VƯỚNG MẮC NGỌT NGÀO

Edit: Tư Phiên

===

Hôm nay thời tiết rất tốt, vạn dặm không mây, bầu trời xanh biếc trông cứ như một bức hoạ.

Thẩm Thư Dư ra khỏi ký túc xá thì chầm chậm đi đến trạm xe buýt sau cổng trường, nhưng cho dù thời tiết có đẹp tới đâu cũng không làm tâm tình cô khá lên được.

Cô bắt đầu nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi cùng Phương Kỳ, nghĩ thầm có phải mình đã quá lời rồi không, thậm chí còn xem xét kĩ lời ăn tiếng nói của mình một lần nữa. Từ nhỏ đến lớn cô là một người vô cùng cố chấp, vì cùng mẹ sống nương tựa vào nhau rất nhiều năm rồi nên tính tình này rất khó thay đổi, tam quan của cô đều do mẹ truyền dạy kĩ càng.

Phương Kỳ luôn là bạn tốt của Thẩm Thư Dư, hai người từ khi khai giảng đến bây giờ tình cảm vẫn luôn hoà hợp, chưa từng ầm ĩ lần nào, hôm nay cũng không thể xem như cãi nhau, cùng lắm chỉ coi như một chút mâu thuẫn nhỏ.

Nhưng vừa rồi, Dư Tiểu Phong nói ra câu kia thì Thẩm Thư Dư cảm thấy anh ta thật sự quá phận, ngày thường bọn họ đổi bạn gái nhanh như thay áo, hiện tại lại dùng chuyện này nhục nhã người khác.

Trong suy nghĩ của Thẩm Thư Dư, cho dù nhà giàu nứt thố đổ vách cũng không thể tiêu xài hoang phí tới vậy, huống chi bọn người Dư Tiểu Phong còn dùng tiền do ba mẹ cấp nữa. Loại công tử bột như bọn họ luôn làm cho Thẩm Thư Dư cảm thấy chán ghét, nhưng lại nghĩ tới lời của Phương Kỳ nói: nhà có tiền mà không dùng thì để làm gì đây?

Cho nên cô thật sự sai rồi sao?

Thẩm Thư Dư thở dài, cô muốn lúc tối trở về phải giải thích chuyện này với Phương Kỳ một lần nữa mới được.

Đi mãi đi mãi, bất tri bất giác đã tới cổng trường.

Bên kia đường Thẩm Thư Dư thấy chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng rêu rao đậu ở đó.

Có thể học tại Đại học Z đều là con ông cháu cha, nhà đầy vàng đầy bạc.

Lúc nãy Phó Chước hẹn gặp Thẩm Thư Dư ở trạm xe buýt sau cổng trường để trả lại móc chìa khoá cho cô. Nhưng Thẩm Thư Dư thật sự không tin lắm, vết xe đổ đêm qua vẫn còn đây này.[1]

[1]: Ý nói đã từng bị lừa một lần trong quá khứ.

Nhưng lúc Thẩm Thư đi về hướng chiếc xe thể thao kia, thì lại thấy nhóm người Dư Tiểu Phong kéo nhau ào ra khỏi cổng.

Lúc này, Dư Tiểu Phong đã sửa soạn tóc tai để chuẩn bị đi chơi. Anh ta trông cũng rất hợp thời trang, mái tóc vuốt keo ngược ra phía sau theo trào lưu bây giờ, mặc một cái áo khoát màu đen, bước đi như gió, trông rất soái khí. Nhưng tới trước mặt Phó Chước thì vẻ đẹp lại giảm xuống khoảng năm mươi phần trăm.

Một người tiểu sinh mảnh mai, một người ngang ngạnh bá đạo. Phó Chước thuộc về vế sau.

Phó Chước ăn mặc đơn giản, vẫn là cái áo khoát màu đen tối qua. Nếu không phải nhờ mái tóc cắt ngắn kia thì trông anh vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Lúc nhìn thấy Phó Chước, Dư Tiểu Phong hơi ngạc nhiên. Đi vài bước liền chạy đến bên cạnh xe mở ghế phụ ngồi vào, cười nói:

"Phó gia đi đâu đây? Ngọn gió nào thổi cậu tới đây thế?"

Phó Chước nghe vậy mở mắt ra nhìn Dư Tiểu Phong một cái, nhếch môi.

"Xuống xe đi."

"Gớm, làm gì mà keo kiệt vậy." Dư Tiểu Phong một bên mở album điện thoại lên, một bên tác oai tác quái nói:

"Đúng rồi, sáng nay tôi nhìn thấy Viện Hoa đó, lớn lên cũng xinh xắn lắm."

Phó Chước không chút để ý, một lần nữa nhắm mắt.

Anh tối qua vẽ tranh đến tận ba giờ, cất đồ dùng rửa mặt đi ngủ thì đã gần bốn giờ rồi, sáng sớm nay 8 giờ đúng lại phải rời giường gặp nhà đầu tư thương lượng, đến giữa trưa hai mắt đã muốn cụp xuống, trong đầu anh lúc này chỉ muốn đánh một giấc thật ngon.

"Khỏi cần phải nói, em gái Viện Hoa này rất đơn thuần, cũng không biết có trang điểm hay không nữa." Dư Tiểu Phong nhanh chóng đưa hình chụp đến trước mặt Phó Chước, "Nhìn, nhìn, nhìn... Mau xem, đây là Viện Hoa đó!"

Viện Hoa lại Viện Hoa, Phó Chước thật sự không có chút hứng thú nào, tâm tư anh lúc này chỉ có cái móc khoá tiểu hùng trong túi kia thôi, con Tiểu Hùng mà lúc nào cũng giương nanh múa vuốt.[2]

[2] Lúc này ý chỉ chị nữ chính:))

Thấy Phó Chước không chịu nhìn, Dư Tiểu Phong hận không thể duỗi tay banh mắt anh ra, "Phó gia, cậu xem một cái thôi, tôi đảm bảo là khẩu vị của cậu liền."

Phó Chước mở mắt ra thật, nhưng không phải xem điện thoại của Dư Tiểu Phong.

Không biết có phải là tâm linh tương thông hay không, mà Phó Chước cảm giác cô hẳn là phải tới rồi. Quả nhiên, hình dáng nho nhỏ cẩn thận kia đã xuất hiện trong tầm mắt.

Thẩm Thư Dư vẫn mang khẩu trang như cũ, vốn dĩ cô đã quên chuyện này rồi nhưng lúc thấy Dư Tiểu Phong chui vào chiếc xe kia thì theo bản năng sờ túi xách, may là trong túi vẫn còn một cái.

Buổi sáng cùng nhóm người Dư Tiểu Phong xung đột, Thẩm Thư Dư cảm thấy mình quả thực là con dê đang tự đi vào miệng cọp. Cô cũng mặc kệ cái móc chìa khóa, nhân tiện lúc họ không chú ý tới liền muốn đón xe buýt rời đi.

Nhưng lúc Thẩm Thư Dư xẹt qua chiếc xe thể thao kia, chỉ nghe phía sau vang lên hai tiếng kèn.

Phó Chước cho rằng cô không thấy mình nên cố tình ấn loa. Ai ngờ càng ấn thì tiểu gia hoả kia lại chạy càng nhanh.

Dư Tiểu Phong một bên đang nhìn chằm chằm màn hình di động, vẻ mặt ngơ ngác: "Sao vậy? Cậu tới tháng à!"

Phó Chước không thèm trả lời, vội vã mở cửa xe.

Lúc Phó Chước xuống xe, Thẩm Thư Dư lại trốn càng nhanh hơn.

Đuôi mắt cô nhìn thấy thân ảnh Phó Chước, cũng thấy Dư Tiểu Phong vẫn còn ngồi trong xe. Cô có thể xác định rằng cái tên vô lại này không quen mình, nhưng lại biết rõ Dư Tiểu Phong sẽ nhận ra cô. Vốn dĩ cô tính lúc lấy được móc chìa khóa rồi thì sẽ không cùng tên vô lại kia tới lui nữa, nhưng nếu Dư Tiểu Phong thò một chân vào phá đám, thì chỉ sợ về sau hai người vẫn phải dính lấy nhau như nam châm cho mà xem.

Trơ mắt nhìn cô một hơi chạy đến bên xe buýt, Phó Chước cũng là vẻ mặt mờ mịt, "Làm sao thế?"

Anh theo bản năng sờ soạng túi đựng móc chìa khoá của mình.

Dư Tiểu Phong cũng theo đuôi xuống xe, vừa vặn nhìn thấy cách đó không xa là Thẩm Thư Dư, hí hửng mở miệng thối:

"Ôi chao, thật khéo, kia không phải Viện Hoa đó sao?"

Nói xong còn chạy đến bên người Phó Chước lôi kéo chỉ trỏ: "Hey, mau xem, đứng ở chỗ xe buýt kìa."

Xe buýt người ra vào nhiều, Phó Chước làm sao biết Dư Tiểu Phong là nói ai cơ chứ.

Trên xe Thẩm Thư Dư tạm thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vì thứ bảy thời tiết tốt nên giữa trưa học sinh đi nội thành rất nhiều. Khó khăn lắm mới có nắng lên, rất nhiều người cũng nhân lúc đi ra ngoài vui đùa một chút.

Người đông nghịt, Thẩm Thư Dư miễn cưỡng có thể đứng yên ổn. Cơ hồ là lúc cô vừa mới đứng vững, di động liền vang lên âm thanh tin nhắn. Không cần nghĩ cô cũng biết là ai, quả nhiên...

Fire: 【Em chạy cái gì? 】

Thẩm Thư Dư cảm thấy da đầu mình tê dại, run lên từng đợt.

Nho nhỏ Thư: 【Đuổi theo xe buýt chứ sao...】

Fire: 【 Vậy à. 】

Có quỷ mới tin em.

Dư Tiểu Phong vẫn là vẻ mặt sốt ruột, "Chính là người kia, vừa rồi có mang khẩu trang đó!"

Phó Chước đang quay đầu chuẩn bị lên xe thì nghe Dư Tiểu Phong nói câu này, lập tức dừng bước chân, mắt híp lại: "Mang khẩu trang hả?"

Khi nhìn lại lần nữa thì xe buýt đã đi tới cuối đường.

Dư Tiểu Phong ai nha một tiếng, "Kêu cậu nhìn thì cậu lại không nhìn, nếu lúc nãy nghe lời tôi thì thấy được em gái nhỏ kia rồi còn gì."

Phó Chước ngồi lên xe, ngón tay nhịp nhịp trên vô lăng, cười với Dư Tiểu Phong rồi nói:

"Cho tôi hình của cô gái Viện Hoa mà cậu vừa nói đi. Ngay lập tức!"

===

[TP: Xong chị rồi nhé.:)]

Bình luận

Truyện đang đọc