VỢ YÊU EM PHẢI LÀ CỦA TÔI!



Thịnh Vân Hạo không nói gì, cứ như thế nhìn Tô Tuyết Vy, mà Tô Tuyết Vy cũng nhìn Thịnh Vân Hạo không chút né tránh.

“Tôi muốn máu của cô.

” Thịnh Vân Hạo lạnh lùng mở miệng.

Tô Tuyết Vân cảm thấy thất vọng, anh thật sự đã yêu Tô Minh Nguyệt rồi sao?
Vì Tô Minh Nguyệt, bằng mọi giá phải cứu được Tô Minh Nguyệt, kể cả có hy sinh cô.

Tô Vân Hy nhắm mắt lại, ngay lập tức mở ra, những cảm xúc trong ánh mắt được cô che đậy rất tốt: “Nếu như, anh Vân Hạo là vì chuyện này, vậy thì tôi chỉ có thể nói với anh, tôi sẽ không cho cô ta giọt máu nào.


“Thứ cô muốn nhất định là tiền sao! Tôi sẽ cho cô tiền, hãy hiến máu cho Tô Minh Nguyệt.

” Thịnh Vân Hạo bình tĩnh nói ra câu này.

Câu nói này như một cái kim mạnh mẽ đâm thẳng vào trong lòng của Tô Tuyết Vy, hóa ra ở trong lòng anh, cô chính là loại phụ nữ ham tiền, vì tiền mà chuyện gì cũng làm.

“Thịnh Vân Hạo, anh nói chuyện hãy tôn trọng tôi một chút! Tôi không phải là loại phụ nữ có thể làm mọi thứ chỉ vì tiền! Tôi cũng không để danh dự và nhân cách của tôi bị anh chà đạp như thế!”
Tô Tuyết Vy đẩy Thịnh Vân Hạo sang một bên, muốn đi ra ngoài thì bất ngờ cả người bị Thịnh Vân Hạo kéo về, mạnh mẽ ép cô vào tường, tiến tới gần nói ra những lời đau nhói xuyên thẳng vào trái tim Tô Tuyết Vy.

“Theo tôi thấy thì, cô cũng không khác gì những cô nhân viên tiếp rượu cả!”
Nghĩ đến cảnh lúc Tô Tuyết Vy ở trong lồng ngực của người đàn ông kia, nụ cười của cô thật quyến rũ mê người, lửa giận trong lòng lại càng tăng thêm, bùng cháy mạnh mẽ hơn.

“Cô lấy tiền của tôi rồi, đừng nghĩ chuyện không muốn thì không làm, Tô Minh Nguyệt cần máu của cô, cô nhất định phải cho!”

Thịnh Vân Hạo đã quên rằng Tô Tuyết Vy bị bệnh thiếu máu trầm trọng, sự tức giận đã làm anh thiếu suy nghĩ, trong đầu của anh chỉ cảm thấy rằng Tô Tuyết Vy phản bội và lừa dối anh.

Tô Tuyết Vy ngẩn người, nếu câu nói này nói từ miệng người khác cô sẽ cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ từ miệng của Thịnh Vân Hạo phát ra sao lại nghe chói tai đến như vậy, hóa ra ở trong lòng anh cô là người như vậy sao?
“Ha.

.

ha…” Tô Tuyết Vy nở nụ cười châm biếm, một giọt nước mắt lướt xuống gò má và rơi trên mặt đất.

Nhìn thấy nước mắt của Tô Tuyết Vy, trong lòng Thịnh Vân Hạo đau nhói, anh tự nói với bản thân mình rằng người phụ nữ này bốn năm trước đã phản bội anh.

“Mặc kệ là có lý do gì đi nữa, Tô Minh Nguyệt cần máu của cô thì cô nhất định phải cho, nếu như chỉ cần cô ấy xảy ra chuyện gì, cô đừng nghĩ rằng bản thân sẽ thoát được.


Mỗi một câu Thịnh Vân Hạo nói ra đều như mũi kim đâm thẳng vào trong lòng Tô Tuyết Vy làm cho cô tổn thương, thật trớ trêu, người đàn ông này bởi vì Tô Minh Nguyệt mà cưỡng ép cô.

Tô Tuyết Vy ngưng cười, bình tĩnh nhìn Thịnh Vân Hạo, từng chữ từng chữ nói ra: “Nếu như tôi có mắc bệnh lậu, tôi cũng sẽ không cho Tô Minh Nguyệt một giọt máu nào cả!”
Đây mới đúng là tính cách thật của Tô Tuyết Vy! Nhất định cô sẽ làm cho Tô Minh Nguyệt phải trả giá thật đắt!
“Nếu như tổng giám đốc Thịnh không chê, có thể tiếp tục sử dụng máu của tôi, chỉ cần anh không sợ Tô Minh Nguyệt nhiễm phải bệnh.

” Tô Tuyết Vy hậm hực nói.

Nếu như Thịnh Vân Hạo đã nói rằng cô cũng giống như những cô gái tiếp rượu, thì cô sẽ làm cho lời nói sỉ nhục của Thịnh Vân Hạo được thỏa mãn, nhưng cô sẽ không để cho Tô Minh Nguyệt có được một giọt máu nào của cô.

“Tôi sẽ không để cô thực hiện ý định của mình, không phải cô còn có con trai sao, hay là tôi dùng máu của con trai cô vậy!” Thịnh Vân Hạo thay đổi sắc mặt vội vàng nói.


Tô Tuyết Vy hoảng sợ khi thấy Thịnh Vân Hạo thốt ra những lời này, cô không tin Thịnh Vân Hạo sẽ nói ra được những lời này, trước đây rõ ràng còn giúp Thần Vũ tìm bác sĩ, bây giờ chỉ vì Tô Minh Nguyệt lập tức liền muốn trở mặt.

“Sao anh có thể làm như thế!” Tô Tuyết Vy như phát điên, liên tục đánh vào người Thịnh Vân Hạo.

Thịnh Vân Hạo bắt lấy cánh tay cô, lạnh lùng nói: “Nếu cô không tin, thì cô có thể chờ xem.


Nói xong cũng bỏ đi ra ngoài, không quay lại nhìn Tô Tuyết Vy ở phía sau dù chỉ một chút.

Tô Tuyết Vy nghe Thịnh Vân Hạo nói những lời này, trong đầu liên tục hiện ra những hình ảnh trước đây Thịnh Vân Hạo đã liều mình nhảy xuống sông cứu Tô Thần Vũ, thậm chí mặc kệ nghỉ phép để mời bác sĩ trở về, tự tay đút cháo cho Thần Vũ ăn.

Vốn tưởng rằng Thịnh Vân Hạo đối với Tô Thần Vũ sẽ có một chút thương nhớ, dù chỉ là chút yêu mến cũng được, nhưng bây giờ nhớ lại những cảnh tượng đó, cô thấy giống như một giấc mơ, giờ giấc mơ tan vỡ, đã đến lúc cô phải tỉnh lại rồi.

Cô đối với Thịnh Vân Hạo đã hoàn toàn thất vọng, thậm chí phải nói là tuyệt vọng, tại sao anh có thể nói ra những lời độc ác đến như vậy!
Chẳng qua rõ ràng chuyện chỉ mới xảy ra mấy ngày trước, tại sao bây giờ giống như một giấc mơ đến vậy, Thịnh Vân Hạo bất ngờ biến thành tên độc ác trong lòng Tô Tuyết Vy.

Mỗi câu mỗi chữ mà Thịnh Vân Hạo nói ra, đều giống như hàng ngàn tảng đá lớn, đè áp cô đến nỗi không thở được.

Run rẩy đứng thẳng lên, Tô Tuyết Vy buộc bản thân mình phải kiên cường lên, hiện tại cô không chỉ có một mình, cô còn có Tô Thần Vũ, cô muốn tự tay mình tống Tô Minh Nguyệt vào tù.

Tô Tuyết Vy đi về phía nhà ăn náo nhiệt, bất luận dù thế nào cũng không thể để cho Thần Vũ đói.

Thịnh Vân Hạo cũng không có đi xa, chỉ là đứng cách đó một khoảng không xa, đột nhiên trong phút chốc, anh cảm thấy hối hận khi nói muốn dùng máu của Tô Thần Vũ.


Không phải là không có cảm giác, mà là loại cảm giác sợ hãi, Tô Thần Vũ mang đến cho anh một cảm giác quá thân thuộc, giống hệt Tô Tuyết Vy, nhưng có thể Tô Thần Vũ là chứng cứ cho sự phản bội của Tô Tuyết Vy nên anh không có cách nào có thể tha thứ cho Tô Tuyết Vy.

Vì vậy đành phải tàn nhẫn, Thịnh Vân Hạo khôi phục lại vẻ lãnh đạm ban đầu, đem bữa sáng quay trở về phòng bệnh của Tô Minh Nguyệt.

Trong khi đó Tô Minh Nguyệt đang nói chuyện điện thoại với mẹ cô ta.

“Mẹ, mẹ có chắc là lần này sẽ không có vấn đề gì nữa không?”
“Nhất định sẽ không có vấn đề, lần này để mẹ xem con khốn Tô Tuyết Vy này đấu với mẹ thế nào đây.

” Từ trong điện thoại, giọng nói cay độc của Mạnh Tú Cầm truyền đến.

“Chỉ cần cô ta không tới quấy rối con và anh Vân Hạo là tốt lắm rồi.

” Trong ánh mắt Tô Minh Nguyệt lộ ra vẻ khinh thường, hoàn toàn không còn dáng vẻ yếu đuối vốn có: “Đúng rồi, mẹ à, cô ta đến tòa án kiện con về chuyện này, bây giờ phải làm sao đây?”
“Minh Nguyệt, yên tâm đi, mẹ đã cho người xử lý rồi.


“Vậy thì tốt rồi.

” Tô Minh Nguyệt hạ giọng: “Anh Vân Hạo quay lại rồi, con cúp máy trước đây.


Nói xong trực tiếp cúp điện thoại và lập tức khôi phục lại bộ dạng yếu đuối ban đầu.

Thịnh Vân Hạo đẩy cửa ra, đi tới bên cạnh Tô Minh Nguyệt, đặt bữa sáng lên bàn, Tô Minh Nguyệt nhẹ giọng nói: “Anh Vân Hạo, cảm ơn anh.


“Ừm.


” Sau đó, Thịnh Vân Hạo cũng không làm gì nữa.

Thấy Thịnh Vân Hạo không làm gì tiếp theo, Tô Minh Nguyệt nghiến răng một cái, làm ra bộ dạng yếu đuối khóc nức nở: “Anh Vân Hạo, anh có thể đút cho em ăn không, bây giờ cả người em rất yếu.


Thịnh Vân Hạo ngẩn người một lúc lâu rồi mới từ từ đứng dậy đi tới bên cạnh Tô Minh Nguyệt, cầm bát cháo vừa mong lúc nãy, đút từng chút một vào miệng Tô Minh Nguyệt.

Có lẽ, bây giờ Tô Minh Nguyệt đang cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất, nhưng không biết được rằng người bất hạnh nhất cũng là cô ta, hiện tại trong đầu của Thịnh Vân Hạo đều là hình bóng của Tô Tuyết Vy.

Buổi sáng, những cơn gió nhè nhẹ chậm rãi thổi vào phòng bệnh, Tô Thần Vũ chán nản nhìn lên trần nhà, nghĩ lại tại sao Thịnh Vân Hạo lại giống mình đến như thế.

“Thần Vũ, mẹ về rồi đây.


Tô Tuyết Vy đặt cái túi đang cầm trên tay xuống bàn và nói: “Mẹ đã mua cho Thần Vũ bánh bao mà con thích ăn nhất.


Tô Thần Vũ vui vẻ nói: “Con yêu mẹ nhất.


Nhìn một bên gương mặt của Tô Thần Vũ, ngay lập tức trong lòng Tô Tuyết Vy cảm thấy mọi đau đớn đều là đáng giá.

Đột nhiên, điện thoại di động trong túi reo lên, Tô Tuyết Vy liền nói: “Thần Vũ ngoan, nghe lời, mẹ đi ra ngoài nói chuyện điện thoại.


“Tô Tuyết Vy, có phải là cô không muốn làm việc nữa hay không? Nếu không muốn làm thì hãy lập tức nói, đừng có mà ở đó chiếm vị trí, cô có biết bao nhiêu người nghĩ tới vị trí này không hả?” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của người quản lý quán bar Hoàng Kim.

.


Bình luận

Truyện đang đọc