Editor: ÓcCá
Hình như cô vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ẩm ướt, đưa tay hất mái tóc dài của mình, khẽ vén ra sau tai, khi đó mặt mày đều là phong tình, mỗi một cử động hết sức mê hoặc.
"Cmn...!"
Có người trong đội viên kinh sợ phát ra thán phục, ở chỗ này của bọn họ vốn đã ít phụ nữ đến đáng thương, mà đại mỹ nữ này từ nơi nào xuất hiện...!
Chỉ là lập tức có người từ trong khiếp sợ dần dần nhận ra một tin tức trọng yếu khác, "...Đây là, người này, giống như Ôn Huyền nha, làm sao lại giống với đại minh tinh Ôn Huyền như vậy...!"
"Cmn các người đừng nói, đúng là rất giống!"
"Cô ta không phải chính là..."
"Không, không thể nào, hiện tại người ta có lẽ đang đi ở thảm đỏ, làm sao có thể xuất hiện tại địa khu không người này của chúng ta được...!
Khi mọi người đang xì xào bàn tán trở nên càng kịch liệt, thiếu điều muốn xông lên vây quanh cô hỏi han ----
"Đều im lặng!"
Lục đại đội trưởng ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt cả phòng ăn liền lặng ngắt như tờ.
Lục Kiêu bưng khay trở lại, lạnh lùng nói: "Đã ăn xong sao, ăn xong thì tranh thủ thời gian rút lui!"
Ban đầu bọn họ tới trước nên ăn cũng xem như xong, nhưng lúc này cả đám đều lặng yên cúi đầu bới cơm, sợ đội trưởng bắt bọn họ xéo đi.
Ôn Huyền thấy một màn này, nhìn thoáng qua Lục Kiêu đang mua cơm, khóe môi khẽ cười.
Cô đi tới hai bước, đỡ Trát Tây bị té dưới đất lên, dịu dàng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
A a a a...!
Trát Tây cảm thấy mình sắp chết.
Không đợi cô đỡ, cậu vội vã bò dậy, tay chân luống cuống, cả người cực kỳ lúng túng, mặt đỏ tới mang tai: "Tôi, tôi tôi không sao."
Cậu đang nằm mơ sao, trước khi ăn cơm còn thấy cô trên TV, đắc ý kêu người ta là vợ nữa, hiện tại vậy mà cô đã xuất hiện trước mặt cậu...!??
Trát Tây thực sự cảm thấy mình đang bị ảo tưởng.
"Tôi, tôi nằm mơ đúng không, chị thật là Ôn, Ôn Huyền..."
Nói xong cậu tự nhéo mặt mình.
Ôn Huyền phì cười, tuyệt mỹ sáng rực đánh vào thị giác khiến Trát Tây không thể đứng vững.
Cô không có bác bỏ, cũng không thừa nhận.
"Trát Tây, cậu ăn xong rồi? Ngoài sân còn chưa quét, ra ngoài quét sân đi!"
Lục Kiêu lạnh lùng nói.
"Không, lão đại, hôm nay không phải ngày trực của em..."
"Đúng vậy!!"
Toàn thể đội viên trong phòng ăn đồng thanh hô lên ---!
Còn hối thúc: "Đi nhanh lên, hôm nay chính là nhóc chứ ai!"
Đại mỹ nữ tự mình đỡ cậu, còn cười với cậu nữa! Ghen ghét khiến cho bọn họ hoàn toàn thay đổi!
Trát Tây: "..."
Cậu đành phải ủy khuất bước từng bước, không cam lòng đi ra ngoài.
Ôn Huyền cười, vẩy tay với mọi người trong phòng ăn, ngọt ngào lên tiếng chào, "Chào mọi người."
"Chào cô chào cô ---" Một đám con trai tranh nhau trước sau nói.
Lục Kiêu lại quay đầu, chỉ trong nháy mắt bọn họ liền đàng hoàng ngồi xuống, đồng loạt ăn cơm, dù đã vét sạch sẽ trong chén.
Ôn Huyền cầm một cái khay, không nhanh không chậm đi tới cửa sổ lãnh cơm.
"Ôi chao, rốt cục cô cũng xuống tới, hôm nay có canh thịt dê, để tôi múc cho cô một chén bồi bổ thân thể." Người dì trước đó ở bên trong vội vàng nói.
"Cảm ơn dì." Ôn Huyền thay đổi thái độ trước đó, cười nói với bà.
Kỳ thật cũng không phải bởi vì cô không tức giận, mà là cô biết người mình tên tức giận là ai, những người khác đều vô tội, không chừng có người còn là fan hâm mộ của mình.
Mặt khác, đây là trường hợp công cộng, cô ở nơi công cộng vĩnh viễn đều là mỉm cười ngọt ngào. ÓcCá diendanlequydon
Thấy dì kia đã đi vào bếp lấy canh, lúc này Ôn Huyền mới từ từ thu lại nụ cười.
Nhìn sang Lục đại đội trưởng đang ra vẻ đạo mạo lạnh lùng, xì khẽ nói: "Giả bộ đứng đắn cái gì, khi cởi quần áo của tôi ngược lại là không chút do dự nha."
Lục Kiêu nhíu mày: "Cô --"
"Cô cái gì mà cô, thế nào, nhìn thấy hết đi, của tôi rất lớn đúng không?"
Lục Kiêu: "...???"