VÕNG PHỐI CHI ĐẠI THẦN CÔNG LƯỢC CHIẾN (VÕNG PHỐI CHIẾN LƯỢC CÔNG PHÒNG ĐẠI THẦN)

Lúc Sở Nghiệp trở lại A thị đã là rạng sáng rồi, ông đứng ở cửa sân bay nhìn thành thị dưới màn đêm an tĩnh. Sau khi bình tĩnh đứng một lúc ngồi che chuyên dụng ở bên cạnh rời khỏi. Ông không có trực tiếp trở lại nơi ở của La Quỳnh Thư, mà là đi tới một căn nhà khác của chính mình, từ sau khi Sở Tô thi đến C thị học đại học ông liền dọn đến ở bên này, cũng không phải là ông muốn, mà là La Quỳnh Thư không nguyện ý sống một chỗ cùng với ông.

Một đêm này Sở Nghiệp đã định trước là cả đêm không ngủ, chỉ cần ông nhắm mắt lại là có thể hồi tưởng lại ký ức đã qua cùng La Quỳnh Thư, những kỷ niệm yêu nhau mà bọn họ đã trải qua, mà lời Sở Tô nói càng không ngừng ghé vào lỗ tai ông vang lên, chữ chữ như lưỡi dao sắc bén đục khoét thần kinh của ông, nhắc nhở ông qua nhiều năm như vậy có bao nhiêu sai lầm thái quá, bởi vì lòng hư vinh ông tự cho là đúng, ông mất đi người phụ nữ đã từng muốn quý trọng cả đời, mặc kệ hiện tại ông hối hận như nào, đều vô ích.

Thật vất vả kéo tới tám giờ sáng, nhìn trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn sáng lên, Sở Nghiệp cũng không nén được nữa, cầm chìa khóa lên liền ra cửa, lái xe đến biệt thự trước kia mà một nhà ba người ông và La Quỳnh Thư còn có Sở Tô đã ở.

Mãi cho đến khi xe lái vào ga ra Sở Nghiệp còn có chút hoảng hốt, ông ngồi ở chỗ tài xế một hồi lâu mới xuống xe, bước chân chậm rãi mà đi vào cửa nhà chính. Biệt thự là căn nhà lớn ba tầng lầu, là phòng ở đầu tiên mà năm đó ông và La Quỳnh Thư mua, đối với hai người bọn họ có ý nghĩa không giống, cho nên dù sau này hai người họ cũng có mua mấy căn phòng ở chỗ khác cũng không muốn dọn khỏi nơi này, khiến cho ông không nghĩ tới chính là có một ngày nguyên nhân là bởi vì ông mà phải dọn ra căn nhà này.

Đứng ở cửa phòng khách, Sở Nghiệp đảo mắt trang trí và thiết kế bên trong, cách lần trước về đã hơn mấy tháng, lại một lần nữa đứng ở chỗ này ông có loại cảm giác dường như đã cách mấy đời. Kỳ thực cũng không phải ông không muốn trở về, chẳng qua là trừ lúc Sở Tô nghỉ trở về ra, La Quỳnh Thư cũng không hy vọng thấy ông ở chỗ này.

“Ngài Sở?” Một thanh âm kinh ngạc cắt đứt ông trầm tư, ông quay đầu lại nhìn dì Trần quản gia đứng ở cửa phòng bếp. Dì Trần năm nay năm mươi mấy tuổi, làm việc ở Sở gia hai mươi năm, là năm đó La Quỳnh Thư có thai Sở Tô xử lý công việc tại nhà mời đến, bà cũng biết chuyện giữa ông và La Quỳnh Thư, cho nên đột nhiên thấy ông trở về có vẻ có chút kinh ngạc.

“Dì Trần.” Sở Nghiệp đi tới kêu nàng một tiếng.

Dì Trần lên tiếng, “Ngài đã về rồi, đã ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi.” Sở Nghiệp nói, ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang một chút, “Phu nhân có ở nhà không?”

“Không ở, hai ngày nay phu nhân ở bên La lão gia tử, bất quá buổi trưa sẽ trở về dùng cơm, này không, vừa rồi điện thoại cho tôi bảo tôi làm cơm cho cô ấy.” Dì Trần nói, “Ngài buổi trưa cũng ở đây ăn cơm à? Khó có được trở về một chuyến nếu không …”

“Cũng không ở lâu.” Sở Nghiệp lắc đầu, “Tôi đi lên xem một chút, dì làm việc của dì đi.” Nói xong cũng quay người đi lên lầu. Dì Trần nhìn bóng lưng ông lên lầu thở dài, đối với chuyện của ông và La Quỳnh Thư tiếc hận không thôi, lắc đầu đi vào phòng bếp tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu món ăn muốn làm buổi trưa.

Sau khi lên lầu Sở Nghiệp ở phòng ngủ chính đợi hồi lâu, ông đánh giá phòng ngủ cùng trước đây không có thay đổi bao lớn, sau cùng ánh mắt dừng lại ở trên bức tường trống không, nơi đó vốn là hình kết hôn của ông và La Quỳnh Thư, không biết đã bị lấy xuống từ lúc nào. Bức hình xinh xắn xung quanh nó cũng đã sớm liền biến mất, đồ đạc thuộc về lúc trước của hai người đều bị dọn dẹp không còn một mảnh, không còn đồ vật có thể chứng minh tình cảm năm đó của hai người, căn phòng trống rỗ này khiến ông cảm thấy lạnh người.

Ông đi tới bên giường liền dừng lại, vươn tay cầm lên khung hình để ở trên tủ đầu giường, đó là hình chụp chung của La Quỳnh Thư và Sở Tô. La Quỳnh Thư trong hình mới chừng hai mươi tuổi, trong lòng ôm Sở Tô chưa được một tuổi, nụ cười trên mặt vừa hạnh phúc lại ôn nhu. Ông vươn đầu ngón tay đi chạm đến dáng tươi cười La Quỳnh Thư trong hình, trong lòng không khỏi có chút khổ sở, rốt cuộc có bao lâu không nhìn thấy bộ dáng này của cô ấy, ông ngơ ngác nhìn người trong ảnh chụp, thất thần.

“Ông ở đây làm gì?”

Không biết đứng bao lâu, một thanh âm đông lạnh cắt đứt ông trầm tư, thanh âm quen thuộc khiến ông mạnh quay đầu lại, thấy La Quỳnh Thư đứng ở cửa phòng ngủ, trong nháy mắt khi nhìn thấy đối phương, ông nhịn không được tốt ra, “Thư Thư…”

Tiếng xưng hô quen thuộc này khiến hai người đều sửng sốt một chút, bất quá La Quỳnh Thư rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần, vùng xung quanh lông mày bà nhíu lại, lạnh lùng nói, “Câm miệng, đừng gọi cái tên này.”

Lời kế tiếp của Sở Nghiệp bị bà lạnh lùng ép trở lại, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn bà.

“Ông tới nơi này làm gì?” La Quỳnh Thư lại hỏi lại một lần, thấy ông cầm khung hình trong tay sắc mặt lại lạnh hơn mấy phần, “Ai cho phép ông tự mình chạm vào đồ của tôi? Bỏ xuống.”

Cường thế của bà khiến trong lòng Sở Nghiệp bất đắc dĩ thở dài, đem khung hình đặt lại chỗ cũ, cất bước đi tới trước mặt bà, “Anh lại đây là có một số việc muốn nói chuyện với em ….”

“Chúng ta không lời nào để nói, ông có thể đi.” La Quỳnh Thư cường ngạnh nói.

Sở Nghiệp có chút bất đắc dĩ nhìn bà, ôn thanh nói, “Quỳnh Thư, anh biết là anh có lỗi với em, nhưng có một số việc chúng ta phải nói chuyện rõ ràng.”

“Nên nói năm đó đã sớm nói rõ, không cần thiết dây dưa không rõ.” La Quỳnh Thư nói, đẩy cửa mở ra nửa, nghiêng người sang nhường ra một chỗ ở cửa phòng, “Xin mời.”

Sở Nghiệp đứng tại chỗ không có rời khỏi, chỉ là bình tĩnh nhìn bà. La Quỳnh Thư thấy thế cũng không lại nói cái gì với ông nữa, mà là xoay người chuẩn bị chính mình rời khỏi.

“Quỳnh Thư.” Sở Nghiệp gọi lại bà, “Chuyện anh muốn nói là có liên quan đến Tiểu Quai, nó, đã biết chuyện của chúng ta rồi.”

Lời nói của ông khiến cho bước chân của La Quỳnh Thư đột nhiên dừng lại, mạnh xoay người có chút không dám tin nhìn ông, “Ông lập lại lần nữa.”

“Tiểu Quai từ rất sớm liền biết được chuyện của chúng ta rồi, lúc năm cấp hai nó trong lúc vô tình trông thấy anh và Dương Giai…” Sở Nghiệp nói đến đây liền nói không nổi nữa, nhìn sắc mặt cô ấy trắng bệch nhịn không được đau lòng, muốn đi qua an ủi cô ấy rồi lại sợ cô ấy bởi vì mình càng khó chịu.

La Quỳnh Thư bởi vì lời ông nói trắng bệch trên mặt lại càng trắng hơn mấy phần, bà thẳng tắp nhìn Sở Nghiệp, tức giận chìm trong mắt rất nhanh muốn tràn ra, “Tốt, tốt!” Bà lùi lại hai bước, đưa tay chỉ Sở Nghiệp, giọng nói như là nhún băng, “Sở Nghiệp, ông thật đúng là đủ tốt a! Lập tức cút ra ngoài cho tôi! Đời này cũng không cần xuất hiện ở nói này!”

Trong lòng Sở Nghiệp cũng không dễ chịu hơn được so với bà bao nhiêu, nhưng hết thảy này đều là kết quả ông tạo thành, ông vô pháp trốn tránh. Ông đi về phía trước mấy bước, giọng nói nhiều hơn mấy phần khẩn cầu, “Quỳnh Thư, em đừng như vậy… Anh còn có chuyện muốn nói với em, về Tiểu Quai, nói xong anh liền đi.” Ông muốn cùng La Quỳnh Thư thương lượng một chút về chuyện của Sở Tô và Tiếu Thần, nếu như Sở Tô đã quyết định cùng Tiếu Thần ở cùng một chỗ, như vậy ông có thể làm chính là giúp nó trấn an La Quỳnh Thư bên này.

“Thư phòng.” La Quỳnh Thư bỏ lại hai chữ này, xoay người rời đi.

*

Không khí trong thư phòng ngột ngạt đến đáng sợ, Sở Nghiệp đem cái nhìn Sở Tô đối với ông và La Quỳnh Thư trong lúc đó còn có chuyện của Sở Tô và Tiếu Thần nói xong, La Quỳnh Thư trầm mặc không nói thêm gì, bà khẽ cúi đầu, mái tóc đen che khuất phần lớn gò má, làm cho ông thấy không rõ biểu tình của bà.

“Thái độ của Tiểu Quai rất kiên quyết, xem bộ dáng đã làm xong quyết định muốn cùng người đó trải qua cả đời.” Sở Nghiệp nói, “Mấy ngày nữa con nó trở về muốn cùng em nói chuyện này…” Ông ngừng lại một chút, liếc nhìn người vẫn như cũ không nói chuyện, nói rằng, “Em cũng đừng cùng con phát giận, chung quy là chúng ta không có chiếu cố tốt con nó.”

“Được rồi.” La Quỳnh Thư ngẩng đầu, bà hít vào một hơi, “Không cần ông tới dạy tôi phải làm như thế nào, nó là con trai của tôi, tôi biết làm thế nào mới đối với nó là tốt nhất, hiện tại lời đã nói xong, ông có thể rời đi.”

“Quỳnh Thư ….”

“Tôi muốn yên tĩnh một chút.” La Quỳnh Thư hất hất mặt, “Ông đi đi.”

Nhìn dáng vẻ của cô ấy có chút mệt mỏi, Sở Nghiệp cũng không đành lòng lại kích thích cô, ông biết mình lưu lại nữa bất quá sẽ khiến cho cô ấy tức giận hơn mà thôi. Ông đứng dậy, nhìn người nửa dựa vào lưng ghế, có loại xung động muốn vươn tay đi ôm lấy cô ấy, thế nhưng ông không thể, “Chăm sóc tốt chính mình.” Ông thật sâu nhìn cô ấy một cái, trong lòng có không muốn đi nữa, cũng chỉ có thể xoay người rời đi, trong lòng ông rất rõ ràng, lúc này đây rời đi là chân chính mất đi, về phần chuyện của ông và Dương Giai, có những sai lầm vốn không nên tồn tại, nhất định phải khiến cho nó kết thúc.

Sau khi Sở Nghiệp rời đi, La Quỳnh Thư dựa vào lưng ghế ngồi thật lâu, bà giơ tay lên che chỗ hai mắt của mình, nét mặt không có biểu tình chút nào, chỉ là khóe môi run rẩy mấy phần bán đứng nét bình tĩnh của bà.

*

Sau khi từ Tân Thành trở lại C thị Sở Tô và Tiếu Thần liền đi một chuyến đến chỗ Nạp Lan Chương, cùng hai lão nhân tạm biệt mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị về A thị. Khiến cho Sở Tô ngoài ý muốn chính là cậu gọi điện thoại nói cho La Quỳnh Thư ngày mai chính mình muốn trở về, La Quỳnh Thư vậy mà bảo cậu và Tiếu Thần cùng nhau trở lại.

Sau khi cúp điện thoại Sở Tô cầm di động ngốc lăng lăng ngồi ở trên ghế sa lon, vừa rồi thanh âm của La Quỳnh Thư rất bình tĩnh, khiến cho cậu nghe không ra bà có một chút mất hứng hay tức giận hay không.

“Làm sao vậy?” Tiếu Thần tắm rửa xong đi ra liền thấy bộ dáng này của cậu.

“Mẹ bảo ngày mai mang anh về nhà.” Sở Tô nói.

“…” Tay Tiếu Thần đang lau tóc ngừng lại, nhìn cậu có chút ngoài ý muốn, “Mang anh về nhà?”

Sở Tô gật đầu, “Mẹ đã biết chuyện của chúng ta rồi, đoán chừng là muốn gặp anh một lần.”

Tiếu Thần thả khăn mặt trong tay xuống, đi tới bên cạnh cậu ngồi xuống, đem cậu ôm vào trong lòng, “Ba ba em nói cho bà biết? Bà tức giận không?”

“Có lẽ vậy.” Sở Tô nói, tựa vào trong ngực hắn, “Nghe không giống như tức giận, mẹ rất ôn nhu, nếu bà ấy bảo mang anh về, vậy chứng minh bà tiếp nhận anh.”

“Kia ý là anh rốt cuộc có thể không cần làm đảng ngầm nữa rồi?” Tiếu Thần cười nói, hắn vốn là sự định cùng Sở Tô quay về A thị, nhưng không nghĩ tới có thể nhanh như vậy gặp mẹ Sở Tô.

“Trên lý thuyết là như vậy.” Sở Tô gật đầu.

“Đây là một chuyện cần chúc mừng.” Tiếu Thần tựa như có chuyện lạ nói, lấy di động bắt đầu ba ba ba gõ chữ.

“Anh làm gì?” Sở Tô tiến tới xem hắn đang viết cái gì, sau khi nhìn thấy không nhịn được cười, “Anh đến mức này sao?”

“Đến mức này.” Tiếu Thần cũng cười đè xuống nút đăng, đem post weibo đã soạn xong đăng lên, vì vậy hai giây sau weibo của hắn cập nhật một bài đăng mới.

–Trầm Tiêu V: Làm đảng ngầm cách mạng lâu như vậy rốt cuộc sắp thắng rồi, ngày mai cùng lão đại về nhà gặp mẹ vợ, ngẫm lại còn có chút chút kích động đâu, lão đại em thấy thế nào? @Tô Tô Tô Tô

Sau khi hắn đăng weibo Sở Tô cũng hứng thú, thuận tay lại share một cái.

–Tô Tô Tô Tô: Nhắc nhở ấm áp: Làm tốt chuẩn bị bị đánh, em chỉ xem không giúp một tay. // Trầm Tiêu V: Làm đảng ngầm cách mạng lâu như vậy rốt cuộc sắp thắng rồi, ngày mai cùng lão đại về nhà gặp mẹ vợ, ngẫm lại còn có chút chút kích động đâu, lão đại em thấy thế nào? @Tô Tô Tô Tô

Tiếu Thần vừa nhìn thấy liền vui vẻ, đè xuống bả vai của Sở Tô đè cậu xuống sa lon, “Lá gan càng lúc càng lớn a, còn không giúp một tay? Bị mẹ vợ đánh cho tàn phế thì làm sao bây giờ?”

“Đánh tàn phế tính cho em.” Sở Tô cười nói, “Em nuôi anh cả đời.”

Lời này của cậu khiến cho Tiếu Thần nhịn không được cúi đầu hôn cậu một cái, thấp giọng nói, “A, hình như cũng có lời, cứ quyết định như vậy đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc