VỢ YÊU EM PHẢI LÀ CỦA TÔI!



Lúc Lục Đan Bạch nói ra những lời này gần như cắn nát đầu lưỡi của mình, cô ấy nhìn Thịnh Vân Hạo với vẻ mặt điềm tĩnh, tiếp tục nói: "Thật là làm cho Tổng giám đốc Hạo chê cười rồi.

Bệnh này của tôi là trước đó vài ngày mới đi bệnh viện kiểm tra ra!"
Nói rồi Lục Đan Bạch ôm lấy cánh tay Chu Hạo Thanh tiếp tục nói: "Vậy mà Hạo Thanh nhà chúng tôi không những không ghét bỏ tôi, còn tìm bác sĩ tốt nhất cho tôi, đúng không, Hạo Thanh."
Chu Hạo Thanh cứng đờ, ho nhẹ vài tiếng: "À… Ờ..."
Nhìn thấy màn diễn kịch rất buồn cười của hai người, Thịnh Vân Hạo tốt bụng không vạch trần sự thật mà thờ ơ nói: "Nếu cô Lục cần một bác sĩ giỏi, tôi có thể liên hệ giúp cô."
Hai người nhìn nhau, Lục Đan Bạch cười haha nói: "Được vậy thực sự cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Hạo."
Thịnh Vân Hạo chạm nhẹ lên chiếc cốc và nhẹ nhàng nói: "Vì lễ đính hôn sắp được thực hiện vào cuối tháng, nên trước tiên tôi xin chúc mừng hai người."
“Cảm ơn tổng giám đốc Hạo.” Lục Đan Bạch đụng đụng vào tay Chu Hạo Thanh, ra hiệu cho anh ta nói chuyện.
“Thịnh Vân Hạo, tôi đã đến rồi, bây giờ anh có thể đi được chưa?” Chu Hạo Thanh sẽ không khách sáo với Thịnh Vân Hạo như vậy.
Nghe bọn họ nói ra những lời này, trong lòng của Thịnh Vân Hạo trở nên rõ ràng, khả năng Tô Tuyết Vy ở trong biệt thự này là rất lớn.

Ánh mắt anh lộ ra vẻ sắc bén nhìn hai người: "Trời vẫn còn sáng đã vội vã đuổi tôi đi như vậy, Chu Hạo Thanh, có phải anh đã quá gấp gáp rồi không."
Lục Đan Bạch nghe hiểu ý trong lời nói của anh, tai cô ấy lập tức đỏ lên, nhưng lời nói tiếp theo sau đó của anh khiến cô ấy tức gần chết.
"Sức khỏe của cô Lục không tốt.


Tôi thấy hai người nên nhịn một khoảng thời gian đi." Thịnh Vân Hạo cố ý nói với hai người.
Chu Hạo Thanh bị đoạn này làm cho nghẹn không nói nên lời, nhìn Thịnh Vân Hạo với vẻ mặt khó coi, Lục Đan Bạch vội vàng dàn xếp: "tổng giám đốc Hạo ngài muốn đi đâu không? Chúng tôi đây chuẩn bị nấu thuốc, sợ ngài không chịu được mùi thuốc quá nồng."
Thịnh Vân Hạo theo lời cô nói: "Chà, thuốc đắng giã tật, nhưng mà, cô Đan Bạch, có tiện cho tôi nhờ đi vệ sinh một chút không?"
"Nhà vệ sinh ở tầng hai."
Sau khi nói xong, Lục Đan Bạch mới nhớ ra Tô Tuyết Vy đang ở tầng ba, nếu Thịnh Vân Hạo đi lên, nhỡ đâu anh ta phát hiện thì sao?
Thịnh Vân Hạo đặt chiếc cốc xuống và nói: "Cảm ơn rất nhiều."
Anh đứng dậy đi lên lầu hai, không ngờ Chu Hạo Thanh lại ngăn anh lại: "Tôi dẫn anh đi."
Anh ta hết lần này đến lần khác đuổi anh đi, bây giờ còn không cho anh lên lầu, anh không thể không tin Tô Tuyết Vy đang ở đây, anh nhếch khóe môi: "Chẳng lẽ tổng giám đốc Thanh sợ tôi ăn trộm thứ gì của vợ chưa cưới anh à?"
“Anh...” Chu Hạo Thanh không biết phải nói gì, chỉ biết đứng trước mặt Thịnh Vân Hạo như thế.
"Hay không phải vấn đề nằm ở cô Đan Bạch mà là do anh thích đàn ông?"
Thịnh Vân Hạo nhìn chằm chằm vào Chu Hạo Thanh với ánh mắt lãnh đạm, nếu anh ta không buông tay, có vẻ như Chu Hạo Thanh sẽ bị xé nát trong giây phút tiếp theo.
Chu Hạo Thanh vẻ mặt thô bạo bước đi, lần này anh ta chỉ có thể cầu trời cho Thịnh Vân Hạo không tìm thấy Tô Tuyết Vy.
Nghe tiếng bước chân đi lên lầu, trầm ổn mà mang theo tính xâm lược, trong lòng Tô Tuyết Vy run rẩy, cầu mong anh đừng phát hiện mình, cô vẫn chưa có cách nào đối mặt với Thịnh Vân Hạo.
Thịnh Vân Hạo xoay nắm cửa, mở cửa từng căn phòng trên lầu hai, anh giống như một con sư tử bước từng bước đi về phía Tô Tuyết Vy.
Nhìn chiếc cầu thang nhỏ dẫn lên gác xép này, tim Tô Tuyết Vy đập loạn nhịp mỗi khi Thịnh Vân Hạo bước một bước.
Ở căn phòng cuối cùng, Thịnh Vân Hạo cũng không mở nắm cửa, chỉ đau khổ gọi: "Tuyết Vy..."
Từng tiếng này giống như một quả bom nổ tung trong lòng Tô Tuyết Vy, nương theo tiếng gọi này ngoại trừ tổn thương còn kèm theo đau đớn và hối hận của Thịnh Vân Hạo, đột nhiên, hương vị hỗn hợp tràn ngập khắp lồng ngực của cô.
"Anh sai rồi, là anh sai rồi."
Giọng trầm thấp của Thịnh Vân Hạo giống như đang than khóc, nhưng cũng giống như đang hối hận.
Tô Tuyết Vy không muốn nhìn thấy anh, nhưng anh cũng không muốn cô ghét mình, thà đứng nói chuyện ngoài cửa này còn hơn đẩy cửa vào.
Người trong cửa nghe xong, trong lòng không tránh khỏi phiền muộn.

Con sư tử cao ngạo này đang xin lỗi, để được cô tha thứ, anh không chút do dự cúi đỉnh đầu kiêu ngạo.
"Anh biết em không muốn gặp anh, cho nên anh sẽ chờ em xuất hiện."
"Anh không muốn em hận anh, anh chỉ mong em trở về bên cạnh anh."
Anh ấy đang nói gì? Tô Tuyết Vy lặng lẽ khóc, nỗi đau trong lòng không ngừng gặm nhấm cô.


Anh đang cầu xin cô sao, một kẻ kiêu ngạo như anh lại đang cầu xin cô quay lại sao?
Có một cánh cửa ngăn cách giữa hai người, chỉ cần Thịnh Vân Hạo sẵn sàng đẩy cửa ra, hai người có thể đoàn tụ, hay nói cách khác, chỉ cần Tô Tuyết Vy chủ động mở ra, hai người có thể hạnh phúc.
"Anh nhớ em rất nhiều, Tuyết Vy."
Nghe giọng nói ngoài cửa càng ngày càng nghẹn ngào, Tô Tuyết Vy cố gắng khống chế lại suy nghĩ muốn lao ra ôm lấy anh.

Bọn họ không thể gặp mặt, nếu gặp mặt thì không còn đường lui nữa.
"Anh sẽ tìm được em."
Nói xong, Thịnh Vân Hạo quay người đi xuống cầu thang.

Anh biết cô đang ở bên trong, nhưng anh không muốn làm tổn thương cô một lần nữa, vì vậy anh chọn cách nhẫn nhịn, để một lần nữa gặp lại cô.
“Tại sao anh lại không ngăn cản anh ta!” Lục Đan Bạch thấp giọng mắng Chu Hạo Thanh.
“Nếu tôi làm vậy chẳng phải sẽ chứng minh rằng Tuyết Vy đang ở trên đó sao?” Chu Hạo Thanh vặn lại.
"Vậy nếu như anh ta tìm thấy Tuyết Vy thì làm sao?" Chợt nhớ ra cái gì, Lục Đan Bạch hỏi: "Tôi còn chưa nói, tại sao anh lại đi cùng anh ta?"
Nếu Lục Đan Bạch biết chuyện này, nhất định sẽ là một trận đấu võ mồm khác, anh thản nhiên chế tạo một cái lý do: "Chúng tôi gặp nhau nửa đường?"
Lục Đan Bạch sẽ không bao giờ tin vào cái lý do sức sẹo này, cô ấy lập tức nói: "Anh vốn dĩ chẳng biết nói dối.

Chu Hạo Thanh, hôm nay nếu như anh không nói rõ chuyện này, anh cứ chờ..."
Tiếng bước chân của Thịnh Vân Hạo truyền đến, Lục Đan Bạch lập tức quay sang chuyện khác: "Hạo Thanh, anh thật tốt với em."
Với tình cảm và tình yêu sâu đậm, cả người Chu Hạo Thanh đều cảm thâyd không được tự nhiên, cất lời: "A, ừ."
Nhìn thấy kỹ năng diễn xuất vô cùng kém cỏi của hai con người trước mặt, anh cười chế nhạo: "Tôi sẽ không làm phiền chuyện tốt của hai người nữa.


Tôi đi trươc đây."
Nói xong, anh vòng qua hai người và bước ra khỏi biệt thự.
Cứ như vậy mà buông tha cơ hội này, nói thật là Thịnh Vân Hạo không cam tâm.

Nhưng vì để tránh cho quan hệ giữa bọn họ càng thêm xấu đi lần nữa, anh quyết định yên lặng chờ cô xuất hiện.
Lục Đan Bạch thở phào nhẹ nhõm khi tận mắt nhìn xe của Thịnh Vân Hạo rời khỏi biệt thự.
Chu Hạo Thanh nói với Lục Đan Bạch đang chuẩn bị đi lên lầu: "Về sau đừng đừng có dựa vào gần tôi như vậy, cho dù là diễn kịch cũng không được.

Lần này là vì Tuyết Vy, không có lần sau."
Lục Đan Bạch dừng bước chân lại, nói: "Không cần anh nói, tôi cũng biết điều đó."
Vừa định lên lầu liền nhìn thấy Tô Tuyết Vy cùng Tô Thần Vũ đi xuống, hai mắt cô còn đỏ hoe, giọng nói hơi khàn khàn do khóc vừa xong: "Cảm ơn hai người."
Lục Đan Bạch đón hai người đi xuống, nói: "Vừa rồi Thịnh Vân Hạo đi lên, chắc là hai người..."
Tô Tuyết Vy lắc đầu nói: "Đừng lo lắng, chúng ta chưa gặp mặt, nhưng mà Hạo Thanh, tôi muốn hỏi anh một chuyện."
Bốn người ngồi trên ghế sô pha, Chu Hạo Thanh hỏi: "Có chuyện gì à?".


Bình luận

Truyện đang đọc