Editor: ÓcCá
Ôn Huyền: “……”
Không khí yên tĩnh một giây, hai giây sau.
Ôn Huyền ngồi trở về, cúi đầu tiếp tục ăn, một bên hung tợn nhai, một bên lầm bầm: “Coi như tôi chưa nói gì.”
Anh ta đi chết đi!!
Khiến cô tức giận đến nỗi lúc này nai con trong lòng cũng muốn động kinh.
Có phải anh ta đang trêu cô hay không, hay do cô quá không rụt rè, quá lưu manh!?
Ôn Huyền cúi đầu tức giận, nhét đầy đồ ăn trong miệng, hai má căng phồng, rất giống một con sóc, cực kỳ dễ thương.
Lục Kiêu thoáng liếc nhìn cô, bộ dáng kia liền rơi vào đáy mắt anh.
Anh cúi đầu, tiếp tục ăn.
Khóe môi lại tựa như hơi cong lên.
Sau đó hai người không nói chuyện nữa, Ôn Huyền tỏ vẻ cô muốn tức giận hai mươi phút trước rồi mới miễn cưỡng để ý đến anh.
Hai người ăn xong, thu dọn chén dĩa vào phòng bếp.
Vốn dĩ cô không nghĩ thu dọn, rốt cuộc cô là người được nuông chiều, nhưng thấy Lục Kiêu đứng dậy đi phòng bếp, cô cũng làm bộ như mình siêng năng, nên đi theo anh.
Tuy rằng thời gian hai người gặp mặt không nhiều lắm, nhưng rốt cuộc nơi này là địa bàn của anh, cô quyết định vẫn nên nói với anh một chút chuyện ngày mai cô phải đi.
Kỳ thật cô cũng có thể thần không biết quỷ không hay rời đi, suy cho người ở nơi này xoay lưng chính là cả đời, đi thì đi không nói thì thế nào đâu?
Dù sao cô cũng là một người không tâm không phổi.
Nhưng không biết sao, cô vẫn muốn nói với anh.
Có lẽ……
Cô thật sự muốn nhìn xem, anh sẽ có phản ứng gì……?
Cô cầm chén đũa của mình đi theo sau anh, lúc đi ngang qua người anh, hơi trừng mắt liếc anh một cái, hung hăng nói:
“Đừng tưởng rằng anh có cơ bắp thì ghê gớm, anh cho rằng người khác không có à! Con trai của dì sắp tới rồi, người ta thế nhưng chính là con trai Tây Tạng, khẳng định to lớn mạnh mẽ, cơ bắp chắc chắn mạnh hơn anh nhiều.”
Nghe được lời này, Lục Kiêu khựng lại bước chân.
Không biết anh đang nghĩ gì.
Sau đó anh chẳng buồn quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, trực tiếp nhàn nhạt bật ra hai chữ: “Cho nên?”
Ôn Huyền hừ lạnh: “Còn có thể cho nên cái gì, anh không cho tôi thử lực cánh tay anh, thì tôi sẽ thử cánh tay anh ta!”
Tất cả mọi người đều thích cô, chỉ có anh là bất hòa với cô, đây là chuyện gì chứ, đây không phải anh đang chơi lạt mềm buộc chặt sao?!
Nhưng hiện tại.
Sau khi Ôn Huyền nói xong câu đó, cuối cùng Lục Kiêu cũng quay đầu qua, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, cười nhạt nói: “Cô vẫn nên thử với người thành niên đi, con trai của dì mới bảy tuổi thôi.”
Lời này vừa ra ——
Ôn Huyền:”…… “
!!!
A! Cô không bao giờ muốn nói chuyện với anh ta nữa!!
Lục Kiêu mở vòi nước, Ôn Huyền rầm một tiếng ném chén đũa của mình vào trong bồn rửa chén, rồi lập tức xoay người bỏ đi!
Mặt mày lúc xanh lúc đỏ.
Không biết là bực tức xấu hổ hay là ngượng ngùng.
Lục Kiêu nhìn chén đũa mà cô dùng qua ở trong bồn ——
Im lặng một hồi, anh đổ ít nước rửa chén ra khăn, thân hình cao lớn của người đàn ông đứng tại bồn rửa chén trong bếp, cúi đầu nghiêm túc chà rửa chén đũa.
“……”
Ánh mặt trời chiếu lên người anh, trong bồn chỉ có chén đũa dĩa của anh và cô.
**
Lúc này tâm tình của Ôn Huyền vô cùng không tốt, một mình chạy đến ngoài sân buồn bực hút thuốc lá.
Cô nhìn bầu trời xanh, nhìn vùng đất rộng lớn này, nhìn núi non ở nơi xa, trong đầu thì sửng sốt nghĩ đến một người.
Không thể không nói, ở loại địa phương hẻo lánh này, sao Lục Kiêu lại đến đây chứ……?
Vừa nhìn đã biết anh không phải người địa phương này, mà giống như một anh chàng đẹp trai lãnh khốc ở phương bắc.
Ngón tay trắng nõn của cô nhẹ gãy điếu thuốc sắp hết, tàn thuốc theo gió bay đi.
Đột nhiên ngoài sân viện tựa hồ truyền đến tiếng động gì đó ——