Nghe được giọng nói quen thuộc của Đường Tam, sắc mặt cô gái vẫn lạnh lùng như trước.
Cô gái bình thản bước đi chậm rãi đến bên cạnh Đường Tam vươn tay ra đỡ cô lên.
Đường Tam đau đớn ngồi dưới mặt đất, cô ngước mặt nhìn Lạc Tuyết.
Con bé này vẫn như ngày nào, dù trời có sụp xuống sắc mặt vẫn không thay đổi, lạnh lùng hơn cả Lôi Lạc Thiên và Trình Lam.
Lôi Lạc Tuyết nhìn Đường Tam không nói lời nào, không hiếu kì không thắc mắc vì sao Đường Tam lại xuất hiện ở Thành Phố S.
Đường Tam một tay nắm lấy tay Lạc Tuyết, tay con lại xoa xoa mông của mình.
Đường Tam chợt nhớ đến điều gì đó, ánh mắt bâng khuâng nhìn khắp nơi.
Chẳng lẽ Tề Phong cũng ở gần đây.
Nhìn một vòng không thấy bóng dáng người của Lôi Lạc Thiên đâu, Đường Tam mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường Tam cười đắc ý, cũng may không bị phát hiện.
Khoan đã!
- Lạc Tuyết con làm gì ở sân bay một mình?
Con định đi đâu?
Từ lúc Lạc Tuyết sinh ra đến bây giờ, lúc nào ra ngoài cũng có thuộc hạ của Lôi Lạc Thiên theo bên cạnh bảo vệ.
Lạc Tuyết chau mày trong vẻ khó chịu, cô ghét nhất là phải giải thích điều gì đó với bất kỳ ai.
Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Lạc Tuyết, Đường Tam biết cứ hỏi tiếp cũng chẳng được gì.
- Không nói cũng không sao.
Nhưng Dì sẽ đi theo con.
- Không được!
Lôi Lạc Tuyết lạnh lùng buông ra một câu, rồi xoay người lại bước vào bên trong cổng hãi quan.
Đường Tam không chịu thôi, cô nhanh chóng cầm lấy hành lý của mình chạy theo sau Lạc Tuyết.
Người còn chưa bước vào cổng đã bị nhân viên máy bay chặn lại.
- Xin mời quý khách xuất trình vé máy bay.
Đường Tam nhìn theo Lạc Tuyết quát lớn.
- Lạc Tuyết, chờ dì.
Lôi Lạc Tuyết không quan tâm đến Đường Tam, cô ung dung bước vào trong.
Đường Tam bị chặn lại không cho lên máy bay, cô tức giận nhìn nhân viên hỏi.
- Chuyến bay này đi đau?
Nhân viên xét vé nhìn Đường Tam cung kính nói.
- Chuyến bay này đi Đông Nam Á.
Đường Tam lập lại lời nói của hắn ta.
Đông Nam Á!
Đường Tam khó hiểu gãi gãi đầu suy nghĩ.
Tại sao Lạc Tuyết lại muốn đi Đông Nam Á?
Suy ngẫm một chút đột nhiên ánh mắt của Đường Tam tỏa sáng.
Chẳng lẽ là vì Nam Cường?
Đúng rồi, chỉ có nguyên nhân này nên Lạc Tuyết mới đến Đông Nam Á.
Thật thú vị, cô phải đi theo xem, khi Lạc Tuyết gặp mặt Nam Cường sẽ ra sao.
Vã lại đã lâu cô không gặp Nam Liệt và Hàn Mạc, đi một chuyến cũng tốt.
Mười phút sau Đường Tam xuất hiện trên cùng một chuyến bay với Lạc Tuyết.
Nhìn thấy Đường Tam, Lạc Tuyết không hề kinh ngạc vì cô biết với tính tình ham chơi của Đường Tam, nhất định sẽ đi theo cô.
Cô phải tìm cách để bỏ rơi Đường Tam.
Lạc Tuyết không quan tâm đến Đường Tam nữa, cô ngồi ở hàng ghế phổ thông vì không muốn người khác chú ý.
Lần này cô qua Đông Nam Á là để dò sét Nam Cường, người cô gọi là hôn phu.
Cô muốn xem vị hôn phu này có gì to tác, lại có thể khiến ba mẹ của cô ủng hộ cuộc hôn nhân vớ vẫn này.
Thường thì từ quân trường Hùng Tâm đi đến biệt thự của Trung Nghĩa phải mất đến mười lăm phút, nhưng thật không ngờ Lôi Lạc Thần chỉ mất sáu phút là đã đến nơi.
Xe vừa dừng lại cách ngôi biệt thự không xa, Lôi Lạc Thần liền mở cửa xe bước xuống.
Kỳ Sơn mở cửa xe, một tay bụm miệng chạy nhanh đến một gốc cây cổ thụ bên cạnh.
"Ủa....ủa....ủa...."
Kỳ Sơn nôn liên tục, rồi dùng tay lau miệng của mình trong lòng thầm nghĩ.
Lần sau chuyện có liên quan đến An Nhi, mình nhất định phải dành lái xe.
Vừa rồi anh còn nghĩ chưa cứu được An Nhi, họ đã chết vì tai nạn xe.
Lôi Lạc Thần trong lòng nôn nóng đi đến nơi mấy tên thuộc hạ, do anh an bày giám sát ngôi biệt thự.
Lúc này Kỳ Sơn mới biết, thì ra Lạc Thần đã có kế hoạch của riêng mình.
Nhìn thấy Thiếu Tá đến mấy tên binh sĩ lập tức cúi người hành lễ.
- Thiếu Tá!
Lôi Lạc Thần nhìn họ gật đầu một cái, cất giọng thâm trầm.
- Tình hình bên trong ra sao?
Tên binh sĩ cấp cao thận trọng bẩm báo.
- Nhìn bề ngoài thì mọi việc dường như diễn ra rất bình thường, nhưng trên thực tế bên trong ngôi biệt thự đã được bố trí một cách cẩn thận, một con ruồi cũng khó có thể bay ra.
Lôi Lạc Thần cầm lên cái óng nhòm viễn vọng, nhìn vào bên trong biệt thự.
Anh nhìn từng gốc của ngôi biệt thự, đúng như lời thuộc hạ của anh báo cáo, có rất nhiều người mai phục.
Lôi Lạc Thần nhìn tên thuộc hạ bên cạnh.
- Đưa cho tôi cái laptop.
Tên thuộc hạ lập tức đưa cái laptop cho anh.
Lôi Lạc Thần đăng nhập vào The Eye còn được gọi là Thiên nhãn. Chương trình giám sát toàn cầu do chính phủ toàn thế giới cùng nhau thành lập để đề phòng khủng bố.
Chỉ trong chốc lát Lôi Lạc Thần đã phá vỡ hệ thống phòng bị và đã thành công xăm nhập.
Toàn bộ máy camera giám sát trong và ngoài biệt thự, đều được Lôi Lạc Thần khống chế.
Anh nhìn Kỳ Sơn căn dặn.
- Kỳ Sơn dẫn theo một đám người giải quyết mấy tên canh giác bên ngoài biệt thự.
Kỳ Sơn không do dự đáp.
- Tuân lệnh.
Kỳ Sơn nói xong, anh cùng mười mấy tên thuộc hạ chuẩn bị súng giảm âm, tiến đến gần biệt thự.
Mấy tên thuộc hạ của Kỳ Sơn theo sự bố trí của anh mà hành động.
Kỳ Sơn đi cẩn thận đến gần hai tên canh gác cửa sau của ngôi biệt thự.
Thừa dịp họ lơ là Kỳ Sơn chạy nhanh tới, một tay choàng qua cổ một tên tay còn lại cầm súng chỉa thẳng vào đầu của hắn nổ súng.
"Pằng........"
Sau khi hắn chết Kỳ Sơn lập tức quăng thân thể mềm nhũn của hắn sang một bên, tên còn lại nhìn thấy đồng bọn của mình bị giết chết, hắn liền cầm dao xông tới tập kích Kỳ Sơn.
Kỳ Sơn nhanh chân xoay người né tránh, anh dùng chân đá văng cây dao trên tay hắn.
Cây dao bị Kỳ Sơn đá sang một bên hắn liền rút súng, súng còn chưa rời khỏi thắt lưng đã bị Kỳ Sơn dùng chân chặn lại.
Kỳ Sơn ra quyền đắm vào mặt của hắn, sức lực của Kỳ Sơn vô cùng mạnh khiến hắn ngã xuống mặt đất bất tĩnh.
Lôi Lạc Thần trầm mặt nhìn vào màn hình laptop, ánh mắt thâm thuý hiện lên tia hài lòng khi anh nhìn thấy từng tên thuộc hạ của Thẩm Gia Quyên lần lượt bị người của anh tiêu diệt.
Chỉ trong tích tắc tình hình bên ngoại biệt thự đã được khống chế hoàn toàn, người của Lôi Lạc Thần đã thành công thay thế bọn người của Thẩm Gia Quyên canh cửa.
Sau khi Lôi Lạc Thần xác thực rằng người của mình đã được bố trí khắp nơi bên ngoài biệt thự, anh mới yên tâm nhìn vào màn hình lúc này đang quay trực tiếp bên trong ngôi biệt thự.
Nhìn thay người phụ nữ bị vây quanh bởi đám đàn ông trong đại sảnh, đôi mày râm bắt giác nhíu chặt lại.
Đám thuộc hạ đứng bên cạnh bị ánh mắt muốn giết người của anh làm cho kinh hãi, họ vô thức nhích người về phía sau một chút tránh xa anh ra.