VŨ HẬU THANH THẦN


Lên lớp mới, lớp học mới, các bạn cùng lớp mới.

Tống Khinh Trầm có chút khẩn trương, cô đặt một chồng sách trong tay lên bục giảng, ngón tay nắm lấy một trang bìa của sách, xương ngón tay trắng bệch, đang xoa xoa.

"Xin, xin chào các bạn cùng lớp.

”Tống Khinh Trầm vừa nói xong, trong lớp học liền yên tĩnh lại, hơn mười cặp mắt đang nhìn chằm chằm cô, hoặc là tò mò, hoặc là đánh giá, đại khái là không ngờ năm lớp 12 còn có học sinh chuyển đến, nếu muốn chuyển, thường là từ lớp 10 lên lớp 11, khi chọn lớp nếu thành tích đủ tốt liền có thể chuyển.

Ánh mắt sáng chói nhìn chằm chằm cô, khóe môi Tống Khinh Trầm ẩm ướt, lắp bắp nói: "Tôi, tôi tên là Tống Khinh Trầm, từ lớp năm chuyển sang lớp sáu, sau này, cũng sẽ là học sinh lớp sáu.

”Thật sự lo lắng.

Thái dương của cô đang đổ mồ hôi, từ trên trán chảy xuống, vài giọt trong suốt đọng trên lông mi, sáng lấp lánh.

"Tống Khinh Trầm" đúng lúc này, từ phía dưới truyền đến một thanh âm: "Là Khinh Trầm, Khinh Trầm đó sao?”Lớp 6 đặc biệt đông người, người nói chuyện là một nam sinh có thành tích rất tốt trong lớp, tên là Phó Hâm, người luôn vững vàng duy trì ở top 5 môn văn, so với Bạch Chỉ Đình còn có chút khoảng cách, nhưng xếp hạng cao nhất trong lớp.

Lần trước Tống Khinh Trầm thi, nam sinh này ngồi bên cạnh cô, giờ phút này lộ ra một nụ cười ôn hòa với cô, lộ ra một hàng răng trắng.

Trong lớp lập tức lộ ra vẻ mặt ái muội, phía trước có nam sinh ồn ào theo, cố ý giả bộ nắm bắt: "Anh Phó à, sao vậy, sáng nay kích động thế?”Có rất nhiều lời trêu đùa, giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng trừng mắt nhìn người phía dưới: "Đừng nói lung tung!”Sau đó cô ấy nói: "Tống Khinh Trầm, đem tên của em viết lên bảng đen đi.

”Tống Khinh Trầm gật gật đầu, tên của cô bị trêu chọc nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị người ta chế giễu bằng những lời khó nghe, mới nói một hai câu, bầu không khí phía dưới đã nóng lên, mấy nam sinh ở đó nháy mắt, nhướng mày biểu cảm, nữ sinh che khóe môi vụng trộm cười.

Cô xoay người lại, cầm lên một cây bút lông, viết tên mình một cách ngay ngắn lên bảng đen.

Tống Khinh Trầm.

Chữ viết của cô không thanh nhã như Chu Trì Vọng, nhưng tốt hơn là ngay ngắn đẹp mắt, ngang dọc thẳng tắp, liếc mắt một cái đã biết là hình mẫu luyện chữ khi còn bé, ngay cả giáo viên chủ nhiệm Triệu lão sư cũng khen ngợi:"Tống Khinh trầm luyện chữ rồi đúng không? Có thể nói là chữ viết tiêu chuẩn.

”Tống Khinh Trầm cúi đầu, khẽ gật một cái.

Đến lượt tìm chỗ ngồi cho cô, Triệu lão sư ở trong lớp đi một vòng, lớp sáu đều đã đủ chỗ, liếc mắt một cái thì không thấy chỗ trống.

Có người giơ tay lên, nóng lòng muốn thử: "Cô giáo, để Tống Khinh Trầm ngồi bên cạnh em đi.

”Vừa nói, vừa liếc mắt nhìn nam sinh bên cạnh một cái: "Để cho tên bên cạnh em đi chỗ khác đi.

”"Làm sao, ghét bỏ tôi, ghét bỏ tôi còn muốn ngồi cùng bàn với em gái xinh đẹp, tôi thấy cậu đi nằm mơ còn nhanh hơn.


”Thấy sắp cãi nhau, lập tức có bạn học ngồi đầu quay đầu khuyên can: "Cãi nhau cái gì, không thấy bên cạnh anh Chu còn trống sao? Em gái xinh đẹp khẳng định phải ngồi cùng anh Chu nha.

”"Dù sao! ”Cậu ta lưu lại một câu nói, rất nhanh trong lớp có người hiểu ý liền cười ngầm.

Bắt đầu từ năm lớp 11, chỗ ngồi bên cạnh Chu Trì Vọng đã trống rỗng.

Ban đầu là một nữ sinh, nhưng cô giáo phát hiện cô gái kia lúc nào cũng không tâọ trung học tập tốt lúc lên lớp, luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng nghiêng của Chu Trì Vọng, dứt khoát tách hai người ra.

Từ đó về sau, chỗ ngồi bên cạnh cậu nếu có một người bạn học, không bao lâu đều sẽ chuyển đi, có người lên lớp không nghe giảng bị chuyển chỗ, có người chuyển lớp giữa chừng, còn có người tự mình xin chuyển chỗ ngồi phía trước, theo thời gian, bên cạnh cậu liền trống rỗng.

Dựa theo lời của người lớp 6, Chu Trì vọng mang theo "vòng kết giới của Đường Tăng", nữ sinh có quan hệ không tốt không nhảy vào được, nam sinh quan hệ không đủ tốt sẽ bị chuyển đi.

Không có giải pháp.

Ánh mắt bọn họ từng người một có ý đồ nhìn về phía Chu Trì Vọng.

Anh đang nhân cơ hội nghỉ ngơi, mí mắt nhắm lại, mái tóc dài ngang trán rủ xuống xương lông mày, lộ ra xương lông mày và sống mũi cao, ngũ quan sâu, quai hàm hơi nghiêng theo, nhìn từ hàng trước, đường cong lưu loát đập vào mắt.

Dưới ánh mắt của mọi người, cô Triệu cũng cảm thấy đau đầu, những nơi khác quả thật không có vị trí nào trống, trực tiếp thêm chỗ cho học sinh mới cũng không được, nhưng tình huống của Chu Trì Vọng cô cũng rõ ràng, bao nhiêu nữ sinh ngồi bên cạnh anh không bao lâu lại bị chuyển đi.

"Nếu không, Tống Khinh Trầm ngồi! ”Triệu lão sư còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy một thanh âm tinh tế nhẹ nhàng.

"Ngồi bên cạnh tôi đi.

”Giọng nói của Triệu lão sư dừng lại.

Người nói chuyện là Bạch Chỉ Đình.

Cô đem sách của mình từ chỗ ngồi bên cạnh mình ra, lại cầm lấy cặp sách, thu dọn đàng hoàng, hướng về phía Tống Khinh Trầm trên bục giảng lộ ra một nụ cười nhạt: "Chỗ này của tôi không có ai.

Ánh mắt trong lớp bay bay.

Bọn họ nhìn về phía Chu Trì Vọng, lại từ trên người Chu Trì Vọng chuyển đến Bạch Chỉ Đình.

Trên thực tế, là ở vị trí số 1 lớp 6 và cả khối về Khoa học và văn học, Chu Trì Vọng và Bạch Chỉ Đình luôn được các bạn trong lớp ca ngợi là cặp đôi tiêu chuẩn.


Nhưng trên thực tế, hai người này mặc dù ngồi trước sau chéo nhau, xung quanh đều không có người, nhưng thực tế lại rất ít khi giao tiếp.

Nhà trường đối với việc quản lý học sinh giỏi có thành kiến đặc biệt, học sinh giỏi học bán trú là chủ yếu, mỗi ngày tan học về cơ bản đều có thể nhìn thấy xe của hai nhà im lặng dừng ở cửa, sau đó chạy về cùng một hướng khu nhà giàu có giá đất đắt đỏ nhất thành phố.

Trước sự kiện kỳ nghỉ hè của Tống Khinh Trầm, đoạn clip được yêu thích nhất trên tường tỏ tình là về Chu Trì Vọng và Bạch Chỉ Đình.

Trong mắt bọn họ, một tiên nữ xinh đẹp, một người lạnh lùng đẹp trai, còn hết lần này tới lần khác đều là đứng nhất, nghe nói có người đã biên soạn ra đoạn văn hai người một người thi vào top 1 Khoa văn học, một người thi vào top 1 về khoa học, hai trường tiếp giáp nhau, tài tử giai nhân lại nối tiếp tiền duyên.

Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, từ hư không lại xuất hiện ra một Tống Khinh Trầm.

Dường như cuộc sống trung học nhàm chán lại có thêm chue đề nói chuyện khác.

Ánh mắt ái muội đảo qua đảo lại trên ba người họ.

Triệu lão sư hồn nhiên không phát hiện, chỉ cảm thấy như vậy là biện pháp tốt hơn, cô ấy nói: "Cũng tốt, Tống Khinh Trầm em cứ ngồi bên cạnh Bạch Chỉ Đình đi, thành tích của Bạch Chỉ Đình cũng rất tốt, hai người các em không có việc gì có thể bổ sung khuyết điểm cho nhau.

”Tống Khinh Trầm thoáng thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu.

Cô ôm đồ đạc của mình và từ từ đi về phía trước.

Sách vở trung học hai năm đủ nặng, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, đè lên cánh tay mảnh khảnh của cô, rất nhanh tạo ra một vết đỏ.

Nữ sinh ngồi đầu chiếm đa số, Tống Khinh Trầm đi đến giữa, lập tức có người tiến lên trợ giúp: "Bạn học Tống, tôi giúp cậu chuyển đi.

”Tống Khinh Trầm cảm giác được phía trên chồng sách được người ta chuyển giúp, nhất thời nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô ngẩng đầu cảm ơn, nhưng không chú ý tới phía trước có một nam sinh đang ngồi nghiêng trên ghế buộc dây giày, cứ như vậy thẳng tắp đụng vào.

Dưới chân lảo đảo, cả người ngã về phía trước, ngón tay vịn về phía mặt bàn, đẩy mặt bàn di chuyển về phía trước một chút, phát ra một tiếng cộc cộc.

Quyển sách quá nặng, rất nhanh theo động tác của cô rầm rầm rơi xuống, rải rác khắp nơi, động tĩnh đủ lớn, cả phòng học đều là âm thanh sách rơi xuống đất, kép tóc con bướm khác trên tóc cô cũng bị rớt vì động tác quá lớn.

Nặng và nặng.

Bầu không khí quỷ dị lơ lửng trong nháy mắt này.

Tống Khinh Trầm ngồi xổm trên mặt đất, từng quyển từng quyển nhặt lên, bạn học xung quanh thấy thế cũng nhặt theo, Bạch Chỉ Đình đứng ở bên cạnh bàn, đẩy cái bàn bên cạnh Chu Trì Vọng ra sau, nhường cho một lối đi thuận tiện ra vào.


Nhặt được không sai biệt lắm, Tống Khinh Trầm bắt đầu mò mẫm tìm kiếm kẹp tóc của mình trên mặt đất.

Không biết rơi xuống nơi nào, cô cúi đầu, ánh mắt nhìn qua lại dưới lòng bàn chân mấy người.

Có thêm một đôi giày trước mắt.

Thoạt nhìn bình thường, kì thực là giày thể thao đắt tiền xuất hiện trước mắt cô.

Giày thể thao màu đen trắng hướng lên trên, lại là một đôi chân dài, tinh tế giấu thẳng dưới ống quần đồng phục học sinh, nâng đỡ ống quần lên.

Tống Khinh Trầm ngón tay dừng lại.

Cô chậm rãi nâng mí mắt lên, đập vào mắt là Chu Trì vọng.

Anh không biết đã tỉnh lại từ khi nào, rũ tầm mắt xuống, ánh mắt vô tình nhìn xuống, trong tay không chút để ý nắm lấy kẹp tóc nhỏ của cô.

Chiếc kẹp tóc sáng lắp lánh trong tay anh.

Tống Khinh Trầm nhìn thấy đồ vật đã tìm được, trên mặt vui vẻ, vươn tay muốn lấy, lại nhào vào khoảng không.

Ngón tay đang cầm kẹp tóc di chuyển đi.

Cô khó hiểu nhìn anh: "Cái này, bây giờ là của tớ.

”Trước đây không phải.

Là lỗi của Chu Trì Vọng.

Hôm đó khi ở nhà cô, làm tín vật trao đổi, Chu Trì Vọng lấy đi kẹp tóc trên đầu cô, đưa cho cô cái này.

Tống Khinh Trầm tạm thời tăng thêm ngữ khí: "Cậu không thể nói chuyện một cách vô lý như vậy.

” Hai người không coi ai ra gì, nhìn mọi người xung quanh đều nín thở, sợ trong nháy mắt liền bỏ qua kịch bản đặc sắc, ngay cả nam sinh đi theo Tống Khinh Trầm hỗ trợ chuyển sách cũng không nói lời nào, lẳng lặng chờ ở phía sau, nhìn hai người.

Không có ai nói trước, cả lớp chỉ còn lại giọng nói của một mình Chu Trì Vọng.

Anh chỉ thản nhiên đáp: "Ừm.

”Ngay sau khi mọi người cảm thấy vở kịch này có thể không phát triển được, thậm chí sắp kết thúc, chợt nhìn thấy Chu Trì Vọng cúi người xuống, cầm kẹp tóc nhỏ trong tay tới gần Tống Khinh Trầm.

Ngón tay giữ chặt đầu Tống Khinh Trầm, hơi dùng sức.


"Chu Trì Vọng?”"Đừng nhúc nhích.

”Bên tại Tống Khinh Trầm nghe thấy một tiếng click.

Không nhẹ không nặng, kim loại đang va chạm.

Chiếc kẹp tóc vừa rơi ra lại xuất hiện trên sợi tóc đen nhánh của cô, là lần này thay đổi vị trí, không chỉ là với mái tóc, mà là để tóc một bên má cô ở phía sau tai.

Tống Khinh Trầm ngẩn ra.

Chờ Chu Trì Vọng đứng dậy, cô theo bản năng sờ tóc mình, vật nhỏ gập ghềnh, giờ phút này xuất hiện ở phía trên lỗ tai cô, cũng làm cho cô lộ ra đường cong trên gương mặt.

Nơi bị Chu Trì Vọng chạm tới dường như còn lưu lại nhiệt độ trên ngón tay anh, đang mơ hồ nóng lên.

Tống Khinh Trầm mím môi, ánh mắt lắc lư, vẫn nói: "Cám ơn! ”Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy thanh âm đến từ phía trên, mệt mỏi lại mang theo giọng trầm khàn vừa mới tỉnh ngủ: "Chỉ là một cái kẹp tóc mà thôi.

”Anh ta nặng nề cười, ánh mắt chậm rãi dừng trên người cô, chậm rãi mở miệng, "Cũng chỉ có vậy.

”Tống Khinh Trầm bỗng nhiên đứng dậy.

Cô rút lại lời nói của mình.

"Vậy, vậy tôi vẫn cần, cám ơn cậu.

”Ném ra một câu nói ấu trĩ, cô trực tiếp vòng qua chỗ ngồi phía sau Bạch Chỉ Đình, sửa sang lại từng quyển sách, cảm giác được phía sau có người đang chọc vào lưng cô, cô quay đầu lại, chỉ thấy Chu Trì Vọng một tay chống hai gò má, cầm một cái túi đựng bài thi lắc lư trước mặt cô.

Vừa vặn là túi đề thi Chu Trì Vọng đưa cho cô vào ngày nghỉ hè.

"Lấy đi.

”Anh nói.

Tống Khinh Trầm quay đầu lại, túm lấy túi đề thi giật giật: "Cậu, cậu cho tôi mượn.

”"Cậu không được quên lời cậu đã nói.

”Cô nhìn chằm chằm anh, lại thả lỏng giọng nói: "Lại, cho tôi mượn thêm hai ngày nữa, hai ngày sau tôi khẳng định sẽ trả lại cho cậu.

”Trong lúc nói chuyện, hoàn toàn không phát hiện, toàn bộ lớp sáu yên tĩnh, ai nấy đều có hứng thú nhìn chằm chằm bọn họ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc