VƯỚNG MẮC NGỌT NGÀO

Vẻ đẹp trai của Phó Chước khác với những ngôi sao trẻ trắng trẻo đang nổi tiếng hiện nay trên tivi, đầu tiên làn da anh không trắng, hơn nữa để tóc ngắn ngủn, toàn thân anh phát ra phong thái rắn rỏi cứng cáp.

Lần đầu tiên gặp Phó Chước, Thẩm Thư Dư đã bị phong thái bá đạo trên người anh dọa sợ, nhưng dần dần tiếp xúc cô phát hiện thực ra anh cũng không dữ tợn như vẻ bên ngoài. Con người anh thực ra rất tinh ý, nhưng có lẽ bề ngoài là ngụy trang cho người khác xem, thế nên luôn khiến cô cảm thấy anh phóng túng ngang ngạnh và bất cần đời.

Thẩm Thư Dư chưa bao giờ nghĩ tới việc đánh đồng Phó Chước với từ đẹp trai, bởi vì cô đã có thành kiến với anh từ trước, cô căn bản không thừa nhận người trước mắt đẹp trai bao nhiêu. Hơn nữa cô cũng không phải một người xem trọng vẻ ngoài, chưa bao giờ nghĩ tới giá trị nhan sắc của Phó Chước.

Có lẽ hôm nay nhiệt độ cao hơn mọi ngày một ít, Phó Chước chỉ mặc một chiếc áo len chui đầu màu đen thuần. Nhưng cách ăn mặc đơn giản như vậy, lại hiện rõ vóc dáng cường tráng của anh.

Anh cong khóe môi mỉm cười, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng kia đượm thêm vẻ dịu dàng. Anh là một người gan dạ bá đạo, hễ là có một chút dịu dàng thì sẽ hình thành cảm giác tương phản mãnh liệt. Mà loại cảm giác này gần đây thường xuyên để lộ ra trước mặt Thẩm Thư Dư.

Có một điểm Thẩm Thư Dư đã biết ngay từ đầu, khi anh cười tươi trông đẹp lắm, giảm bớt vẻ hung hăng rất nhiều.

Nhiều ngày không gặp, Phó Chước cũng rất nhớ Thẩm Thư Dư. Anh nhớ dáng vẻ giương nanh múa vuốt của cô, cũng nhớ vẻ im lặng ít lời của cô. Nhưng thật sự trong khoảng thời gian này anh bận đến bù đầu không ra ngoài được. Giành ra chút thời gian đi nhìn cô đương nhiên cũng có, nhưng Phó Chước rất hiểu bản thân. Anh là một người rất tham lam, hoặc là không gặp, nếu gặp rồi anh sẽ có nỗi xung động muốn chiếm lấy mọi thời gian của cô cho mình.

Phó Chước biết chiều thứ sáu Thẩm Thư Dư không có tiết học, thế nên sau khi sắp đặt mọi công việc ổn thỏa anh mới đến tìm cô. Thậm chí vào hai ngày cuối tuần này anh có thể công khai dính lấy cô.

Mà lúc này Thẩm Thư Dư nhìn thấy Phó Chước, tâm trạng của cô cũng phức tạp. Cô quyết định phải bình tĩnh bình tĩnh, thế là cô xoay đầu đi về phía trạm xe buýt.

Phó Chước hớn hở đuổi theo sau cô, nói: “Sao vậy?”

Đúng lúc một chiếc xe buýt đang chạy tới, Thẩm Thư Dư chui vào xe trước. Tuy rằng Phó Chước chỉ cách cô vài bước, nhưng giờ này nhiều sinh viên lên xe, cộng thêm vóc dáng nhỏ nhắn linh hoạt của cô, chưa đến một lúc đã bỏ anh ở phía sau.

Sau khi Phó Chước lên xe, anh nhìn thấy Thẩm Thư Dư một mình co người ở vị trí sau cùng của toa xe. Xe buýt dài mười hai mét, Phó Chước đi nhanh mấy bước liền đứng ở trước mặt Thẩm Thư Dư.

Thẩm Thư Dư cầm tay vịn cúi đầu.

Phó Chước chẳng nói gì, anh cũng dùng bàn tay mình cầm lấy tay vịn, từ dưới trượt lên trên chạm tới bàn tay của Thẩm Thư Dư. Thẩm Thư Dư giật mình, theo bản năng rụt lại tay mình rồi hướng lên trên, thế là Phó Chước cũng bắt chước hướng lên trên. Anh vừa chạm vào tay cô, cô giống như bị điện giật.

Cuối cùng bởi vì chiều cao của bản thân mà tay Thẩm Thư Dư không tiếp tục hướng lên trên nữa, cô xoay đầu qua thở hổn hển trừng mắt nhìn Phó Chước.

Phó Chước quả thật tươi như hoa, anh tiến đến trước mặt cô nhẹ giọng nói: “Chịu để ý tới tôi rồi à?”

“Tôi không muốn để ý tới anh.” Thẩm Thư Dư nói xong liền định đổi vị trí đứng, ai ngờ lúc này xe buýt đột ngột thắng lại. Thẩm Thư Dư không hề phòng bị, theo quán tính nghiêng vào lòng Phó Chước.

Lúc này có lẽ ông trời cũng đang giúp đỡ Phó Chước.

Phó Chước thuận thế lập tức khép lại cánh tay, cố ý ôm Thẩm Thư Dư nói: “Cẩn thận.”

Thẩm Thư Dư vừa thẹn vừa giận, vội vàng giãy khỏi lòng anh. Phó Chước rốt cuộc thật sự sợ rằng cô không nắm tay vịn sẽ ngã xuống, một tay anh bắt lấy cánh tay cô.

Chiếc xe khởi động lần nữa, Thẩm Thư Dư lảo đảo hai cái rồi bắt lấy tay vịn ở một bên.

Có trời mới biết, Phó Chước cũng không biết lần này mình làm mất lòng cô chỗ nào. Rõ ràng lần trước trở về vào dịp Tết quan hệ giữa cả hai dịu đi không ít, nào ngờ nhiều ngày không gặp lại trở về mối quan hệ trước đó?

Phó Chước nghĩ mãi không hiểu, thế là anh lại mặt dày hỏi Thẩm Thư Dư: “Ngoan đi, tôi không tốt với em chỗ nào, em nói đi.”

Thẩm Thư Dư vẫn không phản ứng Phó Chước.

Cô thật sự cảm thấy anh quá phiền, cho rằng anh xâm nhập vào cuộc sống của mình đã là một chuyện không thể đề phòng. Hiện tại chuyện cô muốn làm chính là đuổi anh khỏi cuộc sống của mình.

Dọc đường đi, Thẩm Thư Dư không nói chữ nào, Phó Chước cũng biết điều không bép xép nữa. Cứ vậy, khoảng cách giữa hai người chỉ một bước, nhưng Thẩm Thư Dư lại như là xa ngàn dặm.

Sau khi xuống xe buýt, Thẩm Thư Dư đi trước, Phó Chước theo phía sau, một trước một sau.

Rất nhanh hai người đi tới tiệm trà sữa.

Thẩm Thư Dư vừa đi vào chuẩn bị thay đồng phục thì chợt nghe Tăng Quốc Long hô lên với người ở phía sau cô: “Chào ông chủ.”

Phó Chước sửa lại dáng vẻ vui tươi hớn hở đối với Thẩm Thư Dư ban nãy, anh gật đầu với Tăng Quốc Long.

Cuối tuần này, trong những công việc bận rộn của Phó Chước còn có một việc chính là mua lại tiệm trà sữa mà Thẩm Thư Dư làm thêm.

= = =

Mặc dù buổi chiều đã làm việc được hai tiếng, Thẩm Thư Dư vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật Phó Chước trở thành ông chủ của mình.

Anh thật là kẻ điên mà!

Là Tăng Quốc Long giải thích rõ ràng với Thẩm Thư Dư, cô mới bừng tỉnh nhận ra Phó Chước thật sự mua lại tiệm trà sữa này.

Anh đang yên lành mua tiệm trà sữa này làm gì?

Nếu thật sự trở thành người đại diện pháp lý của tiệm trà sữa này, Phó Chước cũng không muốn tiền của mình trôi theo nước. Tuy rằng mua tiệm trà sữa này mục đích cuối cùng là vì theo đuổi Thẩm Thư Dư, nhưng anh cũng không phải là người ném tiền.

Gia đình chưa bao giờ hà khắc về vấn đề tiền bạc đối với Phó Chước, tiền mua một tiệm trà sữa chỉ là một phần tiền tiêu vặt của anh.

Đây là lần thứ hai Phó Chước đến tiệm xem xét, so với lần đầu thì lần này anh định tự mình học cách làm trà sữa đồng thời làm nhân viên bán hàng. Anh biết, chỉ có bản thân tự thể nghiệm việc vận hành trong tiệm, anh mới hiểu biết nhiều hơn.

Cả buổi chiều, Phó Chước nghiêm túc lắng nghe Tăng Quốc Long giới thiệu đủ loại đồ đạc trong tiệm.

Từ nhập hàng cho đến làm trà sữa mọi việc từ lớn đến nhỏ, Tăng Quốc Long đã làm việc ở đây hơn một năm, anh ta thậm chí hiểu biết mọi chuyện trong tiệm còn hơn ông chủ trước.

Trong lúc này Thẩm Thư Dư cũng thấy được dáng vẻ nghiêm túc của Phó Chước.

Phó Chước cũng mặc đồng phục, đầu tiên anh ở bên trong xem Tăng Quốc Long tự tay làm trà sữa, trong thời gian đó cũng hiểu biết về tình hình của tiệm qua anh ta. Anh không mang theo giấy bút, nhưng mở di động ghi lại những điểm quan trọng.

Thẩm Thư Dư trong lúc rảnh rỗi không nhận order nghiêng đầu đưa mắt nhìn Phó Chước, lúc ấy anh đang mím môi nghiêm túc lắng nghe Tăng Quốc Long nói chuyện.

Đây gần như là lần đầu tiên Thẩm Thư Dư thấy dáng vẻ làm việc của Phó Chước.

Xem ra anh hình như là một người rất khiêm tốn, hơn nữa lúc đặt câu hỏi với Tăng Quốc Long thì rất đúng mực, không hề có vẻ phách lối của ông chủ.

Không bao lâu Phó Chước chỉ ra một vấn đề, anh hỏi Tăng Quốc Long: “Tôi có xem báo cáo tài chính, nếu công nghệ đã phát triển thì không cần kinh doanh theo chuỗi nữa, xét cho cùng chi phí hàng năm cho một chuỗi thương hiệu cũng không nhỏ.”

Tăng Quốc Long nghe vậy cười nhẹ: “Cái này phải xem ý của anh.”

Phó Chước gật đầu không nói thêm gì nữa. Anh hiểu trong lời nói của Tăng Quốc Long còn có điều giữ lại, dù sao hiện tại anh vừa tiếp nhận cửa tiệm này, bản thân vẫn chưa hiểu hết mọi thứ ở đây.

Sau khi lẳng lặng nhìn quanh tiệm trà sữa, Phó Chước đi tới bên cạnh Thẩm Thư Dư hỏi: “Em mệt không?”

Phó Chước để ý việc buôn bán cả buổi chiều trong tiệm rất tốt. Tương ứng với việc cả buổi chiều này Thẩm Thư Dư gần như đều bận rộn nhận order chào khách.

Thẩm Thư Dư lắc đầu, khách khí nói: “Cũng ổn.”

Phó Chước hiểu hết chuyện phía sau rồi bèn mỉm cười nói với Thẩm Thư Dư: “Còn phải làm phiền em cho tôi biết một vài công việc có liên quan ở phía trước.”

Thẩm Thư Dư nghiêng đầu nhìn Phó Chước một cái, cô cảm thấy anh thật sự giống như một người nhà trong gia đình, nhưng thấy được vẻ nghiêm túc trên mặt anh thì cô không còn lời để nói.

Thế là Thẩm Thư Dư cũng nghiêm túc giới thiệu cho Phó Chước.

Công việc ở đằng trước phối hợp với công việc ở đằng sau, đừng thấy công việc nhận order hình như rất nhẹ nhàng, có đôi khi khách hàng chưa biết quyết định ra sao thì nhân viên sẽ đưa ra giới thiệu tương ứng. Không chỉ vậy, nhân viên cũng phải biết thành phần trong các loại trà sữa, để tránh khi khách hỏi tới thì không biết.

Sau khi Phó Chước hiểu đại khái thì chủ động đi nhận order, Thẩm Thư Dư bèn lùi sang một bên.

Phó Chước vừa đứng trước máy order thì có hai cô gái đi qua chuẩn bị mua trà sữa.

Phó Chước học theo Thẩm Thư Dư đã dạy ban nãy, mỉm cười nói: “Chào mừng quý khách.”

Anh vừa dứt lời hai cô gái kia đột nhiên đỏ mặt. Nhân viên bán hàng xinh đẹp cũng nhiều, là một chàng trai thì thôi đi, còn là chàng trai man như vậy, âm thanh còn từ tính nữa.

Đẹp trai như thế sao lại làm việc ở tiệm trà sữa?

Một cô gái tóc ngắn trong đó can đảm hơn, nói: “Nhân viên bán hàng của tiệm trà sữa này đều có giá trị nhan sắc cao vậy sao?”

Phó Chước cười thản nhiên đáp: “Quá khen, xin hỏi quý khách muốn trà sữa vị gì?”

“Anh đẹp trai, anh giới thiệu hai cốc đi, anh giới thiệu cái gì thì bọn em uống cái đó.”

Ban nãy Phó Chước học được một chiêu từ Thẩm Thư Dư, anh bèn bắt đầu giới thiệu một cách nghiêm túc. Hai cô gái kia cũng sảng khoái, không nói hai lời chọn trà sữa theo lời của Phó Chước.

Cuối cùng, cô gái tóc ngắn dè dặt hỏi Phó Chước: “Anh đẹp trai, có thể add wechat không?”

Phó Chước mỉm cười lịch sự lắc đầu: “Không tiện.”

“Add đi mà, đừng nhỏ mọn.”

Phó Chước nghiêng đầu nhìn Thẩm Thư Dư ở bên cạnh, rồi nói với cô gái kia: “Bạn gái tôi khá nhỏ mọn, tôi sợ cô ấy sẽ ghen.”

“Á…”

Ngầu quá đi!!!!

Một cô gái trong đó lại cả gan lấy ra di động chụp một tấm ảnh của Phó Chước.

Khoảnh khắc Thẩm Thư Dư ngẩng đầu tầm mắt cô giao với Phó Chước, cô vội vàng cúi đầu.

Sau đó lại có nữ sinh đến tiệm trà sữa, ai cũng quan sát Phó Chước một phen.

Hóa ra vẻ đẹp trai của anh quả thật rõ như ban ngày.

Bận rộn một buổi chiều, lúc gần tới giờ cơm Phó Chước gọi mấy phần thức ăn nhanh ở bên ngoài, vẫn là món ăn của cửa hàng thức ăn nhanh đắt đỏ kia.

Trước kia khi Thẩm Thư Dư làm việc ở đây ông chủ chưa bao giờ gọi thức ăn nhanh cho bọn họ.

Phó Chước lại nói: “Người là sắt cơm là thép, có bận đến đâu cũng đừng hoãn lại bữa ăn.”

Tăng Quốc Long liên tục nói cảm ơn Phó Chước. Thẩm Thư Dư cũng chẳng ngượng ngùng không ăn, trên thực tế bận cả buổi cô đã đói rồi.

Món ăn tại cửa hàng thức ăn nhanh này rất hợp ý Phó Chước, thứ anh đã thích thì có thể nói là bảo đảm chất lượng.

Thẩm Thư Dư ăn không bao nhiêu thì buông đũa xuống, cô có yêu cầu về vóc dáng của mình, nhất là buổi tối không thể ăn nhiều.

Thấy Thẩm Thư Dư buông đũa, Phó Chước bèn hỏi cô: “Em hy vọng cửa tiệm cho nhân viên phúc lợi gì sẽ tốt hơn?”

Thẩm Thư Dư nghe vậy nhẹ giọng trả lời: “Tôi cũng không biết.”

Dù sao cô cũng là nhân viên tạm thời, phúc lợi đãi ngộ không có quan hệ với cô.

Phó Chước lại quay đầu nói với Tăng Quốc Long: “Cũng sắp cuối năm rồi, tổ chức một chuyến du lịch thế nào? Anh hỏi thử mấy bạn làm chung, nếu thấy được thì chúng ta quyết định cuối tuần sau đi chơi.”

Tăng Quốc Long nghe vậy gật đầu.

Bảy giờ tối, Thẩm Thư Dư đúng giờ thay bộ đồng phục chuẩn bị tan ca, Phó Chước cũng theo sau.

Cả buổi chiều Phó Chước không trêu chọc Thẩm Thư Dư, lúc ở tiệm trà sữa anh nghiêm túc hỏi han việc vận hành bên trong, hoàn toàn không giống “tên vô lại” mà cô biết.

Tới lúc này, Phó Chước đột nhiên sải bước đến trước mặt cô, cà lơ phất phơ nói: “Em thật sự không muốn gặp tôi đến vậy à?”

Thẩm Thư Dư đứng lại, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, người đàn ông này khiến người ta bất ngờ.

Bình luận

Truyện đang đọc