiếm không ngừng hướng ra ngoài phát ra một loại hôi sắc kiếm quang nhàn nhạt, nếu như nhìn không kỹ thì không phát hiện ra, bởi vậy trông nó rất là đặc biệt.

Mà hình thể của nó rất lớn, so sánh với những thanh kiếm bình thường khác thì nó dài hơn nhiều, độ dày cũng dày hơn rất nhiều, khi cầm nên có cảm giác cự kỳ nặng. Nắm thanh kiếm này trong tay, có cảm giác như một tòa núi nhỏ, nếu như không có thể lực thì thật là cầm không được.

Thanh kiếm này, kiếm quang màu tử sắc, lúc thì lam sắc, hoặc là mầu đỏ, xanh nước biển, thanh, hoàng, hắc, bạch, ngân, thân kiếm hôi sắc, rất là hiếm thấy, hơn nữa vỏ kiếm của thanh kiếm này cũng rất là đơn sơ, tựa hồ như là một khối da rắn kỳ dị chế thành, toàn thân đỏ au, mềm mại lạnh lẽo, mặt trên phân bố đầy Hắc sắc vòng tròn, cũng chưa có trải qua xử lý.

Đương nhiên, Diệp Bạch không nhận ra vỏ kiếm này xuất phát từ da của dị xà, nếu không, trong lòng của hắn sẽ không cho là như vậy. Nhưng thanh kiếm này thoạt nhìn, mang phong cách cổ xưa, dường như lánh đời không xuất, nhưng khí thế cũng chưa từng bởi vì năm tháng trôi qua mà biến mất, thoạt nhìn giống như một vị hoàng giả lánh đời vậy.

So với thanh tam cấp thượng giai Thập Phương Thổ Hoàng Kiếm thì thanh kiếm này càng không giống bình thường, cũng không tận lực che dấu, nhưng nó cũng không có hoa lệ. Khí chất của thanh kiếm này rất là đặc biệt, kiếm khí của kiếm này rất ít có thanh kiếm nào có thể so sánh được.

Diệp Bạch cầm ở trong tay thưởng thức một hồi lâu, cho đến khi hắn hoàn toàn quen thuộc, sau đó mới để xuống. Diệp Bạch vung tay lên, còn lại hơn hai mươi thanh nhị cấp trường kiếm đều bị hắn thu vào trong Kiếm Thạch, những thanh kiếm này hắn cũng không sử dụng nữa, sau khi trở lại tông môn hắn sẽ bán đi, đổi thành điểm cống hiến.

Mà trên mặt đất lúc này còn lại sáu thanh, đều là tam cấp bảo kiếm, phân biệt chính là:

- Tam cấp cấp thấp có hai thanh, Xuân Mộng và Lao Cung kiếm

- Tam cấp Trung cấp ba thanh Xà Châu Kỳ, Tiên Thiên Hỏa, Vạn Mộc kiếm

Và quan trọng nhất, cũng là có một thanh duy nhất, Tam cấp Đỉnh cấp kiếm khí, chính là Tam cấp Đỉnh cấp Cực phẩm kiếm khí, Hồng Trần Chủng Ma Kiếm.

Buổi tối ngày hôm nay Diệp Bạch có thu hoạch không thể tưởng tượng được, lúc này hắn đã có hai thanh Tam cấp cấp thấp Xuân Mộng, Lao Cung đã không tính là gì. Diệp Bạch tùy tiện ở đâu cũng đều mua được, nhưng còn lại bốn thanh kiếm, chính là có tiền cũng đều không nhất định có thể mua được Cực phẩm kiếm khí .

Vô luận là Tam cấp Trung cấp Trung phẩm Vạn Mộc Kiếm, Tam cấp Trung cấp Thượng phẩm Xà Châu Kỳ kiếm và Tiên Thiên Hỏa kiếm, nếu như muốn mua, ít nhất cũng đều là mấy vạn điểm cống hiến, thậm chí gần mười vạn điểm cống hiến mới có thể mua được. Nhưng hiện tại, Diệp Bạch cũng đã coi là giầu có, nhưng nếu là hắn cũng không quyết định bỏ ra số tiền kinh khủng như thế để đi mua ba thanh huyền binh này.

Mà cái này cũng chưa tính là gì, tất cả số kiếm kể trên đều so ra kém một thanh kiếm, cho dù là đem tất cả kiếm khí trên người Diệp Bạch thì cũng không bằng một nửa giá trị của một thanh kiếm này. Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, chân chính có tiền cũng mua không được, chỉ sợ ngươi dù có trăm vạn điểm cỗng hiến, cũng không có chỗ để mua.

Một số Tông chủ Tiểu tông môn, đều không có khả năng có được loại bảo kiếm này, cho nên Diệp Bạch mới vui mừng như thế. Hắn cũng không đề cập tới hơn hai mươi thanh nhị cấp bảo kiếm nữa. Mà hiện tại bây giờ, bởi vì Bái Kiếm Cốc gặp phải một tràng tai nạn như vậy, cho nên toàn bộ đã rơi vào trong tay Diệp Bạch.

Kích động trong lòng cũng từ từ bình phục xuống, Diệp Bạch vẫy tay, sáu thanh kiếm nhất tề bay lên, tự động tiến vào bên trong Kiếm Thạch. Đương nhiên Diệp Bạch muốn sau này sẽ sử dụng sáu thanh kiếm này, hắn chỉ cần tâm niệm nhất động, những thanh kiếm này sẽ tự động xuất hiện. Như vậy, lúc này Diệp Bạch có được Tam cấp cấp thấp Huyền binh, cũng có số lượng đạt tới 14 thanh.

Trong số chín thanh, duy nhất một thanh phẩm cấp không tới tam cấp, Nhất cấp Trung cấp Tứ Phương Vô Thượng Kiếm, Diệp Bạch đem thanh kiến này một mình đặt ở một cái góc nhỏ, tạm thời không có sử dụng đến.

Nhưng hắn cũng không có tính bán đi, thanh kiếm này tương đối đặc thù, không phải là thanh kiếm tầm thường. Diệp Bạch sở dĩ tạm thời đem nó gác xó, là bởi vì phẩm cấp của thanh kiếm này đối với Diệp Bạch hiện tại mà nói thật sự là quá thấp, ngay cả Nhị cấp đều không được, thì thật là quá kém cỏi.

Ví dụ một cái thùng gỗ, nếu như tất cả đều chỉ có một mặt, và có một cái thùng gỗ, chỉ bằng một nửa thì cái thùng gỗ này chứa được bao nhiêu nước đây.

Bởi vậy, nếu cứ sử dụng thanh kiếm này thì nó sẽ làm ảnh hưởng đến uy lực hiện tại của kiếm trận, nhưng cũng không phải không có cơ hội tăng phẩm cấp của thanh kiếm này lên. Diệp Bạch chuẩn bị sau này, có thể tìm kiếm một chút tài liệu Luyện khí đặc thù, hoặc tìm được vài khối Hàn Quang Kỳ Thiết lọc ra Tử Âm Kỳ Thiết, nếu như có thể thành công, thanh kiếm này sẽ trở thành lợi khí lợi hại nhất của Diệp Bạch.

Cho đến lúc ấy, Tứ Phương Vô Thượng Kiếm nhất định có thể lại thấy ánh mặt trời, đại phóng ra quang mang , sẽ không giống như hiện bị Diệp Bạch đặt ở một bên. Nhưng vì hiện tại, Diệp Bạch cũng không có bổn sự này, chỉ có thể chờ đợi cơ hội sau này mà thôi.

Xử lý xong tất cả mọi việc vặt sau đó, Diệp Bạch rốt cục cũng có thời gian chỉnh lý, cùng với sử lý tốt thương thế, cùng huyền khí.

Trong lúc vô tình, cũng có rất nhiều người rơi vào bên trong Tà Vương mộ, nếu hắn không chuẩn bị thật kỹ, thì ở bên trong Tà Vương mộ thật sự là không thể nào chịu nổi .

Diệp Bạch khi còn bé thường xuyên ở tại Diệp gia Tàng Thư Lâu, đối với Tà Vương mộ, tự nhiên hắn cũng có một chút hiểu rõ.

Bởi vậy, hắn so sánh với người khác rõ ràng biết ở nơi này hung hiểm, nhưng đồng thời, hắn cũng biết cơ hội này khả năng ngộ mà bất khả cầu, nói cách khác trong hiểm nguy có được thật lớn ích thật lớn, nguy hiểm hơn, ích lợi liền có nhiều hơn.

Mà vì những ích lợi này, rất nhiều người cũng sẽ không có chú ý, những nguy hiểm này hắn suy đoán, không có mấy ngày nữa sẽ có mặt các tông môn khác đến. Thời gian lâu hơn một chút, tin tức này nhất định truyền tới thật xa trên đại lục, các đại công quốc, Vương quốc, thậm chí tam Đại đế quốc, đều sẽ phái cường giả đến tìm kiếm bảo vật. Cho đến lúc đó, các tông môn, cường giả tràn vào Tà Vương mộ cũng đã không phải là ít.

Hiện tại bọn họ sở dĩ đường xa chưa tới, bởi vì các cường giả từ vạn lý ở ngoài, thậm chí mấy vạn vạn lý ở ngoài, chạy tới nơi này, cũng cần một chút thời gian, môn phái càng xa, tới nơi này thời gian càng lâu.

Đương nhiên, có một số cường đại tông phái có phi hành Linh Thú, một khi cần thì sử dụng phi hành Linh Thú, dù xa vạn lý, có thể rất nhanh tới đây.

Có thể ở trước tiên khai quật ngôi mọ, đối với Vô Sương Quốc bản địa các Đại tông môn mà nói, thật sự là không dễ dàng , mấy ngày sau, chỉ cần các môn phái phụ cận vừa đến, trên cơ bản bọn họ không có cơ hội.

Bởi vì lợi ích hoa từ trước đến giờ chỉ nhìn thực lực, mà cho dù là tất cả tông môn Vô Sương Quốc cũng không có khả năng là đối thủ, đến lúc đó, bọn họ chỉ cần ngăn chặn ở ngoài thì căn bản các tiểu môn phái không có khả năng đi vào được, cho nên có cơ hội này còn không nắm chắc, đó mới là kẻ ngu.

Cơ hội này tất cả đều biết rõ nguy hiểm, nhưng vẫn hừng hực xông tới, tựa như Lãnh Noãn Điện, nếu như bọn họ cố tình muốn chiếm lĩnh nơi đây, chỉ cần tùy tiện phái vài nhân vật lại đây, là có thể đem cả Vô Sương Quốc đánh tan. Cuối cùng cho dù còn có tông môn càng mạnh lại đây, thì lúc đó phân ích lợi, không tới phiên Lôi Tông, Ma Thần Cốc tiểu phái có thể tham gia được. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Lại càng không muốn nói đến Nhật Nguyệt Tông Càn Khôn Môn Vô Sương tiểu môn phái, ngay cả Lôi Tông Ma Thần Cốc môn phái này cũng không bằng, tự nhiên càng không có thể là đối thủ của những môn phái càng mạnh.

Đối với Bái Kiếm Cốc đệ nhất Cấm Địa, Vong Kiếm phong Bái Kiếm Các phong ấn chính đường vào của Tà Vương mộ, thì tin tức này, thật sự là quá mức kinh người. Diệp Bạch như thế nào cũng thật không ngờ, chỉ là ngoài ý muốn đi vào, không biết là may mắn hay bất hạnh đây.

Nhưng hắn cũng biết, hiện tại nếu tiến vào, cũng chỉ có năng lực ở trong đó tự bảo vệ mình, sau đó nhìn cơ hội kiếm tìm Tà Vương mộ Bảo vật, nếu có, hắn tự nhiên cũng sẽ không buông tha, nếu như không có, hắn cũng sẽ không cưỡng cầu. Dù sao, không có gì so sánh với tánh mạng của mình quan trọng hơn, tánh mạng không còn, có nhiều Bảo vật cũng không có chỗ dùng.

Huống chi hắn có kiếm trận, Bạch Thủ Thái Huyền Kinh và các loại con bài chưa lật. Ngày sau, tiến giai lên Huyền sư, thậm chí Huyền Tông cảnh giới, đều là ván đã đóng thuyền, cho nên lần này hắn cũng không cần mạo hiểm quá lớn.

Nhưng hiện tại, mặc dù hắn có thực lực không sai, nhưng cũng chỉ là một vị Cao cấp Huyền sĩ mà thôi, thật sự là Diệp Bạch cũng có những con bài chưa lật. Nhưng so sánh với người khác ở bên trong Tà Vương mộ chỉ có hơi chút năng lực bảo vệ bản thân mà thôi, cũng không bằng được những người có thực lực Đỉnh cấp Huyền sư, Huyền Tông, Tông cấp, hoặc thậm chí Tông cấp cường giả được.

Nếu như cùng bọn họ tranh đoạt bảo vật, thì rất là nguy hiểm, Diệp Bạch tạm thời cũng không tư tưởng đi làm như vậy.

Hắn ngồi dưới đất, nhíu mày nhìn trời, yên lặng thầm nói.

- Không biết những người khác như thế nào, lúc này đã có bao nhiêu người đi vào? Bên ngoài, đám người Hoàng Linh cùng Cốc Tâm Lan nếu như không phát hiện ra mình, có thể hay không lo lắng?

Bình luận

Truyện đang đọc