VƯỚNG MẮC NGỌT NGÀO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tư Phiên

===

Lúc này trên xe buýt không có mấy người, Thẩm Thư Dư tùy tiện tìm một vị trí rồi ngồi xuống. Cô theo bản năng quay đầu ra sau xe nhìn, thấy anh không đuổi theo thì trong lòng thở dài nhẹ nhõm.

Gặp phải hạng người vô lại này đúng là làm cô cảm thấy buồn bực a.

Thẩm Thư Dư từ nhỏ tới lớn đều xinh xắn đáng yêu nên đã chịu không ít phiền phức, nhưng trắng trợn táo bạo như thế vẫn là lần đầu gặp phải. Thái độ cao ngạo của anh quả thực đã làm cô cảm thấy bất ngờ. Nhưng lại nghĩ đến cánh tay đầy hình xăm kia, Thẩm Thư Dư liền tự an ủi mình bỏ qua.

Xe buýt có máy sưởi rất ấm áp nên Thẩm Thư Dư giơ tay nhanh chóng tháo khẩu trang ra.

Cô lúc này cảm thấy mình vô cùng may mắn vì đã đeo khẩu trang, vừa rồi cô vô cùng sợ anh sẽ vươn tay kéo nó xuống, nhưng anh lại không làm.

Từ trường học đến trung tâm thành phố ngồi xe ít nhất phải tốn 40 phút, phía trước là đến chỗ chuyển trạm.

Hôm nay là thứ sáu, Thẩm Thư Dư theo thường lệ đi làm thêm ở một quán trà sữa nhỏ. Cô do mẹ đơn thân nuôi lớn và trong nhà chỉ có mẹ là trụ cột kiếm tiền chính, cho nên vẫn luôn vừa học vừa làm.

Mấy năm nay mẹ làm việc vất vả Thẩm Thư Dư đều nhìn thấy, vì vậy cô chưa bao giờ tiêu tiền hoang phí, ngày thường có việc bận ra sao cô cũng cố gắng đến đó một chuyến.

Vào đại học số tiền cần dùng ngày càng tăng lên, ngoài tiền học còn có cả phí sinh hoạt nữa. Nhưng điều làm cô vui vẻ nhất là đều tự mình tích cóp tiền học phí.

Thẩm Thư Dư ngồi trên xe buýt chán đến chết, cô mở di động lên xem tiếp quyển truyện còn dang dở.

Bộ này tên là «Phúc Tinh A Mới» truyện tranh cô đã xem qua không dưới ba lần.

Cốt truyện chính là một chú chó Labrado[1] màu đen tuyền, có nhiệm vụ phò trợ chủ nhân A Tài lớn lên, theo hành trình này từ từ trưởng thành trên con đường đi tìm ý nghĩa nhân sinh của cuộc sống.

Lần đầu tiên đọc, cô bị cốt truyện cảm động đến nỗi suýt khóc.

Lần thứ hai đọc, cô lại bị nét vẽ tinh xảo làm hấp dẫn.

Đến lần thứ ba, cô bị sự nhiệt huyết lẫn mộng tưởng của nhân vật chính làm thuyết phục.

Một sản phẩm tinh thần xuất sắc như thế mà tác giả lại một hai không chịu lộ thông tin, đến cả Weibo cũng không công khai.

Nếu có thể, Thẩm Thư Dư thật sự rất muốn biết người vẽ ra được bộ truyện này trông dáng vẻ thế nào, chắc chắn hắn sẽ rất ưu tú.

Xe buýt lướt trên đường, ngừng ở một trạm chuyển xe khá đông đúc, Thẩm Thư Dư vừa vặn ngẩng đầu thì nhìn thấy một cô gái đứng ở tiệm tạp hoá.

Cô ta mặc một cái áo khoát nhung màu trắng, vẻ mặt phong trần mệt mỏi.

Năm nay lưu hành loại áo khoác làm bằng nhung này, trong phòng kí túc xá của cô có một vài nữ sinh đã mua rồi, Thẩm Thư Dư nhớ rõ Chu Giai Đình cũng có một cái áo màu trắng như vậy.

Kỳ thật thời gian Chu Giai Đình ở lại phòng ngủ rất ít, cô ta chiếm một cái giường đệm, chủ yếu là lúc trưa ở lại nghỉ một chút. Chu Giai Đình trong nhà có tiền mọi người đều biết, ba của cô ta là người sáng lập ra công ty mới nổi gần đây.

Lần trước trong lúc Phương Kỳ cùng Thẩm Thư Dư nói chuyện phiếm, cô đã phát hiện ra một sự thật là cái áo khoác của Chu Giai Đình có giá cao hơn cả năm vạn.

Thẩm Thư Dư luôn đối với việc mặc quần áo không có gì cầu kì, nhưng lúc ấy nghe nói cái áo kia có giá trên trời như vậy cô thật đúng là sợ ngây người.

Năm vạn, đây là số tiền một năm nhà cô thu vào đấy.

Kinh ngạc cảm thán qua đi, Thẩm Thư Dư thật hâm mộ Chu Giai Đình có một người ba tốt.

Nghe nói mẹ Chu Giai Đình ở nhà làm bà chủ lớn, hơn nữa còn có bảo mẫu. Mong muốn lớn nhất của Thẩm Thư Dư trong đời là mua cho mẹ một căn nhà khang trang, chỉ cần thảnh thơi nhẹ nhàng, bà ấy không phải làm việc lao lực như bây giờ nữa.

Từ nhỏ đến lớn Thẩm Thư Dư còn học thêm bổ túc lớp khiêu vũ, tiền cần phải chi tiêu rất lớn, mẹ cô càng phải mệt nhọc hơn.

Chuyển qua chuyến xe kế tiếp là đến quá trà sữa, Thẩm Thư Dư vừa bước vào tiệm thì Tằng Quốc Long đã ra đón ngay.

Tằng Quốc Long cũng là nhân viên ở đây, hắn đảm nhận làm ca cuối. Khoảng từ ba giờ chiều đến mười giờ tối, tổng cộng là lưng chừng bảy tiếng đồng hồ.

"Thế nào, hôm nay em nhảy mở đầu được không đấy?" Tằng Quốc Long vẻ mặt chờ mong nhìn Thẩm Thư Dư. Hắn biết cô học ở trường Đại học Z, cũng biết cô là sinh viên khoa vũ đạo, lại càng biết cô lần này đảm nhiệm dẫn dắt điệu múa mở màn trong lễ kỷ niệm trường.

Thẩm Thư Dư cúi đầu, một bên thay quần áo đồng phục của tiệm, một bên mở miệng nói: "Cũng coi như là tốt đi."

Chắc chắn là tốt đẹp rồi, hôm nay nhảy mở màn còn được Hiệu trưởng điểm danh khen ngợi.

Nhưng nếu không có việc bị hắt một thùng sơn đỏ thẫm kia, Thẩm Thư Dư cũng sẽ cảm thấy hết thảy đều hoàn mỹ. Rốt cuộc, trang phục trả lại cho bên phòng đạo cụ cũng thể không sạch như cũ được nữa.

Tằng Quốc Long nghe vậy cộc lốc cười: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Tuy rằng hắn cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng trong tưởng tượng chắc hẳn sẽ không quá tệ đi.

Ngày thường, quán trà sữa trong khu vực đông đúc nên rất náo nhiệt.

Nhưng bởi vì hôm nay mưa lớn, trên đường rất ít người qua lại.

Tằng Quốc Long từ trong túi lấy ra một cây kẹo que đưa cho Thẩm Thư Dư, nói: "Này, đây là phần thưởng cho em."

Thẩm Thư Dư cười tươi tắn vươn đôi tay tiếp nhận, "Cảm ơn Long ca nha."

Tuy rằng bị kêu một tiếng Long ca, nhưng kỳ thật Tằng Quốc Long năm nay bất quá chỉ mới hai mươi tuổi, lớn hơn Thẩm Thư Dư hai tuổi tròn.

Tằng Quốc Long bằng cấp không cao, chỉ học tới sơ trung, nhưng vóc dáng hắn rất tốt, ngũ quan lớn lên cũng đoan chính. Hắn làm việc ở cửa hàng này đã được hơn một năm, cũng coi như người kinh nghiệm dày dặn.

Biết Thẩm Thư Dư thích ăn ngọt, nên Tằng Quốc Long luôn theo bản năng mà mua một viên kẹo đem theo bên người.

Trước mắt thấy Thẩm Thư Dư ăn viên kẹo của mình, Tằng Quốc Long trong lòng vô cùng ngọt ngào. Dù sao cũng chỉ mới hai mươi tuổi, độ tuổi này thích ai cũng muốn đem những thứ tốt nhất đến cho người ấy.

Nhưng Tằng Quốc Long lại hiểu rõ một điều: hắn không xứng với Thẩm Thư Dư. Thẩm Thư Dư ở trong lòng của hắn chính là một con thiên nga trắng thuần khiết, mà hắn bất quá chỉ là một con cóc ghẻ. Mặc dù đáy lòng thích đến ra sao, hắn đều sẽ không đem tình cảm này giải bày cho cô biết.

Đột nhiên, Thẩm Thư Dư hỏi Tằng Quốc Long: "Long ca, anh cao bao nhiêu vậy?"

"1 mét 8." Tằng Quốc Long có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Sao em tự nhiên lại hỏi như vậy?"

Thẩm Thư Dư lắc đầu, "Chỉ là có chút tò mò thôi ạ."

Nghĩ đến hôm nay gặp được cái người vô lại kia, cô ước tính anh hẳn phải cao tới một mét tám mươi lăm.

Lớn lên vừa cường tráng vừa hung dữ, anh còn đối với người không quen biết làm ra những chuyện thô lỗ và vô lí như vậy, ngẫm lại cô cảm thấy anh có phần hơi đáng sợ.

Thẩm Thư Dư theo bản năng lắc lắc đầu đem hình bóng người kia quẳng đi chỗ khác, duỗi tay sờ túi tiền một chút cô lại phát hiện như thiếu thiếu thứ gì.

"Ơ?" Thẩm Thư Dư lại sờ sờ bên túi còn lại, "Lạ thật, như thế nào không tìm thấy nữa?"

Tằng Quốc Long đứng kế bên thấy Thẩm Thư Dư có vẻ như đang tìm đồ vật, hỏi cô: "Làm sao vậy? Rớt đồ hả?"

"Vâng, móc chìa khoá của em không tìm thấy nữa." Cô nhớ rõ ràng là mình đã đeo chắc nó trên người rồi mà.

Thẩm Thư Dư sờ soạng một lúc không thấy thì ngẫm lại trong đầu, cô liền nghĩ tới một khả năng duy nhất, chắc bởi vì lúc té ngã rơi trên mặt đất rồi. Khi cô ở trên xe buýt đưa tay sờ túi đã tìm không thấy, nhưng lúc ấy cô căn bản chỉ nghĩ tới cái người đáng ghét kia nên quên béng mất chuyện này.

"Móc chìa khoá ấy rất quan trọng sao?" Tằng Quốc Long hỏi.

Thẩm Thư Dư thở dài gật đầu, "Thật ra cũng không có gì, chỉ là mặt trên có khắc hình tiểu hùng là bà ngoại em tự tay làm, đã theo em rất nhiều năm."

"Vậy em nhanh chóng nhớ lại xem."

Thẩm Thư Dư không biết còn có thể tìm lại nó hay không nữa.

Cô lập tức muốn quay trở về trạm xe cũ, nhưng lại cảm thấy không quá thiết thực. Những vật nho nhỏ này nếu không bị người ta nhặt được, thì cũng là bị đạp văng lăn lóc một góc nào đó. Thời gian lâu như vậy rồi, trạm xe lại đông đúc. Tuy rằng lúc đó đứng chờ thấy ít người, nhung không phải không có.

Bây giờ nghĩ đến việc này cũng không còn ý nghĩa, cô chỉ có thể đợi đến buổi tối xem sao. Hi vọng vẫn còn tìm lại được.

Thẩm Thư Dư làm thêm khoảng chừng bốn tiếng đồng hồ, buổi chiều thứ sáu cô không có tiết nên thường sẽ đến làm đúng giờ quy định. Nhưng vì hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường nên cô tới hơi trễ, phải ở lại làm cho đủ giờ mới được nhận tiền công.

Ở tiệm trà sữa đứng phục vụ tận bốn tiếng đồng hồ, kỳ thật rất mỏi chân nhưng cũng may còn có Tằng Quốc Long chiếu cố, Thẩm Thư Dư có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi ngồi nghỉ chốc lát.

Thẩm Thư Dư tan ca là lúc tám giờ hơn, vẫn còn có thể bắt xe trở lại trường học.

Vừa cởi đồng phục ra, cô liền nhận được tin nhắn của Phương Kỳ.

Là Ngọc Ngọc nhưng không phải Ngọc Ngọc[2]: 【 Thư Thư, móc khoá của cậu có phải đã rớt mất rồi không? 】

[2] Ngọc trong Thỏ Ngọc của chị Hằng.:))

Thẩm Thư Dư thấy vậy trong lòng bất ngờ vô cùng, vội vàng nhắn lại.

Nho nhỏ Thư: 【Đúng vậy, tớ đang tìm đây. 】

Nho nhỏ Thư: 【 Cậu làm sao mà biết được vậy? 】

Nho nhỏ Thư: 【 Cậu nhặt được nó sao?? 】

Thẩm Thư Dư nghĩ thầm mình thật may mắn, không ngờ Phương Kỳ đã gửi một hình chụp màn hình qua cho cô.

Là Ngọc Ngọc nhưng không phải Ngọc Ngọc: 【 Tớ nhìn thấy trên WeChat của Tiểu Phong học trưởng, có người nhặt được cái móc khoá hình tiểu hùng còn khắc cả chữ "Thẩm" nữa, tớ vừa thấy liền nhận ra ngay là của cậu, lập tức thông báo cho cậu liền đó. 】

Nho nhỏ Thư: 【 Ai nha~ tớ yêu cậu, tiểu Ngọc ( ̄^ ̄)ゞ. 】

Thẩm Thư Dư lập tức phóng to tấm hình ra, cô xác định đúng là nó rồi. Hình ảnh phóng đại, móc khoá tuy có chút dấu vết năm tháng, nhưng được bảo quản tốt nên trông vẫn xinh xắn vô cùng.

Thẩm Thư Dư mau chóng chú ý tới phía trên tấm ảnh có một hàng chữ nho nhỏ:

"Bạn của tôi nhặt được một cái móc chìa khóa, cần mọi người chung tay giúp chúng tôi một chút nga. Nếu là chủ nhân của móc chìa khoá này thì vui lòng liên hệ đến tài khoản WeChat: *********, đây là tài khoản người đang giữ nó, muốn nhận lại cứ tìm hắn đòi nha."

Thẩm Thư Dư không nghĩ nhiều, lập tức nhớ kỹ dòng ID này.

Nhập dãy số này vào thanh tìm kiếm, một lúc sau hiện ra hình avatar là một chú chó Labrador màu đen nhánh.

Làm Thẩm Thư Dư ngoài ý muốn là chú chó ấy trong bộ truyện «Phúc Tinh A mới» mà cô đang đọc dở.

Hảo cảm của cô với người này đã tăng thêm hai bậc, Thẩm Thư Dư hăng hái gửi lời mời kết bạn: 【Xin chào, tôi là chủ nhân của cái móc khoá mà anh nhặt được đây. 】

Bên kia Phó Chước nhận được tin nhắn, cong môi cười khẽ. Cuối cùng cũng lừa được cô gái nhỏ đáng yêu này.

===

[1] Chó tha mồi Labrador thường được gọi với tên thân thuộc là Lab, thuộc một giống chó săn phổ biến ở Mỹ (gundog) và thường dùng để tha các con mồi về cho chủ trong các cuộc săn. Tên gọi Labrador có xuất xứ từ chữ "labrador" trong ngôn ngữ Bồ Đào Nha, có nghĩa là người lao động. Trong quá khứ, chó Labrador là giống chó được các thủy thủ, ngư dân Newfoundland, Bồ Đào Nha ưa chuộng nhất. Chúng hiền lành và thích ở gần con người, đây là giống chó săn mồi được coi là một trong những loài chó phổ biến nhất ở Mỹ trong những năm qua.

Bình luận

Truyện đang đọc