VỢ TÔI ĐẾN TỪ NGÀN NĂM TRƯỚC

Đầu tháng mười hai, trận tuyết dày đặc kéo dài nửa tháng cuối cùng cũng phủ xuống.

Cũng là trận tuyết đầu tiên của năm nay.

Bên ngoài trời giá rét, trong phòng ấm áp như xuân, đây chính là Giang Thành, hệ thống sưởi hiện tại là phát minh vĩ đại nhất của phương bắc, so với giường sưởi của trước đây thì không biết tốt hơn biết bao nhiêu lần.

"Người lạ gõ cửa thì đừng mở, hẳn là trừ tôi ra, người khác gõ cửa thì đừng mở. Cô cứ giả vờ như trong nhà không có người. Cho dù người gõ cửa là ba của tôi thì cũng không được mở."

Hứa Thanh vừa chỉnh sửa trang phục vừa dặn dò. Khương Hòa ngồi trước máy tính, hết sức chăm chú chơi game, cũng không biết có nghe thấy hay không.

"Nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ rồi."

"Vậy tôi đi ra ngoài đây, nếu đói thì tự mình làm đồ ăn."

Anh nhìn tuyết ngoài trời đang rơi, do dự một chút lại tìm thêm một cái khăn quàng cổ để quàng lên. Lại dặn dò thêm một lần nữa, tới khi Khương Hòa không kiên nhẫn thì mới bước ra khỏi cửa.

Giống như nuôi một cô con gái..

Làm một ông bố thật thoải mái.

Từ sau khi Khương Hòa tới đây, hoạt động xã giao của Hứa Thanh giảm đi nhanh chóng. Có việc hay không có việc đều tránh ở nhà.. Phi, dạy Khương Hòa các loại thưởng thức. Theo bạn bè nhìn lại thì có chút quái dị, theo như Hứa Văn Bân nhìn lại thì vô cùng quái dị.

Giống như một người ngày ngày đi câu cá, bỗng nhiên thích tay của mình, bỏ lại cần câu ngày ngày ôm tay để chơi. Từ một người thích dã ngoại biến thành một người đại môn không ra, nhị môn không bước, không bình thường.

Đối với những thứ này Hứa Thanh chuẩn bị lý do rất đầy đủ, cũng rất chân thực: Có bạn gái rồi ai còn cùng đám các người làm những việc vô vị?

Chuyện về nhà vẫn chưa làm, cũng muốn đợi tới khi nộp tiền thuê nhà mới về, thuận tiện xem có thể tranh đấu để được miễn toàn bộ hay không. Hôm nay là có hẹn với Tần Hạo, đi ăn một bữa cơm, thuận tiện lừa gia hỏa này làm nội quỷ để chuẩn bị.

Quảng trường Giang Thành.

Hứa Thanh từ trên ô tô bước xuống, nhìn nhà hàng lẩu trước mặt, đang muốn gửi một tin nhắn để hỏi, một chiếc Cadillac màu đen dừng lại ngay trước người anh. Cửa xe hạ xuống, Vương Tử Tuấn một tay để trên vô lăng, một cánh tay khác khoát lên cửa xe, ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh.

"Có soái không?"

"..."

Hứa Thanh nhìn trái nhìn phải, không thể không nói cẩu nhà giàu thực có thể giả vờ, giả vờ cũng rất được "BMV của cậu đâu?"

"Người khác nói là giống như nhà giàu mới nổi, nên mình đổi một cái khác."

"Ồ.. Ngồi trên đẻ trứng a?"

Vương Tử Tuấn nhún nhún vai, lái xe tới chỗ đậu xe, sau đó lui cổ nhảy xuống. Bây giờ mới tháng mười hai mà đã lạnh tới mức làm người ta không thể chịu nổi rồi.

"Không phải là mình nói, tại sao lại chọn một ngày như thế này, tuyết rơi nhiều như vậy ở nhà ôm bạn gái có tốt hơn không?" Anh ta oán giận nói.

"Chuột không có bạn gái."

"Ồ, đúng vậy."

Vương Tử Tuấn cười, còn chưa tiếp tục nói chuyện thì đã nghe Hứa Thanh tiếp tục nói; "Cho nên thận của cậu ta rất tốt, kháng lạnh, không giống như cậu thiếu chút nữa thì chảy nước mũi rồi."

"Lên đây, bên này!"

Lời nói rơi xuống, hai người đều nghe thấy giọng nói lớn của Tần Hạo từ trên đầu truyền tới. Ngẩng đầu nhìn, ở trên cửa sổ lầu hai lộ ra thân ảnh của Tần Hạo đang khua tay, còn thực sự là mặc một chiếc áo sơ mi mỏng đang dựa vào cửa sổ hà hơi.

"Đi thôi, thận hư công tử, thực ngưỡng mộ." Hứa Thanh nói.

"Cút, Cậu mới thận hư!"

Vương Tử Tuấn ghét bỏ, ở trong phòng ai không cởi áo?

Một đường đi tới gian phòng trên lầu hai, Tần Hạo đang cầm ấm trà để tráng chén. Hứa Thanh cân nhắc xem chút nữa làm thể nào để mở miệng. Cởi khăn, mũ, áo khoác ra đặt mông ngồi vào ghế.

Vấn đề của Khương Hòa không thể nói giải quyết liền lập tức có thể giải quyết được, cho dù là biện pháp nào thì cũng đều phải từ từ cọ sát mới được, các mặt đều phải xem xét tới.

"Gọi món chưa?"

"Chưa, đợi các cậu tới." Tần Hạo nhấp một ngụm trà, thở dài dễ chịu "thận hư công tử đâu?"

"Vào nhà vệ sinh rồi."

Hứa Thanh thuận miệng nói, cầm thực đơn tùy tiện lật mở "có thể uống rượu không?"

"Uống ít một chút thì không sao, ngày mai không còn mùi rượu là được."

"Được, mình cũng phải uống ít một chút, trong nhà còn có người quản nữa."

Anh dùng ngữ khí không chút để ý để nói.

"Đúng rồi, lần trước cậu còn muốn điều tra mình, sao nào, đem mình coi thành kẻ buôn bán phụ nữ sao?"

"Hắc, cậu đừng đổi cho tôi bộ này!" Tần Hạo vui vẻ "lần trước cậu giấu diếm cảnh sát nhân dân chúng tôi là muốn làm gì? Mình nhìn cậu chính là trong lòng có quỷ, ăn nói thành thật chút đi."

Anh suy luận qua lại mấy lần, lời nói và việc làm của Hứa Thanh trong ktv. Nếu như thực sự là bạn gái bình thường thì không cần phải dồn hết tâm trí như thế. Phía trước phía sau của lời nói và hành vi đều lộ ra một ý tứ: Trong lòng có quỷ.

"Mình khi nào thì giấu diếm rồi?" Hứa Thanh dáng vẻ rất vô tội.

"Em gái?" Tần Hạo lé mắt nhìn anh.

"Chuyện này sao cậu cứ nói mãi thế.."

"Ai ui, đóng cửa sổ đóng cửa sổ, khí nóng đều chạy hết rồi!" Vương Tử Tuấn đi vệ sinh xong, vừa bước vào lập tức bị khí lạnh ngoài cửa sổ thổi vào mặt.

"Gọi món đi, ông chủ gọi trước."

Hứa Thanh đẩy thực đơn về phía Vương Tử Tuấn. Tần Hạo đứng dậy đóng cửa sổ. Vương Tử Tuấn cũng không ậm ờ, trước tiên gọi hai đĩa cật lớn, sau đó lại đẩy thực đơn về phía Hứa Thanh.

Ba người một phòng nhỏ, Tần Hạo vừa đen vừa cường tráng. Vương Tử Tuấn gầy tong teo như một kẻ nghiện. Chỉ có Hứa Thanh là giống một người bình thường, nhưng cố tình hết lần này tới lần khác làm cho người khác phải lo lắng.

Tần Hạo rõ ràng biết là không được, đừng nhìn bộ dáng dường như không có việc gì của Hứa Thanh, trong lòng không chừng đang cân nhắc làm sao để biên chuyện.

"Đừng nghĩ quá nhiều nữa.. Cậu xem, gia hỏa này làm cảnh sát, nhìn ai cũng thấy giống kẻ phạm tội." Hứa Thanh nhìn ánh mắt có chút đăm chiêu của Tần Hạo, bĩu môi nói với Vương Tử Tuấn.

"Bỏ đi, để mình nói với cậu, cái kia.. Chính là cái kia, cô gái đó mình sớm đã quen biết rồi, ngày trước cô ấy đi làm công, rất đáng thương. Vương Tử, cậu cũng gặp rồi."

"Mình? Ồ, là người lần trước cậu dẫn theo." Vương Tử Tuấn sửng sốt một chút sau đó gật đầu, hiếu kì hỏi: "Sao vậy? Tại sao lại tán gẫu tới vấn đề này rồi?"

"Cậu ta nhất định cho rằng người ta phạm tội."

"Mình cảm thấy như vậy khi nào chứ? Rõ ràng là cậu trong lòng có quỷ, bị mình nhìn ra rồi, nếu là người khác thì mình cũng lười để ý tới các người.." Tần Hạo bị Hứa Thanh nói tới không thoải mái, cũng cảm thấy mình có chút xem thường mọi chuyện. Nhưng nghĩ tới lời dặn dò của Hứa Văn Bân thì anh lại cảm thấy chuyện này phải làm cho rõ.

Tên gia hỏa này trong não loan loan nhiễu nhiễu, ai cũng không thể biết cậu ta có thể làm ra việc quỷ quái gì.

"Chính là bị ma chứng rồi, đây nếu như ở trong tiểu thuyết, cậu chính là anh hùng không sợ thần thám, cảnh quan. Mình chính là đầu lĩnh phạm tội lớn, một tay che trời. Chúng ta quen biết từ nhỏ, đấu trí, đấu dũng, số mệnh một nhất chi chiến, sau đó cậu thiên tân vạn khổ bắt được mình đem mình nhốt lại, hoặc là đồng quy vu tận.

Bây giờ là tiểu thuyết sao? Không phải, mình là một người dân lành. Cậu là một cảnh sát, chỗ nào có nhiều trò như vậy. Ngày nào cũng suy xét mình có làm chuyện trái pháp luật hay không, cậu có nhàn rỗi hay không a?"

"Đừng vô nghĩa, nói, cô ấy đến từ nơi nào?" Tần Hạo lười để ý đến anh ta.

"Cô ấy ở đây vô thân vô cố, mình cảm thấy thực đáng thương, sợ cô ấy ăn không no, mặc không ấm, liền đem cô ấy về nhà làm bạn gái."

"Phốc.. Khụ khụ khụ!"

Vương Tử Tuấn phun ra một ngụm trà "cậu.. Khụ khụ khụ, đây chính là bình thường mà cậu nói?"

"Đúng vậy a, không bình thường sao? Bạn trai bạn gái, ngươi tình ta nguyện, phạm pháp hay sao?" Hứa Thanh hỏi.

"..."

"Nếu như phạm pháp thì cậu sớm nên bị bắn chết rồi." Hứa Thanh dùng tay làm súng hướng về phía Vương Tử Tuấn ra dấu.

"Chuyện vớ vẩn, tại sao cậu lại nói là em gái của cậu?" Tần Hạo nắm lấy trọng tâm không buông.

"Giúp cô ấy che dấu a."

"..."

Phun!

Vương Tử Tuấn vừa chuẩn bị lần nữa uống trà nóng, vội vàng bỏ cái chén ra khỏi miệng.

Đây là thực thành hay là thành thực?

Tần Hạo nheo mắt nhỏ lại "thừa nhận rồi?"

"Mình chưa từng phủ nhận mà."

"Vậy mà cậu nói là bình thường, người bình thường ai lại đi che giấu thân phận, cậu giấu sao?" Tần Hạo hỏi Vương Tử Tuấn.

"Mình không che giấu." Vương Tử Tuấn lắc đầu, quay về phía Hứa Thanh "cậu có che giấu không?"

"Cậu xem, lại phát bệnh rồi, không phải đã nói cô ấy vô thân vô cố rồi sao? Vô, thân, vô, cố." Hứa Thanh tăng nặng ngữ khí. Trái phải liếc nhìn hai người bọn họ, "nói là đặc thù thì đúng là có điểm đặc thù, nhưng chưa đến mức nói là không bình thường.. Trước đây cô ấy từng lưu lạc, đã từng làm những công việc vặt, ngay cả nhà đều không có, càng đừng nói đến thân phận gì đó.

Những gì cần tra thì đều đã bị tra, đã từng bị thu dụng qua. Hai người chắc hiểu rõ thu dụng là một nơi như thế nào." Anh nâng mí mắt liếc nhìn Tần Hạo.

"..."

"Cho nên tại sao lại che dấu thân phận, chính là vị sợ bị phiền phức, đỡ uổng phí một chuyến lại bị đưa tới trạm cứu trợ gì gì đó.. Mình lại một lần nữa nhận cô ấy về."

"Bịa chuyện, liên tiếp bịa chuyện."

"Mình nói đều là sự thật."

"Vậy giao cho mình, để cảnh sát nhân dân bọn mình giúp cô ấy tìm người nhà, đây là bổn phận của bọn mình." Tần Hạo nói.

"Đừng nói là không có người nhà, cho dù có thì cô ấy cũng không muốn tìm, cậu còn có thể ép buộc cô ấy tìm?" Hứa Thanh giương khóe miệng "sao vậy? Người ta không phạm pháp, không phạm tội, cậu muốn làm gì?"

"Phạm pháp hay không phạm pháp, cậu nói không tính."

"Cậu nói thì tính? Vậy cậu đi bắt cô ấy đi."

"..."

Bình luận

Truyện đang đọc