VŨ HẬU THANH THẦN


Sau đó, chú Kiều không nói nữa.

Nhưng Tống Khinh Trầm nghe hiểu, thật sự nếu bắt kịp cậu học sinh dám trốn học và tình cờ nhìn vào bên trong cửa kính ô tô, mặc dù có thể cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng có thể nhìn thấy dáng vẻ của cô và Chu Trì Vọng một trước một sau xuống xe.

Không cần cô giải thích, Ứng Minh Sầm sẽ sắp xếp cho cô một cuộc phỏng vấn đặc biệt trong trường.

Với tiêu đề “Từ chiếc xe đắt tiền bước xuống với bộ quần áo xộc xệch, người trong cuộc chủ động bày bỏ tình cảm của mình”Tống Khinh Trầm gõ đầu mình một cái.

Gần đây trí tưởng tượng của cô tăng vọt, ngay cả câu hỏi về véc tơ hình học không gian cô cũng trả lời đúng, dựa theo lời nói trước kia của Chu Trì Vọng, là sự thất bạicủa tình yêu đã cứu vớt chỉ số thông minh.

Cô ngại ngùng trả lời: "Lần sau nhớ cảm ơn ân nhân.

”Chu Trì Vọng cảm giác được bàn tay nhỏ bé trong tay anh đang rụt về phía sau, anh hờ hững buông tay, đôi môi mỏng nhếch lên trong bóng tối: "Cám ơn, vô tư chắn gió thì tốt hơn.

”"Làm thế nào để ngăn chặn?”Mí mắt Chu Trì Vọng hướng xuống dưới, nhìn lướt qua nửa người cô đè lên người anh, ánh mắt chuyển động: "Nhiệt độ cơ thể rất cao, không phát sốt.

”Trong nháy mắt đó, Tống Khinh Trầm hối hận cô nhanh miệng, bị người ta nói một câu, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, hậm hực đứng dậy từ trong lòng Chu Trì Vọng, dẫn đầu lảo đảo đi đến bên kia cửa xe, trước khi xuống xe, còn dặn dò người trong xe: "Anh, anh không muốn bị đồn thổi lung tung, nhớ chờ vài phút rồi mới được xuống.

”Chu Trì uể oải tựa vào cửa sổ, sắc mặt bất động, chỉ hỏi: "Còn giả vờ không quen biết?”Màn đêm buông xuống, Tống Khinh Trầm đứng trong gió nhẹ nhàng, ống quần rộng lớn chứa đầy không khí phồng lên khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.

"Dù sao, học kỳ sau chúng ta sẽ gặp nhau.

" Tống Khinh Trầm nói chuyện, nửa người vừa mới chui ra khỏi xe: "Có lý do chính đáng không tốt sao?”Chu Trì Vọng nhấc mí mắt lên, cười nói nặng nề: "Giữ lời là được rồi.

”Trước khi đóng cửa xe lại, Tống Khinh Trầm lưu lại một câu: "Đương nhiên là giữ lời.

”*Cuối tháng 6 là thời gian cao điểm của kỳ thi, cũng là kỳ thi cuối cùng của lớp 11.

Dựa theo lời thầy giáo nói, sắp bước vào lớp 12, cũng là năm áp lực nhất, rất vội vàng, có thể bay được hay không hoàn toàn dựa vào năng lực.


Dưới bầu không khí căng thẳng, ngay cả học sinh trong lớp bình thường cũng căng thẳng theo, đến giờ nghỉ giải lao, nam sinh lớp năm không tự chủ được tụ tập bên cạnh Tống Khinh Trầm, hỏi han chi tiết bài tập.

Cô cũng giúp xem các bài tập khó, hoặc đơn giản chỉ cần trực tiếp đọc sách xem ví dụ mẫu, hoặc là nói cho bọn họ biết vấn đề cơ bản nhất, giáo viên lên lớp nhất định sẽ nói đến, chăm chú nghe giảng là được rồi.

Không khí lớp năm và lớp ba bên cạnh đều cùng nhau khẩn trương, một buổi tối thầy chủ nhiệm lớp ba được đổi sang lớp năm để trông chừng tiết tự học buổi tối, sau khi trở về liền nghiêm túc mở một buổi họp lớp quét sạch phong cách học tập.

"Nhìn lớp năm người ta đi, lớp năm có thể sinh ra một Tống Khinh Trầm đứng đầu, tôi nhìn các em ngày ngày chỉ biết chơi đùa, các em đã học lớp 12 rồi, hiện tại không học hành chăm chỉ còn phải đợi đến khi nào?”Với vẻ mặt nghiêm túc.

Các học sinh lớp ba sau đó bắt chước học theo giọng điệu của giáo viên chủ nhiệm: "Tống Khinh Trầm của các cậu quá đáng sợ, khiến vương của chúng tôi sợ đến mức làm thầy ấy cảm thấy lo lắng nha”"Gần đây mỗi ngày đều lấy Tống Khinh Trầm làm ví dụ.

”Lúc nói lời này, vừa lúc Ứng Minh Sầm đi ngang qua, đắc ý nói: "Thế nào, chị em của tôi thật lợi hại.

”"Tôi thấy top ba người đứng đầu đối với cậu ấy mà nói chỉ là chuyện nhỏ, cuối kỳ lần này nói không chừng chính là tổng hợp đứng nhất tất cả các môn.

”Có người phản bác: "Tôi cảm thấy không có khả năng, văn học lịch sử đứng đầu là Bạch Chỉ Đình lớp sáu, đã đứng hạng nhất cả vạn năm nay, tuy rằng điểm số không chênh lệch lắm với vị trí thứ hai là Chu Trì Vọng, nhưng tôi thấy điểm số cô ấy cũng ổn định như Chu Trì Vọng.

”"Tống Khinh Trầm muốn vượt qua, rất khó.

”Ứng Minh Sầm khinh thường chậc chậc: "Tôi cảm thấy cô ấy một chút cũng không ổn định, lần trước tôi đã xem điểm của cô ấy, tiếng Anh cao hơn rất nhiều, nhưng cô ấy hoàn toàn thất bại trước toán học, còn thành tích lịch sử và ngữ văn cũng tương đương nhau, còn lại phụ thuộc vào năng lực của cô ấy.

”Nói ra điều này, các nam sinh lớp 3 không bị thuyết phục.

"Tôi thấy cậu chính là quá gần Tống Khinh Trầm đi, trong mắt ngoại trừ cô ấy thì không có người khác, Bạch Chỉ Đình quả thật tất cả các môn học đều không phải là nổi bật nhất, nhưng cũng ngồi vững vàng ở môn văn học đã một hai năm, nghe cậu nói giống như từng phút đã bị vượt qua, trước tiên phải xem bạn cậu có vượt qua không đã rồi nói sau.

”Ứng Minh Sầm tức giận: "Cậu có phải thích Bạch Chỉ Đình không? Nói chuyện về cô ấy như vậy.

”"Yên tâm, học bá này cũng rất lạnh lùng, sẽ xem thường cậu.

”Lúc Tống Khinh Trầm từ bên ngoài trở về, vừa lúc nhìn thấy Ứng Minh Sầm đang lẽ lưỡi cãi nhau với đám đông, từ thành tích thi cử đến tất cả các phương diện khác, nam sinh kia nhếch miệng cười ủ rũ: "Cậu không hiểu, chị em kia của cậu chênh lệch lớn nhất là diện mạo, tiếp theo mới là thành tích.

”"Bạch Chỉ Đình không chỉ có thành tích tốt, người ta còn xinh đẹp gia cảnh tốt, cô ấy sống ở biệt thự gần trường chúng ta, một nơi ngay cả người giàu cũng không mua được.


”Một câu nói, lại chọc cho Ứng Minh Sầm sắp giậm chân, cho đến khi có người kiên định giữ chặt tay cô ấy lại.

Cô ấy quay đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Tống Khinh Trầm.

Tống Khinh Trầm lắc đầu: "Đi thôi.

”Các cô muốn rời đi, mấy nam sinh lớp ba lại không cho, đứng ở cửa sau cười nhạo: "Nói không lại muốn chạy trốn sao.

”Ứng Minh Sầm liếc anh một cái: "Chạy đi sao, tôi thấy mắt cậu bị lệch, nên không còn gì muốn nói với cậu.

”Nam sinh ở bên cạnh cười ha hả, ánh mắt tập trung nhìn Tống Khinh Trầm đứng bên cạnh Ứng Minh Sầm, quan sát từ trên xuống dưới: "Ứng Minh Sầm, em gái nhỏ bên cạnh cậu là ai, học sinh mới tới sao?”Ứng Minh Sầm chợt hừ cười, kéo Tống Khinh Trầm đứng trước mặt nam sinh: "Vừa vặn, để tôi nói cho cậu biết, cô ấy đẹp hơn Bạch Chỉ Đình lớp sáu kia.

”Cô ấy kéo Tống Khinh Trầm đứng về phía trước.

Nam sinh thật sự nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tống Khinh Trầm nghiên cứu một lúc lâu: "Cô ấy và Bạch Chỉ Đình không phải là cùng một khí chất, Bạch Chỉ Đình càng nhìn càng lạnh lùng, bạn nữ này thì xinh đẹp kiểu thuần khiết.

”Nam sinh nói cho có lệ, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Tống Khinh Trầm: "Mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng.

”"À" Ứng Minh Sầm nửa cười nửa không nói: "Tôi hiểu rồi, có lẽ đây là nguyên nhân cậu thi trượt bài kiểm tra Ngữ Văn ba từ ghép.

”"Thì ra trong mắt cậu, mỗi người đều có ý nghĩa riêng, nói cách khác là chênh lệch rất lớn.

”"Nếu tôi là giáo viên ngữ văn của lớp các cậu, tôi thật sự muốn khóc, tôi nói có đúng hay không, Khinh Trầm.

”Cô ấy cố ý kéo dài thanh âm, gọi tên Tống Khinh Trầm, chọc cho nam sinh nhíu mày.

"Cô ấy chính là Tống Khinh Trầm?”"ừ hừ.


”"Không thể nào, tôi làm sao không nhớ rõ, đó là một! ”Nam sinh kinh ngạc đánh giá Tống Khinh Trầm từ trên xuống dưới, vừa nói chuyện vừa sờ về phía gáy mình, lại lắc đầu: "Được rồi, cậu thắng một lần, tôi thừa nhận cô ấy rất xinh đẹp, nhưng bàn luận đến thi cử, vẫn là bạn nữ lớp sáu mạnh hơn.

”"Cá cược không, nếu lần thi này cô ấy đánh bại Bạch Chỉ Đình, tôi sẽ tự mình đến lớp các cậu và đứng trên bục giảng xin lỗi cậu.

”Ứng Minh Sầm tán thưởng vỗ tay: "Vậy lời xin lỗi của cậu cứ quyết định như vậy nhé.

”Góc áo lại bị kéo một chút.

Cô ấy quay đầu lại, liền đối diện với đôi mắt tròn xoe của Tống Khinh Trầm.

Trở lại lớp, Tống Khinh Trầm chán nản lật sách xem, người bên cạnh lẩm bẩm: "Khinh Trầm, vì cậu, thể diện của tớ đều bị ném ra ngoài, cậu nhất định phải thi thật tốt đó.

”Tống Khinh Trầm hỏi: "Vậy nếu tớ thi không lại Bạch Chỉ Đình lớp sáu thì sao?”Ứng Minh Sầm vừa dứt lời, rất nhanh lại làm ra bộ dáng uất ức, hai tay nắm tay Tống Khinh Trầm, bái lạy: "Làm ơn, tất cả đều dựa vào cậu, cậu chỉ cần cố gắng là được rồi, thi không lại tớ liền nhận hậu quả.

”Tống Khinh Trầm mím môi, cười rộ lên, không có một tia sợ hãi, ngược lại ánh mắt lấp lánh: "Quên đi, cứ như vậy cố gắng đi, vạn nhất thì sao.

”"Hơn nữa tớ nghe nói, cô ấy không chỉ có thành tích tốt, gia cảnh tốt, còn uyên bác đa tài.

" Nếu như cô chuyển sang lớp sáu, hẳn là có thể kết bạn làm quen với nhau.

Lời sau cô không nói ra, cô lắc đầu, thầm nghĩ, dù sao trước khi chuyển trường nhất định phải lọt vào top 10 toàn khổi, hiện tại còn lại một trở ngại cuối cùng.

Kỳ thi cuối kỳ là kỳ thi chung của các trường trung học phổ thông trong thành phố, Trường Trung học Số 7 cũng đang trong tình trạng thắt chặt quy định, sợ làm chậm trễ thành tích của học sinh, Tống Khinh Trầm lần này đi đến một phòng thi trong truyền thuyết, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy phía trước cô còn có hai nữ sinh đang ngồi.

Vị trí thứ nhất là Bạch Chỉ Đình, mặc cho có sấm sét cũng không thể lay động.

Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, mang theo một cái cốc giữ nhiệt, trong tay cầm một cây bút, cúi đầu nghiêm túc làm đề, thậm chí giữa giờ giải lao lúc thi cử cũng chỉ yên lặng đọc sách, người bên ngoài cũng không ai nhìn cô ấy.

Các kỳ thi đầu tiên, cô ấy đã vượt qua một cách an toàn như vậy, ngoại trừ kỳ thi tiếng Anh cuối cùng.

Cô ấy vừa viết, vừa cúi đầu, đến cuối cùng, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống, cô không ngừng uống nước, nhưng vẫn không tránh khỏi cuộn tròn người lại.

Tốc độ làm bài tiếng Anh của Tống Khinh Trầm không tồi, khi viết xong chữ cuối cùng của bài luận, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cách thời gian nộp bài còn hơn 20 phút, tờ đề đã được khoanh xong, cô đang cân nhắc có nên kiểm tra lại lần nữa hay không thì liền nhìn thấy nữ sinh ngồi ở vị trí đầu tiên đột nhiên nằm sấp trên bàn học.

Giám thị coi thi đi qua: "Bạch Chỉ Đình?”Sắc mặt Bạch Chỉ Đình trắng bệch, cuộn mình ôm bụng, mồ hôi từng giọt rơi xuống, rơi lên cổ áo đồng phục học sinh của cô, làm ướt một mảng áo, cô bất tỉnh, đối với thanh âm bên ngoài cũng mơ mơ hồ hồ.


Giám thị thấy có gì đó không đúng, thấp giọng hỏi: "Em làm sao vậy, có cần phải đến phòng y tế không?”Khóe môi cô tái nhợt như không thể nói được.

Hai giám thị nhìn nhau, một trong số họ nói: "Thầy đưa em đến phòng khám y tế, em vẫn có thể đứng dậy chứ?”Bả vai Bạch Chỉ Đình run rẩy, cô ấy lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Còn 20 phút nữa, em kiên trì một lúc là làm xong rồi.

”"Không sao đâu thầy.

”Mí mắt Tống Khinh Trầm giật giật.

Ngay sau đó, cô giơ tay lên.

"Thầy ơi.

”Gọi giám thị tới đây, cô mấp máy môi nhỏ giọng nói: "Phía trên bục giảng có đặt cặp sách của em, bên trong có thuốc giảm đau.

”"Hẳn là có thể chống đỡ qua một thời gian.

”Kinh nguyệt đến, Tống Khinh Trầm cũng sẽ đau.

Cô thường giữ bên mình một vỉ thuốc phòng trường hợp khẩn cấp.

Thầy giám thị lập tức hiểu ra, dựa theo hướng Tống Khinh Trầm lật ba lô của cô, tìm thấy vỉ thuốc Chỉ Đình.

nhỏ màu trắng, nhìn thoáng qua hướng dẫn sử dụng, liền đưa tới trước mặt Bạch Bạch Chỉ Đình ngẩng đầu, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng nhận lấy viên thuốc nhỏ màu trắng, lấy bình nước giữ nhiệt bên cạnh, uống một hơi.

Sau khi thi tiếng Anh xong, học sinh giống như được giải thoát một chút, mỗi người thở phào nhẹ nhõm, Tống Khinh Trầm cũng đi tới phía trước, thu dọn cặp xách của mình, chuẩn bị rời đi.

Mới đi được hai bước, chợt cảm giác được góc áo mình có người kéo lại, cô xoay người, ngón tay trắng nõn gầy gò vừa vặn nắm lấy vạt áo đồng phục học sinh của cô.

"Bạn học.

" Bạch Chỉ Đình nhìn cô, yếu ớt vịn góc bàn, giọng nói mềm mại giống như một làn gió ấm áp: "Cảm ơn thuốc của cậu.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc