VŨ HẬU THANH THẦN


Khương Triệt đứng thẳng tại chỗ, không chịu yếu thế mà xoay người lại, đặt hai ngón tay lên trán và vẫy với Chu Trì Vọng.

Quay đầ cười đùa với Tống Khinh Trầm: "Cà Lăm Nhỏ, buổi chiều tôi chờ cậu đấy nhé.

"Tống Khinh Trầm đáp lại: "A, được.

"Ôm xấp bài thi, cô bước về.

Đi được hai bước, không còn nghe thấy tiếng bước chân của lớp trưởng phía sau.

Tống Khinh Trầm quay đầu lại, phát hiện lớp trưởng còn đứng ở lan can sân bóng rổ, hơi ngẩn người.

"Lớp trưởng?"Đi đến chỗ bóng râm, Tống Khinh Trầm gọi cô ấy.

Lúc này lớp trưởng mới phản ứng lại, vội vàng ôm đồ bước nhanh về phía Tống Khinh Trầm: "Thật ngại quá, trận bóng rổ này chơi tuyệt quá, tôi muốn xem thêm một lát.

"Nói xong, lại cẩn thận hỏi: "Quan hệ của cậu và Khương Triệt đã tốt như vậy rồi à?"Đáy mắt ẩn chứa một tia sáng ảm đạm, tựa như có chút mất mát.

Dường như loại cảm xúc này có hơi quen thuộc, cô cũng không muốn bổ xẻ nó ra mà chỉ nói: "Ừm, bọn tôi muốn diễn tập cùng nhau.


""Là vậy à.

" Lớp trưởng nhẹ nhàng cảm thán một câu: "Thật hâm mộ cậu, có thể có cơ hội cùng! "Cô ấy chợt im bặt.

Vừa ngước mắt lên, tình cờ bắt gặp đôi mắt đen láy sáng trong suốt, như thể có thể nhìn thấu mọi thứ của cô.

Lớp trưởng vội vàng giải thích: "Tôi không nói là tôi có ý với người nào cả, tôi chỉ nghĩ là sẽ rất tuyệt nếu được làm việc cùng nhau thôi.

"Căng thẳng và bối rối.

Tống Khinh Trầm nhìn ánh mắt cô ấy, tránh không nói nữa, chỉ cất lời: "Cậu về trước đi, sắp, vào học, rồi.

"Khương Triệt vẫn cứ đứng ở đầu lan can, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tống Khinh Trầm, như đang suy nghĩ gì đó.

Bạn học cùng đội đứng bên cạnh thì thầm: "Mợ nó cái thằng nhóc Chu Trì Vọng kia đúng là khó chơi, còn mấy giây cuối cũng phải tranh thêm một điểm, hắn sợ có bệnh nặng hay gì?”"Anh Triệt không có ở đây, cuối cùng đúng là không ai ngăn cản được cậu ta.

"Khương Triệt nhún vai, tỏ vẻ không có gì đáng kể: "Chắc là bị người khác cướp mất cô gái nhỏ nên khó chịu ấy mà.

""Chu Trì Vọng thích em gái nào vậy? Không phải là cái người mà anh vừa nói chuyện đấy chứ?""Tao nhìn cũng không tính là quá đoan trang, vóc dáng cũng được, cũng không nhìn ra thân hình được giấu ở trong đồng phục học sinh, mắt cũng khá lớn, không biết ngực! "Còn chưa dứt lời, cậu ta đã bị Khương Triệt đá cho một cước.

"Ui cha.

"Khương Triệt thu tầm mắt, vác quần áo lên vai rồi trở về.

“Nói lung tung cái gì đấy, mau cút nhanh!”Trong dư quang, dáng vẻ gầy gò của Tống Khinh chậm rãi chìm vào bóng râm, biến mất khỏi tầm mắt.

Có người ném bóng rổ tới, bị Khương Triệt dùng một tay bắt lấy, xoay tròn trên đầu ngón tay.

Khi đi trở về, anh ấy đã nghĩ.

Đôi mắt khá to.

Buổi chiều là buổi diễn tập đầu tiên.

Tống Khinh Trầm cầm chìa khóa, là người đến sớm nhất.

Cô lau sạch chỗ ngồi của mọi người, dọn dẹp thiết bị.


Quay đầu lại, Chu Trì Vọng đang đứng cạnh cửa, lười biếng nhìn lướt qua cả căn phòng, lại giơ tay lên nhìn đồng hồ.

"Đến sớm 10 phút?"Tống Khinh Trầm nhẹ nhàng gật đầu, động tác tay dừng lại, lập tức ôm cây đàn guitar trong ngực, đặt về vị trí cũ, dùng vải che lại.

Chu Trì Vọng chỉ cảm thấy thú vị.

Ánh mắt dừng trên người cô một lát, đi tới cây đàn dương cầm trong phòng trước mặt, vén khăn trùm lên, mở nắp đàn, mân mê vài nốt nhạc.

Anh thuận miệng hỏi: "Không lau đàn dương cầm sao?"Tống Khinh Trầm có chút xấu hổ, ánh mắt đảo qua đảo lại: "Tôi thấy đàn dương cầm sẽ không dùng đến, cho nên chỉ lau đàn điện tử.

""Cám ơn.

" Chu Trì Vọng trả lời lạnh nhạt: "Nhờ phúc của đàn guitar.

"Trong một từ.

Tống Khinh Trầm giả vờ nghe không hiểu, ngồi ở vị trí của mình, nhìn xung quanh trái phải, lại chuyển đề tài: "Những người khác có nói khi nào đến không?""Không nói.

""Vậy, đợi thêm một lát nữa đi.

"Chỉ còn lại hai người trong phòng.

Chu Trì Vọng cắm điện thử thiết bị, ngón tay di chuyển từ nốt thấp nhất đến nốt cao nhất, như thể đang lắng nghe cao độ, thỉnh thoảng mân mê phím điều chỉnh.

Từ đầu đến cuối, anh không nói thêm một câu với Tống Khinh Trầm nữa.


Sau khi sờ s0ạng một lúc lâu, Tống Khinh Trầm đã điều chỉnh xong bộ trống của mình, bây giờ đang ngồi thẫn thờ trên ghế của mình.

Cả hai im lặng gần năm phút đồng hồ, Tống Khinh Trầm mở miệng trước: "Cái đó! Cậu đã nghe bài hát tôi gửi cho cậu chọn chưa?"Chu Trì Vọng đang bận rộn liền nhướng mày: "Nghe rồi.

""Vậy, mấy phương án này, cậu thấy, thấy thế nào?"Chu Trì Vọng liếc nhìn cô một cái: "Cũng được.

"Hai mắt Tống Khinh Trầm đều sáng lên.

Vậy tức là rất tốt rồi.

Tống Khinh Trầm - đại sư phiên dịch lời nói của Chu Trì Vọng cấp 10 - đã nghĩ như thế.

Tống Khinh Trầm hưng phấn nằm sấp về phía trước: "Nếu đã như vậy, tổng cộng có ba phương án, cái, cái nào là tốt nhất, chọn một cái đi?"Lần này Chu Trì Vọng cũng không ngẩng đầu lên: "Bài thứ ba.

"“Thật sao?” Tống Khinh Trầm có chút hưng phấn: "Tôi cũng thấy, thấy bài thứ ba là tốt nhất, vì, vì sao người trẻ tuổi cũng chỉ có thể chăm chỉ chứ, có chút tình, tình cảm nho nhỏ ở bên trong, không phải tốt hơn sao?""Không chỉ tôi với cậu, Khương Triệt cũng cảm thấy bài thứ ba! "Nhắc tới Khương Triệt, Tống Khinh Trầm thiếu chút nữa là cắn đầu lưỡi mình.

Cô vừagẩng đầu, liền nghe Chu Trì Vọng bình tĩnh hỏi: "Hỏi Khương Triệt khi nào thế?"Tống Khinh Trầm không nói.

"Lúc vào học lén gửi wechat?"“Không có!” Tống Khinh Trầm lập tức thanh minh: "Tan học, tan học mới! ".


Bình luận

Truyện đang đọc