VỢ YÊU CỦA THIẾU TÁ

Lôi Lạc Thần, Storm, Nhất Minh, Kỳ Sơn và Trần Sở Sở lập tức nhìn xung quanh, muốn xem bà ta đang ra ám hiệu cho ai.

Trong lúc này đột nhiên trước ngực của Lôi Lạc Thần xuất hiện một giấu chấm laser màu đỏ chói.

Không cần suy nghĩ mọi người cũng biết đó là gì.

Storm lo lắng nhìn về hướng phát ra điểm chấm phản quang đó, nhìn thấy Dương Minh Huy ở tại một gốc khuất trên tầng hai.

Trái tim của Storm dường như ngừng đập trong giây lát, cô nhìn thấy trên tay Dương Minh Huy

cầm súng nhắm thẳng vào vị trí trái tim của Lôi Lạc Thần.

Điều cô lo lắng nhất cuối cùng cũng đến, Lạc Thần sẽ vì cô mà gặp nguy hiểm.

Trong thời khắc nguy cấp này, Storm biết mình không thể mắt đi sự trầm tĩnh.

Ánh mắt sắc bén của Storm lập tức tập trung vào khẩu súng trên tay hắn.

- Lạc Thần cẩn thận, đó là khẩu súng ngắn M17 bắn tự động.

M17 được thiết kế với thước ngắm cơ khí có điểm chấm phản quang, một loại súng với lực sát thương mạnh, bắn vô cùng chính xác.

Ánh mắt của Lôi Lạc Thần chợt hiện lên tia kinh ngạc, khẩu súng M17 này là do Bang Bạch Hổ sảng xuất, vừa mới được chuyển về từ Paris, còn đang trong trình tự kiểm diệt tại quân trường Hùng Tâm.

Trong lòng Lôi Lạc Thần thầm nghĩ.

- Dương Minh Huy đã dùng cách gì để có được khẩu súng này?

Nhất Minh và Kỳ Sơn thật sự khăm phục năng lực của Storm, chỉ trong thời gian ngắn ngủi cô đã có thể phân tích ra đó là loại súng gì.

Nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của Lôi Lạc Thần và Storm, Thẩm Gia Quyên cười đắc ý.

Không có cảm giác nào sung sướng bằng, cái cảm giác khi nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung, sắp chết trước mặt mình.

Tia kinh ngạc trên gương mặt anh tuấn của Lôi Lạc Thần nhanh chóng chuyển sang sự thích thú, con ngươi đen thuyền kia chợt hiện lên tia hưng phấn.

Đã lâu anh không có cảm giác kích thích như bây giờ.

Lôi Lạc Thần một tay đưa về phía sau, đẩy thân thể mảnh mai của Storm về phía của anh, anh muốn dùng thân mình để bảo vệ cho cô.

Dương Mẫn nhìn thấy sự che chở của Lôi Lạc Thần đối với Mạnh An Nhi.

Bà lắc đầu cười thâm độc.

- Mày không cần quá lo lắng, không một ai có thể rời khỏi nơi này.

Minh Huy..... giết nó đi.

Dương Mẫn vừa nói xong, hàng loạt tiếng súng vang lên.

"Pằng...... pằng.......pằng....."

Lôi Lạc Thần phản ứng cực nhanh, bàn tay cường tráng ôm chặt thân thể của Storm vào lòng, xoay người ba trăm sáu mươi độ.

Hai thân thể ngã mạnh xuống mặt đất, xoay vài vòng.

Mặc cho Lôi Lạc Thần ôm chặt Storm tránh đạn, mấy viên đạn dường như có mắt, cứ lao thẳng về phía của hai người.

Phía sau hai người lúc này là những vết đạn tròn, ghim sâu vào mặt đất.

Lôi Lạc Thần nhanh trí ôm Storm ẩn núp sau chiếc ghế sofa, bàn tay rộng lớn vẫn bảo vệ đầu cô.

Ở trong lòng anh, Storm ngước mặt lên nhìn anh đắm đuối.

Lúc này sắc mặt của Lôi Lạc Thần nghiêm túc chưa từng có, ánh mắt sắc bén quan sát tình hình.

Storm nhìn Lôi Lạc Thần không chớp mắt, gương mặt cương nghị ánh mắt thâm thuý, đôi mày râm sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt lại nhìn hấp dẫn hơn bao giờ hết.

Nhất Minh vừa nghe tiếng súng, anh lập tức xông tới ôm Trần Sở Sở, đè cô xuống mặt đất.

Hành động bất thình lình của anh khiến Trần Sở Sở hốt hoảng, đến khi cô định thần lại mới ý thức rằng Nhất Minh đang nằm phía trên của cô, thân thể hai người cọ sát vào nhau.

Lúc này Trần Sở Sở chợt nhớ lại lần trước trên đảo hoang, hai người cũng ở trong tư thế này.

Gương mặt của Trần Sở Sở lúc này đỏ còn hơn trái cà chua, cô vội vàng đẩy Nhất Minh ra.

Kỳ Sơn và đám thuộc tản ra tránh đạn, họ không ngờ Dương Minh Huy lại có viện binh.

Thuộc hạ của Dương Mẫn thừa lúc hỗn loạn phản kích, họ chạy nhanh về phía của Dương Mẫn, đứng ở phía sau bà.

Dương Mẫn nhìn một màn này trong ánh mắt thâm độc chợt hiện lên tia hài lòng.

Bà sẽ đạt được mục đích của mình nhanh thôi, Dương Mẫn cất giọng phách lối.

- Mạnh An Nhi nếu mày chịu quỳ xuống vang xin, tao sẽ suy nghĩ lại có nên tha cho mày hay không.

Ha ha ha.......

Giọng cười khiêu khích của Dương Mẫn nghe chướng tai vô cùng.

Đột nhiên Storm đứng lên, mặc cho Lôi Lạc Thần cố giữ cô lại.

Storm bước ra khỏi chiếc ghế sofa đang là bức tường bảo về hai người, nhìn Dương Mẫn cất giọng kiêu kỳ.

- Bà đừng có mơ!

Trước ngày hôm nay tôi còn cảm thấy áy náy vì chuyện ba tôi giết chết Mạnh Khang, nhưng khi tôi gặp mặt bà.

Tôi chợt hiểu ra vì sao ba tôi lại làm như vậy.

Vì Mạnh Khang và bà đều là những kẻ đáng chết!

Dương Mẫn phùn mang trợn mắt nhìn Storm, lúc này nếu có thể bà muốn xông tới xé Mạnh An Nhi ra thành từng mảnh, quăng cho cá xấu ăn.

- Minh Huy!

Giết con tiện tì này cho mẹ.

Mệnh lệnh của Dương Mẫn khiến Dương Minh Huy do dự, mặc dù hắn rất hận Mạnh Hùng nhưng bắt hắn tự tay giết chết em họ của mình.

Hắn thật sự không nở xuống tay.

Lôi Lạc Thần nghe Dương Mẫn ra lệnh giết chết Storm, trong lòng anh nóng như lửa đốt.

Anh tò tay vào trong túi quần Tây của mình, ấn vào cái điều khiển nhỏ.

Đột nhiên cả biệt thự lâm vào trạng thái cách ly, Alarm trong biệt thự hú lên.

Chỉ trong phút chốc người của đội đặc nhiệm Phantom ( Bóng Ma) từ bên ngoài phá cửa xông vào, trên người họ mang vũ trang quân đội hạng nặng.

Hai mươi mấy khẩu súng trường tấn công chỉa thẳng vào Dương Mẫn và Thẩm Gia Quyên.

Dương Minh Huy ngỡ ngàng, vì sao đội đặc nhiệm Phantom ( Bóng Ma) có hành động mà hắn không hề hay biết.

Trước khi đến đây hắn đã thăm dò, xem Lôi Lạc Thần có ra mệnh lệnh gì không.

Thẩm Gia Quyên bất ngờ, lúc này mấy vị quan chức được người của đội đặc nhiệm Phantom ( Bóng Ma) hộ tống rời khỏi biệt thự Trung Gia.

Nhìn thấy những khẩu súng không có mắt chỉa thẳng vào người phụ nữ mình yêu, Trung Nghĩa lo lắng xông tới.

Ông đứng chặn trước mặt của Thẩm Gia Quyên.

- Các người đừng làm hại đến Gia Quyên.

Người của Lôi Lạc Thần không quan tâm đến Trung Nghĩa, họ bước tới kéo Trung Nghĩa sang một bên.

Họ chỉ nhận được mệnh lệnh giải quyết Thẩm Gia Quyên, Dương Mẫn, Dương Minh Huy và Thẩm Thanh, còn về phần những người vô tội họ không được làm hại.

Nhìn thấy Trung Nghĩa bị người của Lôi Lạc Thần lôi kéo một cách thô bạo, Storm đau lòng lên tiếng.

- Thẩm Gia Quyên, người đàn ông bà nên quan tâm yêu thương bây giờ chính là Trung tiên sinh, chứ không phải ba tôi.

Thẩm Gia Quyên cứ ngỡ đối với Trung Nghĩa bà chỉ có sự cảm kích nhưng thật không ngờ, khi nhìn thấy ông bị người khác đối xử tồi tệ, trái tim bà lại đau.

Một cảm giác mà đã lâu bà không có cảm nhận được.

Trung Nghĩa mặc cho người của Lôi Lạc Thần ngăn cản ông vùng vẫy thân mình, bước nhanh đến trước mặt Storm.

Bàn tay run run nắm lấy cổ tay của Storm nói.

- Xin cô hãy tha cho Gia Quyên, nếu cần thiết tôi sẽ dùng mạng sống của mình để trao đổi.

Ánh mắt cầu khẩn cùng với lời nói chân thành của Trung Nghĩa khiến Storm cảm động, cô hiểu rõ cảm giác muốn bảo vệ người mình yêu.

Nhìn thấy Storm xiêu lòng Trần Sở Sở chợt lên tiếng.

- Dù ông có chết cũng không thể thay đổi được điều gì!

Ông cần gì mà hy sinh cho bà ta, bà ta vốn không hề yêu ông.

Trong lòng của bà ta ông chỉ là công cụ, nhằm mục đích trả thù của bà ta.

Nghe Trần Sở Sở nói vậy, Thẩm Gia Quyên thật sự muốn lên tiếng nói cho Trung Nghĩa biết bà đã nghĩ thông suốt.

Bà đã yêu ông, yêu ông từ rất lâu rồi, chỉ có điều thù hận đã làm mờ đi lý trí của bà, khiến bà không nhận ra trái tim bà đã rung động vì ông.

Trung Nghĩa không suy nghĩ bèn lên tiếng.

- Dù Gia Quyên có yêu tôi hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng là tôi yêu bà ta và sẽ làm tất cả để bảo vệ người phụ nữ mình yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc