VƯỢT RÀO TRÊU CHỌC

Editor: ÓcCá

Lúc Lục Kiêu tắm qua loa xong trở ra, bọn họ đều đã vào chỗ.

Còn dư lại một vị trí chính là đối diện Ôn Huyền.

Một bên Ôn Huyền là Dì, một bên là con trai của Dì.

Lúc đầu Tang Niên muốn ngồi cùng một chỗ với nữ thần, nhưng không biết sao bé Đôn béo lần đầu tiên trông thấy chị xinh đẹp như vậy trợn cả mắt lên.

Vừa cầm cái đùi gà lớn ngồi bên cạnh Dì vừa đỏ mặt nũng nịu, nói muốn ngồi cùng một chỗ với chị xinh đẹp.

Tang Niên không tranh được chỗ với đứa nhỏ này, Ôn Huyền trực tiếp để Đôn béo ngồi bên cạnh kia của mình.

Tất cả mọi người rất vui vẻ, vô cùng thân thiện với Ôn Huyền.

Hết lần này tới lần khác một cô gái có tính cách khuynh hướng phản xã hội như Ôn Huyền đã phát huy sự đặc thù trong ngoài không đồng nhất của mình đến cực hạn.

Ở nơi công cộng cô được gọi là một người khéo ăn nói với nụ cười ngọt ngào.

Khi Lục Kiêu trở ra, nhìn chằm chằm hình ảnh cô hòa hợp với mọi người, ánh mắt có chút lấp lóe.

"Lục đội tới, mau đến đây ngồi đi, tất cả mọi người tranh thủ thời gian ăn, muốn ăn gì trong bếp đều có."

Dì mỉm cười hòa ái tiếp đón.

Còn chưa nhìn thấy anh, Ôn Huyền giống như đã có thể cảm nhận được hơi thở của anh truyền đến từ đằng sau.

Chỉ là cô vẫn một mực không quay đầu, mà vén mái tóc dài sau vai qua, vô tình hay cố ý lộ ra bờ vai trắng nõn của mình.

Chưa đến hai giây ——

Đột nhiên, một cái áo khoác chợt vững vàng phủ lên vai cô, theo bản năng cô xoay người, cái áo cũng trượt xuống, Ôn Huyền lập tức nắm được.

Ngay sau đó, lúc Lục Kiêu tự mình đi trở về chỗ ngồi, cũng không nhìn cô mà nói: "Thời tiết nhiệt độ hạ thấp, càng ngày càng lạnh, tất cả mọi người chú ý phòng lạnh!"

Rõ ràng chỉ ném cái áo cho mỗi mình cô, nhưng nói thì lại nói với tất cả mọi người.

Ôn Huyền cúi đầu nhìn cái áo, hơi hơi nhíu mày.

—— Đây là áo khoác của anh.

Ôn Huyền ngước mắt nhìn anh, khóe môi giống như cười mà không phải cười: "Lục đội trưởng, hiện tại tôi không lạnh."

Lục Kiêu đã ngồi xuống, bưng chén cơm lên gắp thức ăn, mí mắt đều không nhấc lên nhìn cô, mặt không biểu tình nói: "Không, cô lạnh. "

Tang Niên phốc một tiếng, kém chút cười ra tiếng.

Lục Kiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, Tang Niên lập tức ho khan, ngồi nghiêm chỉnh.

Có điều, chuyện gì đang xảy ra, tại sao cậu cảm giác không khí giữa đội trưởng của bọn họ và Huyền tỷ đêm nay, có chút không nói ra được... Vi diệu?

Ánh mắt Tang Niên đảo qua đảo lại hai người họ, nghĩ đến tối hôm nay Huyền tỷ ăn mặc đẹp như vậy, chẳng lẽ lão đại không muốn cô để lộ quá nhiều...?

Tự mình suy nghĩ linh tinh, càng nghĩ càng kích động, cuối cùng nhịn không được ý tứ sâu xa cười với Ôn Huyền nói: "Huyền tỷ, đội trưởng của chúng tôi nói rất đúng, chị vẫn khoác vào đi, thân thể vừa khỏe, đừng để lại bị cảm."

Ôn Huyền: "..."

Khoác, đương nhiên khoác, sao có thể không khoác.

Đây chính là áo của Lục đại đội trưởng.

Ôn Huyền cứ nhìn chằm chằm anh, không nhanh không chậm mặc chiếc áo khoác to rộng của anh vào.

Trong nháy mắt, mùi vị thuộc về anh liền quanh quẩn trong hơi thở của cô.

Hương gỗ thông lạnh lẽo, xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, kết hợp với mùi vị đàn ông đặc biệt trên người anh, trộn lẫn hợp lại cùng nhau, tràn ngập hơi thở của cô.

Hết sức...

Khiến cho người ta xao động...!

Bình luận

Truyện đang đọc