VỢ TÔI ĐẾN TỪ NGÀN NĂM TRƯỚC

"Làm một người thương nhân, bình thương đều sẽ có hai loại, loại thứ nhất là lũng loạn, đem tất cả nguồn tài nguyên khống chế trong tay của mình, chỉ cần trò chơi không tiếp tục bản cập nhật lớn, chính là có thể vững vàng kiếm tiền.. Cái này cần phải tài chính rộng lớn, không nói tỉ mỉ nữa.

Một loại khác là lợi dụng những tin tức kém, đại đa số dựa vào cập nhật hệ thống tới để hoàn thành, ví dụ những tài nguyên trước đây của một số người không đáng tiền, tải xuống một phiên bản cũ, biến thành một vé vào cửa cho một bản sao, trước tiên ý thức được điểm này liền đi thị trường điên cuồng quét hàng, sau đó bình tĩnh chờ đợi cập nhật là có thể kiếm được tiền, đây là một loại đơn giản nhất trong đó."

Hứa Thanh sau khi tắm xong không trở vê phòng, không biết vì sao luôn muốn ngồi ở phòng khách cùng Khương Hòa nói chuyện thật nhiều. Vì thế mặc quần áo ngủ nằm trên ghế sô pha, cùng cô ấy xả xé một chút những chuyện có với không có.

"Cái này cô hẳn là thấy qua rồi, lúc đó quan to, quý nhân luôn chơi những thủ đoạn này, ví dụ.. Khi phát sinh thiên tai, bọn họ sẽ lợi dụng tin tức kém để tích trữ lương thực, sau đó một lần nữa liều mạng tăng giá, để những người nghèo khổ bán nhà, bán đất, bán con gái, lấy tài nguyên lũng loạn này cố hóa giai tầng." (1)

"Tin tức kém?" Khương Hòa vẫn là lần đầu tiên nghe thấy từ này.

"Đúng vậy a, chính là tôi biết, cô không biết, đây gọi là tin tức kém, tôi biết trong ngoài một trăm dặm có nạn châu chấu, qua vài ngày nữa sẽ tới đây, vì vậy trong khi cô vẫn chưa biết, bán lương thực của cô đi, đến lúc đó thu hoạch mà cô hi vọng đều mất hết, lại không còn lương thực để ăn, chỉ có thể làm một nha đầu làm ấm phòng cho tôi."

"Tôi không làm một nha đầu làm ấm phòng."

"Chỉ là nêu ví dụ thôi.. Được, không cần nêu ví dụ này, dù sao ý tứ đại khái là như vậy, để trong trò chơi, có rất nhiều người ngay cả giáo trình cũng lười xem, mở trò chơi lên liền trực tiếp tiến vào loạn sát, càng đừng nói tới những thông báo mới, vì vậy liền có những tin tức kém như vừa nói khi nãy."

Hứa Thanh cười, bây giờ lúc nào cũng muốn trêu đùa cô ấy "Còn có thể đi theo những lão đại làm lũng loạn đó, chú ý tới hoạt động của họ, bọn họ thu cái gì cô cũng thu cái đó, sau đó dợi tới khi bọn họ nâng giá thì nhân cơ hội uống chút canh, đại khái là như vậy."

"Chuyển gạch thì sao?" Khương Hòa hỏi.

"Chuyển gạch sẽ rất buồn tẻ, loát vật liệu đem đi bán, có điều so với kiếm tam thì tốt hơn một chút. Không cần tìm danh sách để đánh, chỉ cần khổ cực loát là được, cùng với làm trồng trọt không khác biệt lắm, chia ra canh tác, chia ra thu hoạch."

"Tôi muốn học chuyển gạch."

Hai chữ trồng trọt đã đánh động vào trái tim cảu Khương Hòa, thay người đại luyện là giúp người làm công, còn bị lừa vài lần..

Nếu là trồng trọt, những gì trồng ra đều là của mình, cô ấy thích loại phương thức như vậy, không cần phải giao thiệp cùng người khác, nếu như làm thật tốt việc của mình, tự nhiên sẽ có thu hoạch.

"Được, vậy cô trồng đi."

Hứa Thanh không cần nghĩ cũng có thể hiểu được suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng lắc đầu, thời gian vẫn là quá ngắn, muốn thay đổi lối suy nghĩ vốn có của một con người, thực tại quá khó rồi.

Nếu như thô bạo dạy Khương Hòa đi tới công xưởng làm công đương nhiên có thể, nhưng đó không phải là cuộc sống mà cô ấy nên sống, người cần lâu dài một chút, anh ta càng muốn.

Chỉ là trước mắt không rõ ràng, chỉ có thể tận lực làm cô ấy dung nhập vào thời đại này, sau này thời đại này mới có thể tiếp nhận cô ấy.. Về phần kiếm tiền gì đó, có thể để sau, bây giờ việc cấp bách nhất vẫn là triệt để rõ ràng hiểu được các loại này nọ, đem lối suy nghĩ chuyển biến lại.

Chỉ dựa vào một búa bốn chày gỗ như vậy để giảng giải, giảng tới khi đứa nhỏ ra đời phỏng chừng cũng giảng không rõ.

Dung nhập.. Dung nhập..

"Đúng rồi!"

Hứa Thanh trực tiếp từ trên sô pha ngẩng lên, nâng tay sửng sốt một lúc, thấy ánh mắt hoài nghi của Khương Hòa, anh đè ép bàn tay "cô đợi chút.."

Khương Hòa có chút ù ù cạc cạc, có điều không lên tiếng, đợi anh ta nắm bắt được ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu.

"Nhân văn.. Mở baidu, tìm kiếm nhân văn." Hứa Thanh nói.

"Tìm ra rồi, sau đó thì sao?"

"Đọc."

"Nhân văn chính là các loại hiện tượng văn hóa của xã hội nhân loại, mà văn hóa là nhân loại hoặc là một dân tộc, một nhóm người có cùng ký hiệu, giá trị quan cực kỳ quy phạm. Tức là tiên tiến trong văn hóa nhân loại, toàn bộ khoa học, vĩ đại, khỏe mạnh, phân loại vì văn hóa, nghệ thuật, mỹ học, giáo dục, triết học, quốc học, lich sử, pháp luật..

Phục sức, ẩm thực, kiến trúc, giao thông, văn học, thương nghiệp, quản lý, tôn giáo tín ngưỡng, thi họa, âm nhạc, ngày lễ long trọng, quân sự, chính trị, võ thuật, thủ công nghiệp.."

Âm thanh giòn giã của Khương Hòa vang lên trong phòng khách.

Hứa Thanh nhắm mắt lại lẳng lặng nghe, thẳng tới khi cô đọc xong được một đoạn, mới mở mắt "đây chính là phần mà cô bị thiếu."

Lúc trước không rõ ràng, bởi vì Khương Hòa là một trang giấy trắng, hơn một ngàn năm sau tất cả cơ hồ đều phải học lại một lần nữa, căn bản không có chỗ để bắt đầu. Mấy lần anh liệt kê lên giấy những thứ cần phải học tập nhưng đều phải kết thúc trong thất bại, có thể nghĩ tới và không thể nghĩ tới thực tại quá nhiểu rồi.

Bây giờ trực tiếp dùng một động thái, khái niệm, khái luận đó là "nhân văn."

"Sau đó thì thế nào?" Khương Hòa vẫn chưa hiểu được mình thiếu là phần nào?

"Sau đó giải quyết nhân văn, cô là một người hiện đại, người hiện đại có tố chất và thưởng thức, thích ứng hoàn cảnh hiện đại."

"Giải quyết như thế nào?"

"Nghệ thuật" Hứa Thanh nghĩ thông suốt hết thảy, lại lần nữa nằm ngửa trở lại sô pha "văn học, hội họa, âm nhạc, hí kịch, điện ảnh.. Đây đều là biểu hiện cô đọng của nhân văn, nhất là văn học và điện ảnh, loại này có tính biểu hiện siêu cường.

Ngày mai bắt đầu cùng tôi xem, tôi sẽ tìm xem có tiểu thuyết nào hợp với cô hay không.. Đúng rồi, điện ảnh cũng phải xem một chút."

Anh nghĩ tới đây lại bắt đầu rối rắm rồi, Khương Hòa cần là loại hình hiện đại, up của anh làm chủ yếu đều là võ hiệp cổ trang, cái này rất xung đột.

"Ồ được." Khương Hòa không nói gì nữa, dù sao cô cũng không hiểu, loại chuyện này nghe Hứa Thanh là đúng rồi.

Dừng một chút cô ấy lại có chút hiếu kỳ tiếp tục đọc: "Như vậy.. Có phải là tôi rất nhanh có thể học được những.. Kia, những.. Kia, liền rất nhanh cùng với anh không có tin tức kém rồi?"

"Đúng vậy a, nếu không thì như nào? Tôi nói đùa cô nghe cũng không hiểu được." Hứa Thanh nhàm chán lắc tay "mau đi tắm đi, hôm nay đừng chơi nữa, đợi một chút tôi nghiên cứu làm thế nào để làm cái điện ảnh gì đó."

"Được."

Khương Hòa đứng dậy liếc nhìn máy tính một lượt, lại nhìn Hứa Thanh, do dự một chút hỏi: "Vậy.. Tin tức kém.. Anh sẽ không dựa vào cái đó để lừa gạt tôi làm bạn gái của anh chứ?"

"Hả?"

Hứa Thanh suýt chút nữa thì từ trên sô pha ngã xuống "làm sao cô biết.. Phi! Tại sao cô có thể nghĩ như vậy được chứ?"

"Không có sao?" Khương Hòa hỏi.

"Không tồn tại! Căn bản không tồn tại!" Hứa Thanh ngồi thẳng trên ghế sô pha, tức giận nói: "Đây là vu tội, cô sao lại vô căn cứ vu tội cho người trong sạch chứ?"

".. Tôi cảm thấy trong lòng anh có thẹn."

"Tôi thẹn cái con quỷ! Mau đi tắm đi."

"Ồ."

Khương Hòa không tiếp tục nhiều lời, quay về phòng tìm bộ quần áo sạch sẽ của mình.

Hứa Thanh thấy cô ấy từ trong phòng đi ra lại đi vào phòng tắm, nghe tiếng nước chảy ở bên trong vang lên, trở mình đứng lên đi tới trước máy tính mở ra baidu.

Mấy ngày rồi không xem, cũng không biết cô nàng này tìm kiếm những gì.

Nhìn bảng ghi chép tìm kiếm trên trang web Hứa Thanh có chút lờ mờ.

"Hứa Thanh muốn lừa tôi làm bạn gái thì phải làm sao?"

"Hình như trong lòng tôi có hổ thẹn, có hay không nên vụng trộm chuồn đi? Nhị Nương nói ân nhân chính là ân nhân."

"Hứa Thanh có phải là người tốt không?"

"Hứa Thanh gần đây rất kì quái, còn mấy lần nói lấy thân báo đáp, anh ta muốn làm gì?"

(1): Tầng lớp, giai cấp.

Bình luận

Truyện đang đọc