VỢ YÊU EM PHẢI LÀ CỦA TÔI!



Tô Tuyết Vy nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thần Vũ, cuối cùng một tảng đá lớn trong lòng cô cũng rơi xuống đất.

Thần Vũ của cô không có xảy ra chuyện gì cả, cậu bé vẫn còn rất khỏe mạnh.
“Mẹ, hôm qua mẹ đi đâu vậy? Cả ngày Thần Vũ cũng không nhìn thấy mẹ.”
“Mẹ đến nhà của một người bạn.” Tô Tuyết Vy nhìn vào đôi mắt của Tô Thần Vũ, cô không đành lòng nói dối cậu bé.
“Thảo nào hôm qua dì đó nói mẹ sẽ không về nữa, thì ra là có ý này.”
Tô Tuyết Vy ôm chặt lấy Tô Thần Vũ: “Mẹ xin lỗi, Thần Vũ, con hãy tha thứ cho mẹ, đều là do mẹ không kịp thời nói cho con biết.”
“Không sao đâu mẹ, hiện tại mẹ đang ở bên cạnh Thần Vũ, Thần Vũ đã thật sự rất vui rồi.” Đôi mắt đẹp đẽ của Thần Vũ nhìn chằm chằm vào Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy hôn lên trán và ôm chặt lấy Tô Thần Vũ.
Khi Chu Hạo Thanh đi ra ngoài mua ít hoa quả, hai mẹ con họ đã chơi đùa rất vui vẻ trong bệnh viện.
“Mẹ, mẹ đoán xem đây là cái gì?”
Tô Thần Vũ viết một chữ ‘Tuyết’ ở trên tay Tô Tuyết Vy.
“Mẹ không biết chữ này, con có thể nói cho mẹ biết được không?” Tô Tuyết Vy tinh nghịch chớp mắt nhìn Tô Thần Vũ.
Tô Thần Vũ mỉm cười đứng lên ở bên tai Tô Tuyết Vy nói: “Là chữ Tuyết đó mẹ, Tuyết trong tên của mẹ.”

Cho dù Tô Tuyết Vy có mạnh mẽ đến đâu, khi nhìn thấy Tô Thần Vũ, nơi mềm mại từ tận sâu trong đáy lòng của cô cũng sẽ bởi vì từng cử chỉ hành động của Tô Thần Vũ mà rung động, khi ở trước mặt Tô Thần Vũ, cô đều sẽ trở thành một người dịu dàng nhất.
Tiếng xoay chuyển tay nắm cửa vang lên, Tô Tuyết Vy còn tưởng rằng Chu Hạo Thanh đã trở về, cho nên cũng không quay đầu nhìn lại.

“Hạo Thanh, anh đưa một quả táo cho em đi.” Cô đưa một bàn tay ra phía sau.
Thịnh Vân Hạo nghe thấy giọng điệu dịu dàng của cô, trong miệng cô vẫn còn đang nói tên của một người đàn ông khác, trong lòng anh không khỏi cảm thấy tức giận, liền sải chân bước nhanh về phía trước.
“Chú.” Sau khi Tô Thần Vũ thấy rõ người tới liền kinh ngạc kêu lên.
Lúc này Tô Tuyết Vy mới phát hiện ra không đúng, vội vàng xoay người lại, liền nhìn thấy ánh mắt tràn ngập lửa giận của Thịnh Vân Hạo.
“Anh đến đây làm gì?” Sắc mặt của Tô Tuyết Vy trở nên rất khó coi.
Thịnh Vân Hạo không nói một lời nào, liền kéo lấy tay của cô, rồi nói với Tô Thần Vũ: “Chú với mẹ con đi ra ngoài nói một chút chuyện, rất nhanh sẽ trở lại thôi.”
Tô Thần Vũ gật đầu.
“Thịnh Vân Hạo, rốt cuộc anh định làm gì hả?” Tô Tuyết Vy hất tay anh ra.
“Tôi muốn máu của cô.”
“Tôi đã nói là không thể nào rồi, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu, tôi cũng sẽ không cho Tô Minh Nguyệt một giọt máu nào cả.” Tô Tuyết Vy hừ lạnh nói.
Nếu không phải là Tô Minh Nguyệt, Tô Thần Vũ sẽ không xuất hiện ở bệnh viện thêm một lần nào nữa, cũng sẽ không suýt nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ bọn họ lại dám yêu cầu cô truyền máu cho Tô Minh Nguyệt, điều này không phải là rất mỉa mai hay sao?
Thịnh Vân Hạo nổi giận: “Tô Tuyết Vy, cô ấy là chị gái của cô, nhà họ Tô đã nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, tất cả những điều này đều là do cô nợ nhà họ Tô cả.”

Nợ sao? Rốt cuộc là ai nợ ai.
Tô Tuyết Vy cười đến chảy cả nước mắt, sau đó cô thu hồi ý cười trên khóe miệng nói: “Tôi đã nói rồi, tổng giám đốc Hạo, nếu anh muốn máu thì không có, chỉ có tính mạng của Tô Tuyết Vy tôi mà thôi, hơn nữa tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho Tô Minh Nguyệt đâu.

Nếu như anh vẫn cố chấp tin tưởng lời nói của Tô Minh Nguyệt, vậy thì chúng ta sẽ gặp lại trên phiên tòa đi.”
“Tô Tuyết Vy, cô đừng có quá đáng, Tô Minh Nguyệt là chị gái của cô, đây là những gì cô đã nợ cô ấy.” Thịnh Vân Hạo nhìn thấy dáng vẻ quật cường của Tô Tuyết Vy, bèn nhẫn tâm hạ quyết tâm nói.
“Tổng giám đốc Hạo không cảm thấy rằng lời mình nói rất quá đáng hay sao? Cái gì gọi là mắc nợ hả? Trong bốn năm qua, tôi…” Tô Tuyết Vy kịp thời dừng lại, cô suýt chút đã kể lại những chuyện của bốn năm về trước rồi.
Bây giờ cô căn bản không có bằng chứng nào có thể chứng minh cho sự thật của bốn năm về trước, nếu như cô mạo hiểm nói ra, nói không chừng sẽ rơi vào bẫy của Mạnh Tú Cầm.
Thịnh Vân Hạo nghe thấy cô nhắc đến chuyện của bốn năm về trước, trái tim xao động ấy lại nhất thời trở nên đau nhói đến tê dại.
“Bốn năm, cô cũng biết đã bốn năm trôi qua rồi, cô có biết trong bốn năm qua tôi đã sống như thế nào không.

Tô Tuyết Vy, bất kể là nhà họ Tô đã làm thế nào với cô, cô đều là do nhà Tô nuôi lớn, sao cô lại có thể thấy chết mà không cứu hả, cô thật độc ác.”
Tô Tuyết Vy cũng không muốn giải thích nhiều như vậy, Thịnh Vân Hạo nhất định phải biết sự thật của bốn năm về trước, nhưng không phải lúc này.
“Tôi độc ác? Anh căn bản không biết rõ sự tình trong chuyện này, Thịnh Vân Hạo.” Tô Tuyết Vy đau lòng mà thốt ra những lời này.
Thịnh Vân Hạo cười lạnh nói: “Sự tình sao? Đương nhiên là tôi biết, Tô Tuyết Vy, tôi còn cho rằng cô vẫn còn một chút tình cảm với nhà họ Tô, nhưng không ngờ lại thế này, nếu như cô đã không chịu cho, thì tôi sẽ đi tìm người khác.”

Nói xong câu này, anh liền xoay người bỏ đi, không hề có chút lưu luyến nào.
Tô Tuyết Vy nhất thời cảm thấy lòng đau đến không thở nổi, tại sao Thịnh Vân Hạo anh lại không tin tưởng tôi, tại sao…
Thịnh Vân Hạo đi đến góc cầu thang liền dừng lại, trái tim của anh cũng đang rất đau.
Hai người ở cách nhau một bức tường thế này, cùng cảm nhận nỗi đau lòng của đối phương, không ai chịu cúi đầu đi nhận lỗi trước, cả hai đều là những người vô cùng kiêu ngạo, cũng không ai chịu cúi đầu trước ai cả.
Tô Tuyết Vy hít một hơi thật sâu, gượng ép bản thân không nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa, cô cố gắng thay đổi thành một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, rồi mới đẩy cửa bước vào.
Tô Thần Vũ nhìn thấy Tô Tuyết Vy bước vào, liền vui mừng kêu lên: “Mẹ, mẹ và chú ra ngoài làm gì vậy?”
“Mẹ và chú cùng nhau thảo luận sẽ dẫn Thần Vũ đi nơi nào chơi đây.” Tô Tuyết Vy nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Thần Vũ, chỉ có thể nói dối.
Thịnh Vân Hạo đứng thẳng dậy, đôi mắt hung ác nhìn về phía trước.
Chu Hạo Thanh cầm theo trái cây đi lên cầu thang, anh ta vừa bước lên bậc cuối cùng của cầu thang, thì lại nhìn thấy Thịnh Vân Hạo đang đứng ở cửa, còn Thịnh Vân Hạo cũng phát hiện ra anh ta.
Bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên căng thẳng.

Chu Hạo Thanh nhìn thấy dáng vẻ của Thịnh Vân Hạo, cơn lửa giận liền dâng lên: “Thịnh Vân Hạo, tại sao anh còn dám tới đây hả.”
Anh ta chỉ vừa mới đi ra ngoài mua trái cây mà thôi, tại sao tên Thịnh Vân Hạo này lại xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh của Tô Thần Vũ rồi, chẳng lẽ anh lại đến tìm Tô Tuyết Vy?
Thịnh Vân Hạo cười lạnh nói: “Tôi muốn đi đâu, đó là quyền tự do của tôi, còn chưa đến lượt Chu Hạo Thanh anh tới quản.”
Hai người đàn ông cứ thế đứng tại cửa giằng co.
Chu Hạo Thanh nhìn dáng vẻ bất chấp của Thịnh Vân Hạo, anh ta lại nghĩ đến chuyện anh đã đánh Tô Tuyết Vy, liền nắm chặt lấy một bên tay, sải bước nhanh chóng đi tới, túm lấy cổ áo của Thịnh Vân Hạo.
“Anh đừng có quá đáng, Thịnh Vân Hạo, bây giờ Tuyết Vy cô ấy đã rất khó chịu rồi.”

“Tôi chỉ biết rằng cô ấy là người duy nhất có thể cứu được Tô Minh Nguyệt, còn lại những chuyện khác, không phải là việc của tôi.”
Đôi mắt của Thịnh Vân Hạo không có một chút nhiệt độ nào, như thể đang nói về một việc cỏn con không hề có chút quan trọng nào.
“Anh.” Chu Hạo Thanh buông tay ra: “Thịnh Vân Hạo, vậy thì mời anh trở về đi, nơi này không chào đón anh, nếu anh muốn bảo vệ Tô Minh Nguyệt, vậy thì tôi vẫn hy vọng anh có thể tìm một luật sư giỏi hơn một chút cho cô ta đi.”
Nói xong câu này, Chu Hạo Thanh liền mang theo trái cây đi về hướng phòng bệnh của Tô Thần Vũ.
Thịnh Vân Hạo mệt mỏi ngồi xuống ghế, hôm nay anh cảm thấy mọi việc đều rất khó khăn, ai cũng nói Tô Minh Nguyệt chính là hung thủ, nhưng anh không tin, Tô Minh Nguyệt tuyệt đối không phải là loại người như vậy.
“Tuyết Vy, anh về rồi đây.” Chu Hạo Thanh đóng cửa phòng bệnh lại.
Tô Tuyết Vy quay đầu nhìn thấy Chu Hạo Thanh, cười cười nói với anh ta: “Anh đưa cho em một quả táo.”
Tô Tuyết Vy đưa tay nhận lấy quả táo, cô nghiêm túc ở một bên dùng dao gọt hoa quả, Tô Thần Vũ vừa mới được cô dỗ ngủ rất say.
“Lúc nãy, có phải là anh đã nhìn thấy rồi không?” Tô Tuyết Vy nhẹ giọng nói.
“Anh chỉ là cảnh cáo anh ta đừng đến đây tìm em nữa.” Chu Hạo Thanh thở dài nói.
“Em biết là anh muốn tốt cho em, nhưng nếu làm thế này cũng sẽ kéo theo anh cuốn vào cuộc tranh chấp này, Hạo Thanh à.” Tô Tuyết Vy không muốn nhìn thấy Chu Hạo Thanh bởi vì cô mà trở thành như thế này.
Thủ đoạn của Thịnh Vân Hạo cô biết rất rõ, cuộc đấu giá lần trước đã là một lời cảnh báo rồi.
Chu Hạo Thanh đột nhiên thốt ra một câu: “Chúng ta khởi tố Tô Minh Nguyệt, chứng cứ đều có đủ cả.”
“Được thôi.”
Tô Tuyết Vy biết làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng cô không thể không làm như vậy, cô muốn Tô Minh Nguyệt phải nhận được hình phạt mà cô ta đáng phải có..


Bình luận

Truyện đang đọc