VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀI

2129.

Đôi mắt đang nhắm của Long Dạ Tước vội mở ra, bàn tay anh lập tức mò vào, cảm thấy buồn cười, con gái anh quả nhiên tè dầm rồi.

Long Dạ Tước ngồi dậy, bế nhóc con khỏi vũng nước ướt, sau đó anh phát hiện trong phòng không có quần áo trẻ con, anh chỉ có thể cởi bỏ chiếc quần bị ướt của con ra, sau đó thấy chiếc áo cũng bị ướt một mảng, anh phải cởi nhóc con trần truồng, sau đó lấy một cái khăn tắm quấn đứa con gái đang ngủ ngon lành lại, chuẩn bị sang gõ cửa phòng Tô Lạc Lạc.

Tô Lạc Lạc cũng không ngủ được, cô nghĩ rất nhiều đến chuyện trước kia, và cả chuyện tương lai, hơn hai giờ sáng, cô ngủ không được rồi, khi này cô đang nằm nghiêng người.

Bất giác, cửa phòng có tiếng gõ cửa nhẹ.

Cô tưởng là ảo giác.

Nhưng không sai.

Có người đang gõ cửa phòng cô.

Cô nghĩ, chẳng lẽ là con gái muốn quay về ngủ cùng cô?

Cô vội bước xuống giường, đi đến cửa, nhẹ nhàng kéo cửa về phía trong để mở ra, sau đó, nhìn thấy một thân hình cao to trước cửa, dưới ánh đèn vàng mờ, khuôn mặt anh tuấn của Long Dạ Tước có chút hoảng loạn, “Con gái tè dầm rồi, quần áo ướt hết rồi.”

Tô Lạc Lạc bật cười ra tiếng, “Bế vào đây nào!”

Long Dạ Tước ôm nhóc con ngồi vào ghế sofa, Tô Lạc Lạc đang tìm đồ ngủ của con gái trong tủ đồ, một lúc sau, cô cầm áo và quần ngủ có chất liệu mềm mịn đi đến.

Vì phải mặc quần áo, nên Tô Tiểu Hinh mơ mơ màng màng tỉnh giấc, nhóc ôm Long Dạ Tước không tỉnh táo lắm, chép miệng nói, “Con muốn ngủ với ba.”

Tô Lạc Lạc đang bận và rất thuần thục mặc đồ cho nhóc con, ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt không biết đã nhìn cô từ bao giờ, cô lập tức đỏ mặt, ngay cả quần của con gái cũng mặc ngược, mặc đến một nửa, cô mới vội đổi lại.

Long Dạ Tước khi nhìn cô thay đồ cho con gái, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trên khuôn mặt cô.

Cô đang ngồi xổm, mái tóc dài xõa xuống hai bên, phía dưới cổ áo tròn rộng, cùng với việc cô cúi đầu cúi người, lộ ra một đoạn xương đòn, đẹp tựa đôi cánh bướm, toát ra vẻ hấp dẫn ẩn hiện.

Ánh mắt của Long Dạ Tước hơi đục, vừa hay ban nãy khi trằn trọc trên giường không ngủ được, anh còn hồi tưởng lại sự hoang dã của đêm đó năm năm về trước, tức khắc khiến cơ thể anh nóng ran lên.

Mặc xong quần cho con gái, Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn anh, lại chạm phải ánh mắt sâu lắng nóng bỏng của anh, cô ngây người, tim chệch một nhịp đập.

“Để con gái ngủ cùng tôi đi!” Tô Lạc Lạc sợ anh chưa chăm qua con nít, không có kinh nghiệm.

“Không cần, tôi đem nó về phòng dành cho khách ngủ.” Long Dạ Tước nói xong, bế nhóc con trong lòng đi ra.

Tô Lạc Lạc mãi đến hơn bốn giờ mới mơ màng đi vào giấc ngủ, khi mở mắt ra thì bên ngoài mặt trời đã lên đến đỉnh rồi.

Cô lập tức ngồi bật dậy, nắm lấy cái điện thoại bên cạnh mở ra xem, trời, chín giờ.

Cô ngủ giỏi thế từ khi nào?

Thật mất mặt mà.

Tô Lạc Lạc tắm rửa xuống lầu, thấy hai nhóc con đang ôm quả banh chơi đá banh ngoài sân cỏ.

“Tô tiểu thư, bây giờ tôi chuẩn bị bữa ăn sáng cho cô.” Người làm đi đến nói.

“Tùy ý nấu một ít là được rồi.” Tô Lạc Lạc mỉm cười, không muốn bọn họ bận rộn.

“Tôi hâm nóng một tô cháo thịt tôm cho cô.”

“Cám ơn, Long tiên sinh đi đâu rồi?”

“Thiếu gia ra khỏi nhà từ sớm rồi, buổi trưa sẽ về ăn trưa.”

Tô Lạc Lạc gật gật đầu, cô biết, ở nhà Long Dạ Tước là để thuận tiện chăm sóc con, cuộc sống sau này của cô và người đàn ông này sẽ mạnh ai nấy qua, nước sông không phạm nước giếng.

Tối hôm qua cô nghĩ cả đêm về việc sau này sẽ sống như thế nào, cô vốn tính đợi bọn trẻ đi học rồi, có thời gian rảnh cô sẽ đi tìm việc, cô cần phải tự lực cánh sinh, tự mình kiếm tiền nuôi bản thân.

Số tiền một triệu tệ trong tay cô, cô chỉ mới dùng hai trăm ngàn tệ, cô nghĩ, tính đến việc sau này nhà họ Long muốn tranh con với cô, cô một thân một mình, không có công việc, lấy gì để giành quyền nuôi con?

Vì thế, cô quyết định, bất luận làm việc gì, cô cũng phải đi làm, hơn nữa, ngành trang điểm của cô cũng không thiếu công việc. Xem thêm...

Bình luận

Truyện đang đọc