VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀI

2131.

"Mẹ, con đi đây."

"Nhớ lấy, con là đại tiểu thư nhà họ Tô, đừng làm mất khí chất, cái con Tô Lạc Lạc chẳng qua chỉ là con hoang thôi."

"Hừ! Cái chuyện này, con vĩnh viễn nhớ trong lòng!" Tô Ngữ Phù giương mắt trả lời, cô là người cao quí, Tô Lạc Lạc là kẻ hạ tiện.

Lúc này thời gian là chín giờ bốn mươi, cô đến nơi cũng chẳng qua là mười giờ rưỡi, mà cô thừa lúc Long Dạ Tước trước khi về tới cảnh cáo Tô Lạc Lạc một phát, nói không chừng Long Dạ Tước còn gọi cô ở lại ăn cơm trưa nữa chứ!

Cái dự tính rất là đẹp, chiếc xe thể thao màu đỏ của Tô Ngữ Phù trực chỉ về hướng biệt thự của Long Dạ Tước.

Tô Lạc Lạc để cho hai đứa nhóc chơi một mình ở phía ngoài, cô ngồi trên ghế tựa lưng của vườn hoa, cầm điện thoại tìm kiếm trường học, cô nghĩ, gần đây là được, đưa đón cũng thuận tiện.

Khoảng mười giờ rưỡi, cô nghe thấy ngoài cửa loáng thoáng có tiếng xe, cô nghĩ trong lòng, không lẽ là Cung Dạ Tước về tới? Cô ngẩng đầu, thông qua hàng cây nhỏ lờ mờ nhìn thấy chiếc xe màu đỏ chạy vào.

Tô Lạc Lạc giật mình một cái, cô có một dự cảm không lành, người đến có thể là Tô Ngữ Phù.

Cô nhìn về phía bọn trẻ đang chơi đùa trên bãi cỏ, cô đứng dậy bước qua đó, cô không muốn Tô Ngữ Phù đến gần các con của cô.

Hơn nữa, cô rõ ràng cùng Long Dạ Tước nói qua, không được để Tô Ngữ Phù đến đây, anh ta sao không chặn cô ta lại?"

Chẳng qua, nghĩ lại, lời nói của cô có là gì chứ? Anh ta và Tô Ngữ Phù quen nhau năm năm là người bàn chuyện cưới chuyện gả rồi, Tô Ngữ Phù trong lòng anh ta khẳng định là rất quan trọng, còn cô, chẳng qua là người phụ nữ lạ mặt sinh con cho anh ta thôi.

"Mami, người đó là ai vậy?"Tô Tiểu Hinh chạy đến trước mặt cô, chỉ vào người phụ nữ phía sau lưng đang đi tới chỗ bọn họ hỏi.

Tô Lạc Lạc quay đầu, chỉ thấy Tô Ngữ Phù trên người bộ váy tây thời thượng màu lam ngọc, cao kều, thêm vào khí chất cao ngạo của tiểu thư con nhà giàu.

"Tiểu Hinh, Tiểu Sâm, các con ở đây chơi, mẹ gặp một người bạn."Tô Lạc Lạc không muốn để bọn trẻ biết được ân oán của cô và nhà họ Tô.

"Cô đó là bạn của mami à?" Tô Tiểu Sâm cảm giác mẹ không hề thích người bạn như vậy.

"Uhm! Đúng vậy, bạn cũ rất lâu chưa gặp." Tô Lạc Lạc an ủi một tiếng, nói với Tiểu Sâm, "Chăm sóc tốt cho em gái, mami một lát quay lại."

"Anh hai, chúng ta qua bên kia bắt bướm được không?" Tô Tiểu Hinh phát hiện trong một khóm hoa, có rất nhiều bươm bướm xinh đẹp bay qua bay lại.

"Được thôi!" Tô Tiểu Sâm chỉ còn có thể cùng chơi với em gái thôi.

Nhìn bọn trẻ rời khỏi, nụ cười trên mặt của Tô Lạc Lạc dần bị khuôn mặt vô cảm thay thế, cô quay người, nhìn thẳng vào Tô Ngữ Phù - người đang bước đến, ngữ khí không vui nói, "Cô đến đây làm gì?"

Tô Ngữ Phù dùng đôi mắt đầy oán hận nhìn cô, lạnh lùng lên tiếng, "Tôi đến đây làm gì? Cô còn mặt mũi để hỏi à? Cô cũng nên xem xem nơi đây là đâu, đây là biệt thự của vị hôn phu tôi, tôi đương nhiên muốn đến thì đến, cô có quyền cấm cản à?

" Tôi hỏi là, cô muốn làm gì." Tô Lạc Lạc không để ý đến lời châm chích của cô ta.

Khuôn mặt Tô Ngữ Phù tối sầm lại nhìn cô, "Tô Lạc Lạc, năm đó cô có thai rồi, cô tại sao không nói cho chúng tôi biết? Không được sự cho phép của nhà họ Long, cô tự ý sinh ra tụi nhóc đó, cô rốt cuộc có dụng tâm gì?"

Sắc mặt của Tô Lạc Lạc cũng không dễ coi, cô nghiến răng nói, "Đứa con trong bụng của tôi, sinh hay không sinh, là tôi quyết định, không liên quan đến người khác."

"Hừ! Nói rất hay, cô không phải muốn sinh hạ con để đến một ngày lợi dụng đứa con để sống trong vinh hoa phú quí sao? Dụng tâm của cô, rõ ràng là thất sách, đừng tưởng tôi và nhà họ Long là đồ ngốc." Tô Ngữ Phù có thể nói đã nhìn thấu cô, một người lớn lên trong cái nghèo, nghèo đến phát điên thì tự nhiên sẽ khát vọng kim tiền.

Tô Lạc Lạc chỉ cảm thấy lời nói của Tô Ngữ Phù rất tức cười, cô thản nhiên nói, "Bất kể cô nghĩ như thế nào, đều không liên quan gì đến tôi."

Tô Ngữ Phù giật mình, cô nhớ là Tô Lạc Lạc năm năm về trước, thân hình ốm yếu, nhát gan, cảm giác mông lung vô định với tương lai, căn bản không phải người phụ nữ bình thản đang đứng trước mặt, có vẻ là thời gian đã thay đổi cô ta rồi.

"Tô Lạc Lạc, tôi coi cô là em gái, vì vậy mới có lòng qua đây cho cô biết, cô tốt nhất bây giờ để bọn trẻ lại nhà họ Long, sau đó cô nhanh chóng biến đi, nếu không, nhà họ Long mà ra tay, cô sẽ chẳng vớt vát được gì đâu." Tô Ngữ Phù trưng ra bộ mặt như thể hoàn toàn suy nghĩ cho cô.

Tô Lạc Lạc nhăn mặt, nhìn trừng trừng Tô Ngữ Phù, ngữ khí kiên định nói, "Trên cái thế gian này, trừ con tôi ra, gì tôi cũng không cần, tôi tuyệt đối không rời khỏi con tôi." Xem thêm...

Bình luận

Truyện đang đọc