VÕNG PHỐI CHI ĐẠI THẦN CÔNG LƯỢC CHIẾN (VÕNG PHỐI CHIẾN LƯỢC CÔNG PHÒNG ĐẠI THẦN)

OK, holy đã check lại Tấn Giang rồi hiện tại chương này thì không có thiếu, nhưng không chắc là mấy chương sau có thiếu hay không, vẫn câu nói cũ nếu bạn nào có raw bộ này từ Tấn Giang cũng có thể cho holy xin càng tốt, cám ơn mọi người trước nha.

Thân!
La Thiếu Hằng đi đến đại sảnh sau khi thấy Sở Tô thì bước nhanh đi tới, trên mặt lộ ra một nụ cười ấm áp, nói: “Tới lúc nào, cũng không gọi điện thoại trước, đi một mình sao?”

“Sợ chú bận a.” Sở Tô nói.

La Thiếu Hằng cười nói: “Cũng không bận lắm, còn có, không phải nói là phải gọi cậu sao, thế nào vẫn giống La Hào cùng gọi chú.”

“Gọi chú đã là thói quen, không thích gọi cậu.”

La gia có ba người anh chị em đồng trang lứa La Thiếu Hằng, trên La Thiếu Hằng còn có một người anh trai và một người chị gái, anh cả của La Thiếu Hằng là cha của La Hào, mà người chị còn lại là mẹ của Sở Tô. Khi một nhà Sở Tô còn chưa có dọn đến sống ở C thị, bởi vì cha Sở Nghiệp cùng mẹ là La Quỳnh Thư bận rộn quan hệ làm ăn, bình thường Sở Tô luôn ở lại La gia được chiếu cố, khi đó Sở Tô chỉ mới hơn ba tuổi, La Hào mười tuổi, La Thiếu Hằng cũng không đến mười lăm tuổi, khi ấy Sở Tô cùng La Thiếu Hằng ở chung thậm chí so với cha mẹ còn muốn thân cận hơn, cũng vì như thế vẫn cùng La Hào gọi La Thiếu Hằng là chú.

La Thiếu Hằng cũng không muốn để cho cậu đổi xưng hô, ngược lại hỏi cậu đã ăn cơm chưa, dẫn cậu đi vào trong.

“Đã ăn, là đi cùng với bạn học, bạn trong lớp hoạt động thật náo nhiệt.” Sở Tô theo hắn đi vào trong, vừa đi vừa hỏi,  “Chú gần đây bận lắm sao?”

“Không tính là bề bộn nhiều việc.”

“A, đúng rồi, lần trước con có thấy chủ đề giới thiệu làng du lịch trong tạp chí.”

“Là cái kia a, đó là một đồng sự của La Hào giúp một tay, con cũng thấy đấy, may mắn có bọn họ tuyên truyền, trong khoảng thời gian này bởi vì có được tạp chí quảng bá đến chơi, có rất nhiều người cuối cùng cũng tin tưởng.” La

Thiếu Hằng giải thích, sau đó lại hỏi, “Lại nói tiếp con đã rất lâu rồi không có tới, học tập rất bề bộn sao, có quay về bên kia chưa?”

Sở Tô nghe xong liền trầm mặc, mới nói: “Không có.”

Bước chân của La Thiếu Hằng ngừng lại, quay đầu lại nhìn theo hướng của thiếu niên, tiểu hài tử trước đây luôn theo La Hào cùng tranh nhau gọi mình là chú đã lớn đến như vậy rồi, thì ra cùng La Hào tính tình ồn ào giống nhau sau khi chuyện đó phát sinh liền càng ngày càng trở nên an tĩnh, càng ngày càng trở nên không thân cận người.

Nếu như lần này địa điểm hoạt động không phải là làng du lịch này, cậu ít nhiều là không muốn tới đi.

Cái chỗ A thị này, hắn và Sở Tô hai người, một người cứ tưởng không có khả năng quay về, một là chống cự trở lại.

La Thiếu Hằng khẽ thở dài một cái, nhìn Sở Tô cúi đầu, mái tóc xù có chút vểnh lên, nhịn không được giơ tay lên xoa a xoa, ôn hòa cười nói, ” Không trở về liền không trở về, không miễn cưỡng con.”

“Dạ.”

Hai người trở lại phía sau sân nhỏ nơi La Thiếu Hằng ở, là một mô hình tòa nhà gỗ nhỏ, hai phòng ngủ một phòng khách, ngoài ra còn có một cái nhà, ngay phía sau làng du lịch, xung quanh sân có một nửa là trồng cây trúc, vây quanh ngôi nhà gỗ nhỏ ở giữa, cửa phòng bên trái có một gốc cây già rất lớn, dưới tàng cây có bàn đá và xích đu, còn lại bên phải là một mảnh vườn hoa nhỏ, Sở Tô không thể nói ra được tên loài hoa mới được gieo trồng là gì.

Mỗi lần Sở Tô đi tới nơi này đều có cái loại lỗi giác sắp phải quy ẩn sơn lâm, bất quá kỳ thực đây cũng không phải thực sự là nhà gỗ, chẳng qua là dùng vật liệu gỗ cùng loại lắp đặt thiết bị mà thôi.

“Chú.” Sở Tô gọi lại La Thiếu Hằng đang mở cửa.

“Ừ?”

“Người kia…” Sở Tô chỉ chỉ một người đang đứng ở khoảng sân cách đó không xa, “Giống như vẫn luôn đi theo chúng ta.” Lúc mới bắt đầu cậu còn tưởng là ảo giác, chỉ là tiện đường mà thôi, đến lúc đến đây cậu mới có cảm giác không thích hợp, đến khi cậu với La Thiếu Hằng sau khi đứng lại ở cửa, đối phương cũng dừng lại cách đó không xa, dọc theo đường đi cùng bọn họ bảo trì một khoảng cách nhất định, không có che che giấu giấu, xem ra tựa hồ cũng không sợ bọn họ phát hiện.

La Thiếu Hằng dừng tay một chút, cũng không quay đầu lại, chỉ là thấp giọng nói,: “Không cần phải để ý đến hắn.”

Kỳ thực từ khi đối phương xuất hiện hắn đã biết, chỉ là không muốn quản mà thôi, cầm thẻ hướng đến trên cửa quét mở cửa.

Ngay lúc cửa đóng lại Sở Tô nhịn không được lại đưa mắt nhìn người kia một cái, hắn đứng ở trên đường nhỏ, hai tay đút trong túi, trên mặt không có biểu tình dư thừa, tựa hồ ngay từ đầu cũng biết sẽ bị coi thường, chỉ là ngay lúc cửa đóng lại có vẻ hắn cũng không có ý định muốn rời khỏi.

Sau khi đóng cửa La Thiếu Hằng đi vào phòng khách, vừa đi vừa hỏi: “Muốn uống sữa chua không, hay là uống nước?” Hắn đi tới tủ lạnh kéo cửa ra,  từ bên trong lấy ra sữa chua mà trước đây Sở Tô bình thường rất hay uống, lại không nghe thấy thanh âm của Sở Tô, không khỏi khó hiểu kêu một tiếng ” Tiểu Quai?”

“Chú.” Sở Tô ở phía sau La Thiếu Hằng hô một tiếng, ngay khi hắn quay đầu lại  nhìn qua, Sở Tô nhìn hắn lẳng lặng hỏi một câu, “Hắn là Trầm Mạc Thành sao?”

Lúc Sở Tô đưa ra câu hỏi chú ý tới tay La Thiếu Hằng cầm sữa chua khẽ buộc chặt, cho dù nhỏ đến không thể nhận ra, thế nhưng cậu vẫn thấy được, phản ứng nhỏ nhặt này chứng minh những gì cậu đoán được cũng không sai.

Lại nói tiếp Sở Tô cũng chưa từng gặp qua Trầm Mạc Thành, La Thiếu Hằng cùng Trầm Mạc Thành ở chung với nhau lúc cậu chỉ mới bảy tuổi, bởi vì chuyện này mà La Thiếu Hằng bị La gia xóa tên, La Quỳnh Thư lúc đó đối với lựa chọn của đứa em trai mình yêu thương cũng là rét lạnh tâm, tuy rằng không nói cùng La Thiếu Hằng đoạn tuyệt lui tới, nhưng rõ ràng nhất là quan hệ trở nên xa cách,  Sở Tô cũng vì vậy không có cơ hội gặp lại La Thiếu Hằng.

Mãi cho đến khi Sở Tô lại một lần nữa nhìn thấy La Thiếu Hằng đã là khi chú cùng Trầm Mạc Thành bí mật tách ra.

“Con nhận ra à.” La Thiếu Hằng nở nụ cười, đi tới đưa sữa chua cho Sở Tô.

“Lúc trước chú có rất nhiều ảnh chụp.” Sở Tô nói, cậu mặc dù không có chân chính gặp qua Trầm Mạc Thành, thế nhưng cũng xem qua không ít ảnh chụp của hai người họ, nếu như nói La Thiếu Hằng là dựa vào những tấm ảnh chụp này để vượt qua nhiều năm như vậy cũng không khoa trương, mới vừa nãy cậu cũng không phải rất xác định người kia là Trầm Mạc Thành, chỉ là sau khi nhìn thấy phản ứng của La Thiếu Hằng mới liên tưởng đến thân phận của đối phương, chỉ là nghĩ không thông vì sao lúc đầu chứng tỏ đã là người chết lại một lần nữa xuất hiện ở nơi này, phản ứng của La Thiếu Hằng lại là chuyện gì xảy ra, chú liều lĩnh đợi nhiều năm như vậy cũng không phải là bộ dáng thế này.

“Cứ cho là đúng thế đi, nhưng hắn đúng là Trầm Mạc Thành.” La Thiếu Hằng bình tĩnh nói, người kia đúng là Trầm Mạc Thành, thế nhưng có phải hay không chỉ có trong lòng hắn biết mà thôi.

Khi lại một lần nữa nhìn thấy, đường cong cứng rắn lạnh lùng trên mặt đối phương, không có chỗ nào mà không phải là hắn quen thuộc, thế nhưng yêu thương trong mắt lại xa lạ đến đáng sợ.

Hắn vẫn không muốn tin tưởng Trầm Mạc Thành đã chết, cho nên kiên trì đợi nhiều năm như vậy, chỉ là không có nghĩ đến lại một lần nữa gặp mặt lại là cái loại tình huống này.

Ngươi là ai? ba chữ này hắn chưa từng nghĩ đến sẽ từ trong miệng người kia nói ra, La Thiếu Hằng cũng rất muốn hỏi, mình rốt cuộc xem đối phương là ai, từ mười tám tuổi đến ba mươi tuổi, mười hai năm nay hắn không có chỗ nào mà không phải là đang vì đối phương mà sống, sau cùng lại rơi vào cảnh gặp lại nhưng không có được kết quả.

Như thế này mới là kết quả tốt nhất đi, trừng phạt những gì mình làm lúc còn trẻ hết sức lông bông.

Từ Vân Sơn trở lại C thị đã là không sai biệt lắm tám giờ, sau khi Sở Tô về đến nhà liền nhắn tin báo cho La Thiếu Hằng biết mình đã về bình an, sau đó liền đi tắm giặt quần áo, chờ thu thập xong mới ý thức được đã sắp tới chín giờ.

Vừa lên QQ liền đến trong nhóm “Là văn nghệ không phải là đáng khinh” vòng một vòng lại một vòng đặc biệt yên tĩnh, tiện tay mở ra, thời gian là ở buổi trưa, lúc này nhóm đang chơi đối đáp ” Đối ngẫu văn thơ “, nói là đối ngẫu văn thơ kỳ thực cũng không phải truyền đạt ý nghĩa trên văn thơ đối ngẫu, chỉ là hứng thú của nhóm, tựa như lần trước chơi nối chữ.

Thanh Sơn Quy Viễn: Lòng đỏ trứng hầm tiết tháo đến một phần (*/ω*).

Thất Ma Ma: Thông bạo cúc hoa đến một co (≧▽≦)/.

Trăng Hôm Nay Thật Tròn: Thường xào dưa leo đến một phát (>^ω^<).

Là Dưa Ca Không Phải Là Tiểu Cúc: Rau hẹ xào trứng đến một chén (ˉ﹃ˉ).

Di Nhạc: Rau trộn hết hạn đến một đĩa o(≧ 口 ≦)o.

Không, Là Quần Lót Của Cậu: Học (hành) muốn thi tốt, trước phải biết ăn gian.

Thất Ma Ma: Bếp muốn vang danh thiên hạ, trước phải biết trộm kỹ thuật chuyên gia.

Thanh Sơn Quy Viễn: Công nhân muốn làm tốt kỳ sự* (chuyện xảy ra bất ngờ), trước phải có kỳ khí* (công cụ thuận tay).

Văn Ý Tô: Công muốn bạo cúc hoa, trước phải có kỳ dưa.

Mọi người: … Thất bại.

CX: Câu hay.

Văn Ý Tô: …..

Sát!! Đại thần anh xuất hiện hình như không đúng lúc lắm!!! Anh đặc biệt có dũng khí dám nói anh không có nhìn trộm đi? Anh dám không  ┻━┻︵╰(‵□′)╯︵┻━┻!!

Bình luận

Truyện đang đọc