VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀI

2197.

“Được rồi, vô cùng hoàn mỹ.” Tô Lạc Lạc hài lòng nhìn anh ta.

“Có phải sắp bị anh hút hồn mất rồi?” Dạ Trạch Hạo nhìn cô tình tứ chớp mắt mấy lần.

Tô Lạc Lạc lập tức cười ha hả, “Anh tốt nhất hãy mau chóng ra ngoài kia mê hoặc đám fan hâm mộ của anh đi!”

Dạ Trạch Hạo có chút vô vị nhìn cô, “Tại sao cô không có chút cảm giác gì với trai đẹp vậy?”

“Tôi xem con trai tôi lớn lên từ nhỏ đến lớn, tôi đã miễn dịch với trai đẹp rồi, trong lòng tôi, con trai tôi là đẹp trai nhất.” Tô Lạc Lạc cười mỉm chi trả lời.

Câu này không ngờ lại làm Dạ Trạch Hạo cứng họng, đúng là oắt con Tô Tiểu Sâm sau này lớn lên chắc chắn sẽ vượt cả anh về mặt ngoại hình.

“Được rồi, một lát cùng tôi đi ăn sáng, sau đó đến công ty, khoảng mười giờ phải xuất hiện ở một lễ kỷ niệm thành lập của một nhãn hiệu, cô đi cùng tôi.”

Tô Lạc Lạc nghĩ trong lòng, nhất định là nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng nào mà anh làm đại diện rồi! Cô bất ngờ cũng rất thích tham gia hoạt động kiểu như thế, dù gì cô cũng thích hàng hiệu mà!

Tại nhà họ Long.

Xe của nhà họ Tô đã đến rồi, chạy hai chiếc xe sang màu đen đến, Tô Vỹ Khâm một chiếc, Uông Nguyệt Dạ và Tô Ngữ Phù một chiếc.

Đứng trước cửa nhà uy nghiêm của nhà họ Long, Tô Vỹ Khâm hi vọng hôn sự của con gái có thể tiếp tục tiến hành biết bao nhiêu.

Ông quay đầu nhìn Tô Ngữ Phù, “Một lát con cẩn thận nói chuyện, không được nói những lời không có quy tắc.”

“Ba à, con đương nhiên là biết phải làm gì rồi.” Tô Ngữ Phù gật đầu, trong lòng cô cũng có chút căng thẳng, dù gì có một chuyện cô vẫn chưa nói cho ba mẹ biết!

Uông Nguyệt Dung nhìn chồng một cái, “Long lão thái thái rất thích con gái, ông lo gì chứ?”

Sáng sớm nhà họ Tô gọi điện đến, lúc này nhà họ Long cũng đang bận chuẩn bị tiếp đãi bọn họ, Tưởng Ân đi ra nghênh tiếp.

“Bà xui à, bà ra đây làm gì thế này, chúng tôi đi vào là được rồi.” Uông Nguyệt Dung vừa cười vừa kéo tay bà, ra vẻ vô cùng thân thiết.

“Bác gái.” Tô Ngữ Phù cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện chào hỏi.

“Đều đến rồi à, mời vào trong nào! Từ sau lễ đính hôn lần trước, chúng ta cũng không gặp mặt nhau gì cả! Một lát phải nói chuyện thật vui vẻ nhé.

“Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn qua đây nói chuyện đàng hoàng này.” Uông Nguyệt Dung cười híp mắt nói.

“Dạ Tước về chưa?” Tô Vỹ Khâm hiếu kỳ hỏi một câu.

“Ban nãy gọi điện thoại cho nó, đang trên đường về, chắc một lúc nữa sẽ đến, mọi người vào trong uống trà trước đi nhé!”

Người nhà họ Long vừa bước vào đại sảnh, Long lão thái thái ngồi trên ghế bành lớn, tinh thần rất tốt, nở nụ cười nghênh đón bọn họ.

“Vỹ Khâm à! Các người đến rồi đấy à.”

“Lão thái thái có khỏe không ạ.”

“Rất tốt, xương cốt của già này vẫn còn chịu được.” Long lão thái thái năm nay đã tám mươi hai tuổi rồi, thuộc dạng người phụ nữ thành công trải qua mấy thời đại, đồng thời, vì nhiều năm ngồi ở vị trí quyền thế, nên ngữ khí của bà đã trở nên cực kỳ bá đạo lại cố chấp.

Cơ nghiệp trăm năm của tập đoàn Long thị cũng đã từng kinh qua tay bà quản lý, thế nên, cái khí trường nữ cường nhân của bà vẫn vô cùng mạnh mẽ.

“Lão thái thái, bà sẽ sống thọ trăm tuổi mà.” Uông Nguyệt Dung cười lấy lòng bà.

Long lão thái thái phủi tay, “Sống lâu như thế cũng là một kiểu chịu khổ, cứ thuận theo tự nhiên thôi!”

Tô Vỹ Khâm bèn ngồi xuống kế bên Long Sở Hùng, hai người đàn ông bắt đầu bàn đến chuyện thương trường, còn Uông Nguyệt Dung thì lại ngồi xuống kế bên Tưởng Ân.

“Em gái Nguyệt Dung à, thiệt là cực cho em quá, lại phải chịu cái khổ này.” Tưởng Ân nhỏ giọng nói đến vấn đề này.

Còn Uông Nguyệt Dung thì lập tức nghe hiểu bà ấy đang chỉ chuyện gì, đương nhiên là việc chồng bà có vợ bé ở ngoài rồi, bà thở dài một tiếng nói, “Còn có thể làm gì chứ? Đều đã là vợ chồng già cả rồi, thì sống qua ngày vậy thôi! Bây giờ em chỉ hỉ vọng con gái hạnh phúc thôi.”

“Ngữ Phù là một cô bé hiểu chuyện, chúng ta đều rất thích con bé.” Tưởng Ân cười nói.

“Chỉ là hôn sự của con bé và Dạ Tước bị cái cô Tô Lạc Lạc đó phá một cái, đến nay cũng không biết phải làm thế nào! Mấy người bà con của em đều mong chúng ta tiếp tục cái hỉ sự này đó!”

“Tôi biết chứ, chuyện đính hôn là Dạ Tước làm không đúng, thế nên, chị đồng ý không làm lễ đính hôn nữa, trực tiếp kết hôn luôn.” Tưởng Ân cảm thấy có chút mắc nợ nhà họ Tô.

Tô Ngữ Phù ngồi bên cạnh nghe, trong lòng mừng thầm, bây giờ cả nhà họ Long trên dưới đều đang hi vọng cô và Long Dạ Tước kết hôn, Long Dạ Tước là một đứa con hiếu thảo, anh có khi nào sẽ nghe lời ba mẹ, cùng cô kết hôn không!

“Ai dà! Chuyện năm năm trước đúng là chúng em cũng không ngờ rằng Tô Lạc Lạc lại cả gan đến thế, chạy đến phòng của Dạ Tước, lại còn làm ra chuyện hoang đường như thế, khiến mọi người cười chê rồi.”

“Hai đứa trẻ rất dễ thương, chúng ta đều rất thích, chỉ là, người sau này sẽ nuôi dưỡng bọn trẻ, chúng tôi hi vọng sẽ là Ngữ Phù.” Tưởng Ân bây giờ bất mãn Tô Lạc Lạc là vì hành động năm xưa của cô vô cùng vô liêm sĩ.

Đều là phụ nữ, bà thật không thể tha thứ cô ta lại làm thế với con trai bà.

“Yên tâm! Ngữ Phù rất được lòng trẻ con, nếu để nó làm mẹ hai đứa trẻ thì nó nhất định sẽ làm rất tốt.” Uông Nguyệt Dung cố hết sức khen ngợi con gái.

Tô Ngữ Phù ở bên cạnh ngược lại lại có chút có tật giật mình, dù gì cô cũng thật sự không thích con mà Tô Lạc Lạc sinh ra.

“Cái cô Tô Lạc Lạc cũng thật là không biết điều, rõ ràng năm xưa làm sai rồi, em bây giờ chỉ sợ cô ta không biết có lợi dụng bọn trẻ để uy hiếp gia đình chị, muốn tiền hay gì đó không.”

“Nếu cô ta chỉ muốn tiền thì chúng ta cho là được, nhưng bây giờ, cô ta cũng không chịu rời khỏi bọn trẻ.” Tưởng Ân thở dài, thực ra bà biết bọn trẻ từ nhỏ sống cùng cô ta, cắt đứt ngay quan hệ mẹ con của họ, người chịu khổ là bọn trẻ mà thôi.

“Vậy cũng không phải là biện pháp mà! Dù gì cũng không thể để cô ta kéo dài thời gian ở lì trong nhà Dạ Tước chứ nhỉ! Phải nhớ rằng chuyện như năm năm trước cô ta cũng dám làm rồi, em thật sự không biết bây giờ cô ta sẽ dùng thủ đoạn gì để hấp dẫn Dạ Tước nữa!” Uông Nguyệt Dung nói với khuôn mặt đầy lo lắng.

Nói đến chuyện này, Tưởng Ân cũng bắt đầu thấy lo lắng.

“Đúng là một tiểu tiện nhân mà, em cũng thấy xấu hổ giùm cô ta.” Uông Nguyệt Dung nói trong chua chát.

“Thôi vậy, coi như năm xưa cô ta còn nhỏ, không hiểu chuyện đi!” Tưởng Ân lại thở dài nói.

Lúc này, trước cửa nhà họ Long, dáng người cao thon của Long Dạ Tước bước vào.

Nhìn thân hình thành thục hấp dẫn của Long Dạ Tước, tim Tô Ngữ Phù lập tức đập nhanh, bất cứ khi nào anh ta cũng như một cục nam châm có sức hút mãnh liệt đối với cô.

Đây cũng là năm năm nay, dưới tình cảm lạnh lùng của anh ta, cô vẫn có lý do để tiếp tục kiên trì.

Người đàn ông này quá xuất chúng rồi, có được anh là cả đời này mãn nguyện rồi. Tô Ngữ Phù dùng ánh mắt mê mẩn nhìn Long Dạ Tước đang đi vào, còn Long Dạ Tước cũng lướt nhìn thấy cô, mặt anh lãnh đạm, ánh mắt vô hồn, hoàn toàn không có chút tình cảm gì của nhân loại.

Tô Ngữ Phù lập tức cảm thấy hơi nhột, cô cảm giác Long Dạ Tước dường như đã nhìn thấu hoàn toàn cô rồi vậy, tâm lý thâm hiểm, tâm tư độc ác của cô đều bị anh nhìn thấu hết rồi. “Dạ Tước, về rồi đấy à, ăn sáng chưa?” Tưởng Ân lập tức đứng dậy hỏi han. Xem thêm...

Bình luận

Truyện đang đọc