VỢ YÊU CỦA THIẾU TÁ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nét mặt của Lôi Lạc Thần hơi biến động nhưng ngay sau đó lập tức khôi phục lại thần sắc lạnh lùng của thường ngày, anh nhìn Mạnh Hùng cúi đầu một cái.

"Con biết."

Lôi Lạc Thần nói xong liền xoay người rời đi.

Trần Siêu khó hiểu nhìn theo bóng lưng của anh.

"Chủ nhân, thằng bé này đang nghĩ gì?"

Trần Siêu không hiểu thái độ bất cần của Lôi Lạc Thần là sao.

Trần Siêu nhìn thấy An Nhi lớn lên nên trong lòng xem An Nhi như con gái ruột của mình.

Trần Siêu biết tình cảm An Nhi dành cho Lôi Lạc Thần, nên trong lòng khó chịu khi nhìn thấy thái độ thờ ơ của Lôi Lạc Thần đối với An Nhi.

Mạnh Hùng lắc đầu ánh mắt thâm thuý nhìn theo bóng lưng vạm vỡ của Lôi Lạc Thần.

"Chuyện tình cảm thì phải để hai đứa trẻ tự giải quyết.

Người ngoài như chúng ta có muốn nhún tay vào cũng không được."

Trần Siêu cũng hiểu, nhưng nhìn thấy An Nhi đau lòng anh cảm thấy xót xa.

Về đến căn cứ quân trường, Lôi Lạc Thần đi thẳng đến trường luyện lập.

Bước vào trong khu vực tập bắn, lính gác cửa liền nhận ra anh.

"Thiếu Uý Lôi."

Hắn cúi đầu cung kính hành lễ quân nhân, tay ấn vào nút mở cửa mời Lôi Lạc Thần vào.

Cánh cửa tự động bằng sắt lập tức được mở ra, Lôi Lạc Thần nhìn hắn lạnh lùng gật đầu một cái rồi đi thẳng vào trong.

Anh chọn cho mình khẩu súng lục Beretta 92FS, vừa ngắn vừa gọn với tầm bắn xa từ 50m đến 100m, anh theo trình tự mang vào thiết bị an toàn.



Lôi Lạc Thần cầm trên tay khẩu súng,

đứng trước tấm bia tròn cách anh một trăm mét, trên người anh tỏ ra khí thế oai nghiêm gương mặt tuy lạnh lùng không biểu cảm nhưng lại thoát lên vẻ điềm nhiên pha lẫn sự kiêu ngạo.

Với người bình thường thì bắn trúng tấm bia ở khoảng cách một trăm mét đã là việc khó huống hồ gì là bắn trúng trọng tâm, nhưng đối với Lôi Lạc Thần một xạ thủ, khoảng cách một trăm mét không thể làm khó được anh.

Anh nhắm thẳng vào dấu chấm màu đỏ rất nhỏ phía trước, tay ấn vào cò súng không ngừng nã đạn.

Từ biệt thự Mạnh Viên trở về tâm trạng của anh không thoải mái chút nào, tồi tệ hơn hết chính bản thân anh cũng không biết đó là vì lý do gì, anh chỉ biết trong lòng anh lúc này cảm thấy phiền muộn vô cùng.

"Pằng.....pằng.....pằng......."

Sau khi bắn xong, Lôi Lạc Thần thành thạo tháo ra hộp tiếp đạn, đặt khẩu súng và hộp tiếp đạn song song với nhau trên cái khay bên cạnh, ngón trỏ ấn vào cái nút màu trắng bên phải.

Cái bia tròn từ từ tiến đến gần anh, Lôi Lạc Thần nhíu mày không hài lòng, anh đã bắn lệch một phát, không trúng trọng tâm.

Bàn tay mạnh mẽ nâng lên, ngón tay thon dài sờ vào vết tròn ngòai trọng tâm trên tấm bia.

Từ khi gia nhập vào quân đội, anh chưa từng bắn hụt phát nào, hôm nay là lần đầu tiên.

Lôi Lạc Thần trong lòng phẫn nộ, cuộn tròn nắm đấm thẳng tay đấm mạnh vào bức tường màu trắng trước mặt.

Sức lực của anh khiếp người khiến bức tường bị nứt ra, những khớp xương tay cũng vì vậy nên bị thương, rỉ ra những giọt máu màu đỏ sẫm.

Tên quân nhân canh cửa nghe được tiếng động lạ bên trong, hoảng hốt chạy vào.

Vừa bước vào cửa hắn nhìn thấy cảnh Lôi Lạc Thần trút giận lên bức tường vô tội, hắn tự giác lui ra ngoài.

Ai nấy đều biết tính khí của Thiếu Uý nên hắn không dám quấy rầy.

Thời gian thấm thoát trôi qua, cũng đã bốn năm.

Bốn năm nay thành tích của Lôi Lạc Thần vượt trọi hẳn, từ Thiếu Uý Lôi Lạc Thần ngồi lên vị trí Thiếu Tá, trên vai anh gánh không biết bao nhiêu quân hàm anh dũng.

Lôi Lạc Thần nắm trong tay một đội ngũ tinh anh, có biệt danh đội đặc nhiệm Phantom cũng chính là Bóng Ma, thành viên trong đội được đích thân Lôi Lạc Thần tuyển chọn, một khi Bóng Ma xuất hiện, thì nhiệm vụ giao phó nhất định sẽ được hoàn thành.

Đứng trước thao trường, một nhóm người đứng với tư thế quân nhân chào cấp trên, mới vừa dự xong một buổi hợp quan trọng với Đại Tướng.

Lôi Lạc Thần cùng cấp dưới nhìn thấy cấp trên liền nghiêm trang đặt tay trước trán, làm động tác chào với lòng bàn tay hướng ra ngoài.

Thượng Tá và Trung Tá cấp trên trực thuộc của Lôi Lạc Thần, nhìn bọn quân nhân trước mặt nói.

"Cấp trên vừa mới nhận được tin tức, vào tháng chín khi diễn ra hội nghị thượng đỉnh ASEAN, một nhóm khủng bố sẽ âm thầm đặt chất nổ để giết chết những nhà lãnh tụ có mặt trong buổi hội nghị.

Cấp trên ra lệnh chúng ta sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của những vị quan chức trong dự kiện."

Lôi Lạc Thần nhìn cấp trên nâng tay đặt trước trán, một chân nâng lên rồi dậm mạnh xuống, nhận lệnh.

"Dạ, chúng tôi sẽ làm hết sức mình, không khiến Thượng Tá thất vọng."

Thượng Tá hài lòng, ông gật đầu một cái rồi nói tiếp.

"Để hỗ trợ các người, cấp trên đã mời đến chuyên gia vũ khí hàng đầu thế giới, để giúp các người một tay.

Chuyên gia vũ khí sẽ dạy cho các người cách cỡ bơm và cách ứng phó với những vũ khí tối tân nhất, bao gom cả vũ khí sinh học."

Nghe Thượng Tá nói vậy, Nhất Minh tò mò, anh ghét sát vào mặt Thẩm Thanh thì thào.

"Cô biết chuyên gia vũ khí này là ai không?"

Thẩm Thanh nhìn Nhất Minh lắc đầu, cô chưa từng nghe qua.

Hai người bắt gặp ánh nhìn băng lạnh của Lôi Lạc Thần, liền tập trung tinh thần nhìn về phía Thượng Tá.

Sau khi Thượng Tá và Trung Tá rời đi, Nhất Minh bước tới hỏi Lôi Lạc Thần.

"Thiếu Tá, anh biết chuyên gia vũ khí được đích thân Đại Tướng mời đến là ai không?

Là nam hay nữ?"

Thẩm Thanh khinh thường lườm Nhất Minh một cái, trong lòng thật ghét cái tính cà rỡn của Nhất Minh.

"Đúng là một kẻ háo sắc.

Chắc trong lòng anh cầu nguyện chuyên gia vũ khí là nữ lắm có phải không?

Nhưng theo tôi được biết đa phần những người làm việc mạo hiểm này đều là nam.

Sorry đã khiến anh thất vọng!"

Thẩm Thanh nhìn Nhất Minh bày ra vẻ mặt chán ghét, nói xong liền xoay người rời đi bỏ lại Nhất Minh với một bụng đầy tức giận.

"Kỳ Sơn cậu thấy không?

Thái độ của cô ta thật khó ưa, hèn gì đến giờ vẫn chưa có bạn trai."

Nhất Minh và Kỳ Sơn là hai thuộc hạ trung thành, theo bên cạnh Lôi Lạc Thần nhiều năm.

Kỳ Sơn nhỏ hơn Lôi Lạc Thần hai tuổi tên thật là Lôi Lạc Sơn, con trai của Lôi Lạc Khánh.

Nói cho chính xác là anh họ của Lôi Lạc Thần, nhiệm vụ của Lôi Lạc Sơn chính là theo bên cạnh bảo vệ cho sự an nguy của Lôi Lạc Thần.

Từ lúc quen biết với Nhất Minh, cái tên Kỳ Sơn mới ra đời. Đó chính là biệt danh do Nhất Minh đặt cho Lôi Lạc Sơn.

Kỳ Sơn nâng tay đánh vào ngực Nhất Minh một cái.

"Cậu nói linh tinh cái gì đó, để cô ta nghe được chắc chắn sẽ bầm cậu ra thành trăm mãnh."

Nhất Minh không hề sợ, anh nâng mặt hất cằm bày ra vẻ mặt khiêu khích.

"Tôi thách cô ta!"

Lôi Lạc Thần với vẻ mặt nghiêm túc đứng bên cạnh, nhìn hai người lạnh giọng nói.

"Các cậu về chuẩn bị cho tốt, tuần sau chuyên gia vũ khí sẽ đến.

Chúng ta phải nhanh chóng phối họp với hắn, để loại bỏ đám khủng bố kia trước khi hội nghị thượng đỉnh ASEAN diễn ra."

Kỳ Sơn, Nhất Minh và đám quân nhân gật đầu nhận lệnh.

" Dạ Thiếu Tá"

Lôi Lạc Thần ra lệnh xong anh thản nhiên đi về phòng riêng của mình.

Trong quân trường ký túc xá được chia ra thành hai khu, một bên dành cho nam một bên dành cho nữ, bốn người vào một phòng, từ Thiếu Uý trở lên mới có phòng riêng của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc