VỢ TÔI ĐẾN TỪ NGÀN NĂM TRƯỚC

Hứa Vân Bân về tới nhà cũng đã gần bảy giờ tối.

Trong nồi, sườn lợn đang hầm sôi ùng ục, hương thơm bay khắp phòng, ngửi mùi liền cảm thấy vui. Nhìn thấy Hứa Thanh đang ngồi trên sô pha, Hứa Vân Bân nhất thời càng cao hứng.

"Qua đây nộp tiền thuê phòng?"

"Không, con đến để ăn cơm."

"..."

Tâm tình vui vẻ của Hứa Văn Bân mất đi một nửa.

"Mau đi rửa tay rồi ăn cơm."

Chu Tố Chi thúc giục, cơm là theo giờ làm việc mấy ngày nay của Hứa Văn Bân mà làm, vừa về tới nhà, rửa tay là có thể ngồi xuống ăn cơm.

"Tiền điện nước đó con đã tự mình nhìn rồi, tổng cộng là 130 tệ, một lát nữa sẽ chuyển cho ba." Hứa Thanh không còn kém, trực tiếp lấy điện thoại ra chuyển tiền cho cha mình.

"Không đúng a, tháng trước con dùng hết gần 300 mà, tại sao tháng này lại ít hơn hơn nửa?" Hứa Văn Bân vừa rửa tay vừa thăm dò, hồ nghi nhìn Hứa Thanh trong phòng khách.

"Không phải là giảm cho con một nửa rồi sao?" Hứa Thanh đúng lý hợp tình nói.

"Giảm là tiền thuê nhà, liên quan gì tới điện nước.."

"Được rồi, giảm liền giảm đi, khấu khấu lui lui, hai người có sức lực không?" Chu Tố Chi bưng đồ ăn đi ra, định kết quả cho chuyện này.

Cũng không biết đã tạo nghiệt gì, hai cha con này chưa từng yên tĩnh.

"Hơn một trăm tệ lại có thể tiếp tục ăn sườn lợn.." Hứa Văn Bân căm giận, lau sạch tay ngồi vào bàn nhìn Hứa Thanh đang cầm điều khiển từ xa ở bên kia "sắp cuối năm rồi, công việc của con đâu?"

"Mẹ con cũng vừa mới hỏi rồi."

"Ồ."

Hỏi rồi là tốt, vấn đề này ông và Chu Tố Chi tuyệt đối thống nhất, không cần phải phí lời nhiều. "

Đợi đến khi tiểu tử này không nuôi nổi bạn gái, tự mình sẽ ngoan ngoãn đi tìm việc.

" Ăn cơm, còn mân mê cái gì? "

" Ăn ngay đây. "

Hứa Thanh cất điều khiển tivi lên giữa bàn, vui vẻ đi rửa tay sau đó ngồi vào bàn cơm.

Trong nhà sườn lợn vĩnh viễn là thơm nhất, về phần tại sao lại thơm thì cũng không có gì đặc thù kỹ xảo, thuần túy chỉ là ăn quen rồi mà thôi.

Đem theo Khương Hòa qua đây nếm thử thì tốt rồi..

Ngồi trước bàn cơm, ngửi một ngụm mùi thơm, suýt chút nữa nổi lên ý nghĩ muốn đóng gói, nhưng nghĩ lại lại đánh tan ý nghĩ đó.

Cô nàng đó phỏng chừng đã ăn rồi, đang làm thêm giờ chơi trò chơi.

Nghĩ tới Khương Hòa dáng vẻ nghiêm túc ngồi trước máy tính, nhân vật loạn bay. Khóe miệng của anh ta không tự giác nhếch lên, Hứa Văn Bân thấy vậy thì nhíu mày.

" Con cười ngốc nghếch cái gì? "

" Hửm? "Hứa Thanh sửng sốt" con cười rồi sao? "

"... "

Hứa Văn Bân lười để ý, đón lấy bát và đũa Chu Tố Chi đưa tới, vùi đầu ăn cơm.

Đứa con trai này có ma chứng rồi.

" Khụ.. Ba, di tích đó của ba khai phá như thế nào? "

".. Là mẹ con nói, con chỉ thuận miệng thôi. "

" Sao nào? Khai phá rồi con sẽ đi trộm? "Hứa Văn Bân liếc anh ta một cái" hay là muốn ngắm sau đó tự mình tạo? Con đừng để ta lại nhìn thấy con trêu ghẹo cái gì mà giày rơm thời Đường. Lần sau gặp được sẽ kêu Hạo Tử bắt con lại, không làm chuyện chính đáng. "

Được, Hứa Thanh không muốn lải nhải nữa.

Muốn nói cho lão ba nghe trong nhà mình có một người hơn một ngàn tuổi, phỏng chừng ông ấy trực tiếp tạc mao, suốt đêm đưa mình đến Nam Sơn Nhị Viện.

" Giày rơm gì? "Chu Tố Chi hiếu kì, cắn cắn đũa nhìn hai người.

" Lần trước tôi tới đó, nó cầm ra một đôi giày rơm, nói với tôi đó là của thời Đường. "Hứa Văn Bân nhắc tới chuyện này vẫn còn có chút không vui, quay sang Hứa Thanh nói:" Tại sao con không nói đôi giày rơm đó là do Lưu Bị bện ra đi? "

"... "

Hứa Thanh còn thực sự nghiêm túc gặm sườn trong bát của mình.

" Còn Khai Nguyên, cái kiếm đó của con có phải cũng là Khai Nguyên? Ồ, con là buổi tối không ngủ, giống như trong tiểu thuyết ngồi ở cỗ máy thời gian đến thời Đường mang về đây phải không? Mới tinh.. "

" Đôi giày đó không phải rách tung tóe sao? "

" Là con đi rách! "Hứa Văn Bân trừng mắt.

" Phá và rách có giống nhau không? "

".. Con đi không vừa, nhỏ quá. "Hứa Thanh nhún nhún vai" ăn cơm, ăn cơm, đó chỉ là nói đùa một chút thôi, làm gì có Khai Nguyên gì chứ, nếu mà có thật thì con đã giàu to rồi, trực tiếp mua lại nhà của ba. "

" Ta không bán cho con. "

" Vậy thì con mua của người khác, nhà của ba bị quỷ nháo, con còn không dám mua. "

Hữu hảo hòa thuận nói chuyện cho tới khi bữa cơm kết thúc, Hứa Thanh thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp rửa sạch sẽ, còn những bát đĩa khác để Chu Tố Chi xử lý.

Lớn rồi ở nhà cảm thấy có chút dư thừa, việc gì cũng không có, người một nhà nói chuyện trên bàn cơm thì nói hết rồi. Ăn cơm xong chen chúc ở trên sô pha xem tivi, nói chuyện phiếm. Cảnh tượng tuy rằng rất đẹp nhưng bình thường thực sự không có nhiều thảnh thơi như vậy, cũng không có nhiều chuyện để nói.

Còn không bằng để hai người già bon họ tụ họp, ngược lại càng có chủ đề nói chuyện, còn có thể bát quái chuyện nhà trong tiểu khu, nhân tình, vãng lai.

Nhìn trái, nhìn phải không có việc gì để làm, thấy Hứa Văn Bân từ trong túi công văn lấy ra một chồng tư liệu, sắp xếp tiến vào thư phòng. Hứa Thanh đi theo nhìn nhìn, nhìn một đống luận văn không hiểu được.

" Hết giờ làm việc rồi ba tạm nghỉ đi, quay về rồi còn chỉnh cái này, có mệt không. "

" Ta vui vẻ, chung quy so với con không có việc gì thì còn tốt hơn. "

" Không trách được mẹ con ngày nào cũng ra ngoài chơi mạt chược. "

"... "

Hứa Văn Bân liếc mắt" Có phải là ngứa da rồi không? "

" Được được, ba nghiên cứu đi, con về đây. "

Hứa Thanh xoay người ra cửa, đi đến phòng bếp cùng Chu Tố Chi chào hỏi, chuẩn bị ra về, ánh mắt nhìn một lượt tủ bát, thấy một cái hộp nhựa, nhất thời dừng bước.

Trong hộp một tầng nước trong, một khối gừng to, còn có một chùm lá xanh biếc.

" Mẹ, đây là gừng? "Anh ta xem xét chùm lá đó có chút kinh ngạc, dưới hộp chắc chắn là một củ gừng.

Cái này nhìn cũng không kém trúc phú quý là bao, còn rất đẹp.

" Đúng vậy, nghe nói ăn cái này rất tốt cho sức khỏe, ta liền trồng một cây.. Hey, con làm cái gì vậy? "Chu Tố Chi một phen mở tay của anh ra.

" Chia cho con một nửa, con cũng mang về nhà tự mình trồng. "

" Tự mình mua đi, cũng không đắt. "

" Không thể a.. Ai ya, chia cho con một nửa đi mà, dù sao cũng vẫn có thể lớn lên mà. "

Hứa Thanh sống chết đòi chia một nửa gừng, ra phòng khách tìm một cái hộp" Có phải cho một chút nước là được không? "

" Con ra siêu thị tùy tiện mua một củ tươi, cho vào nước là nó có thể mọc mầm rồi. "Chu Tố Chi vung tay xua đuổi, lại từ dưới gầm bàn lấy ra một củ gừng, cắt một dao ném vào trong hộp" như vậy là được rồi. "

" Học được rồi! "

Hứa Thanh cầm gừng nhìn trước nhìn sau, Khương Miêu.. Khương Hòa.. Hắc, cô ấy nhất định sẽ thích chăm nó chơi.

Một lát nữa mang về cho cô ấy.. Nhìn.. Hứa Thanh bỗng nhiên sửng sốt.

" Làm cái gì? Muộn như vậy rồi còn chưa về? "Chu Tố Chi dọn dẹp nhà bếp xong, quay người đang muốn tắt đèn liền thấy Hứa Thanh đứng mọc rễ ở đấy không biết đang nghĩ gì.

"... "

Hứa Thanh nhìn mẹ mình, lại nhìn hộp trong tay, ngẩng đầu nghĩ nghĩ, không xác định hỏi:" Mẹ, hình như con.. Yêu rồi. "

Miệng anh ta có chút khô khốc, nhếch miệng, đối với phát hiện của chính mình không quá xác định.

Cảm tình chính là sảy ra thình lình như vậy sao?

Có phải có chút qua loa rồi không..

" Hai đứa đã ở cùng nhau rồi, cái gì gọi là hình như? "Chu tố Chi vẻ mặt tàu điện ngầm người già" Không phát sốt chứ? "

".. Không có, con về đây. "

Hứa Thanh chào một tiếng, nghiêng đầu bước ra ngoài" hai người ngủ sớm đi, đừng để ba con ngủ muộn quá.

Đối với Khương Hòa của hơn một ngàn năm trước động tâm rồi? Hay là tham.. Ồ, không tham, không dám tham.

Việc này phải thận trọng suy nghĩ.

Bên ngoài, ngôi sao kim hiếm thấy.

Anh ta một đường xuống lầu, bước về phía cổng của tiểu khu, bị gió lạnh của buổi đêm thổi, hàn ý thổi ra không khỏi rụt rụt thân mình, ý nghĩ trong đầu cũng trấn tĩnh không ít.

Hai tay cho vào túi quần, đầu nhìn về hướng bầu trời đêm, ánh trăng non cong cong ở bầu trời đêm tản ra ánh sáng rực rỡ. Hứa Thanh hít sâu, lại từ từ thở ra một hơi, hơi lạnh bên miệng như ẩn như hiện tiêu tán.

Tim đập có chút nhanh.

Bình luận

Truyện đang đọc