XÂY DỰNG VƯƠNG TỌA

Trầm Khinh Trạch liếc mắt đánh giá khoảng không dưới gầm giường, từ tốn nói:

"Cậu muốn ngủ dưới đất cũng được, dưới đó rộng đấy."

Nhan Túy nheo lại đôi mắt hẹp dài:

"Ngươi dám để cho bổn...để tôi ngủ dưới đất?"

Trầm Khinh Trạch lại nhắm mắt lại, làm như không thấy cậu đang tức giận:

"Đây là phòng tôi, giường của tôi."

Còn dám kén cá chọn canh?

Nhan Túy tận lực giữ chút thể diện cuối cùng:

"Tôi là khách."

Trầm Khinh Trạch: "ZZZZZZZZZZZZ....."

Nhan Túy trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không chịu được mệt mỏi, cuộn áo choàng lại, trở mình lên giường nằm bên cạnh thanh niên. Cái giường gỗ nhỏ chen chúc 2 người đàn ông to lớn đã nhỏ lại càng chật chội hơn, không cách nào nằm thẳng được, cũng không thể đưa lưng về phía người lạ, thế là Nhan Túy chỉ có thể xoay mặt về phía thanh niên.

Trong đêm tối, ánh mắt xem xét của Nhan Túy nhìn chằm chằm vào 1 bên sườn mặt của đối phương, thanh niên ngủ say, hô hấp bình ổn đều đặn, dường như giống như chẳng có chút sợ hãi nào, thật đúng như lời y đã nói.

Đau đớn do cơ thể bị nguyền rủa và dằn vặt từ suy nghĩ, cuối cùng trong tình trạng kiệt sức, bất tri bất giác đã ngủ quên mất...

※ ※ ※

Trời sáng.

Trầm Khinh Trạch bị tiếng chim hót bên ngoài đánh thức, vừa mở mắt đã thấy nam nhân mặc áo choàng, ngồi bên cửa sổ đẽo gọt cây trường thương bị gấu hộ pháp vã gãy làm đôi kia, đầu thương đã mất rồi, nửa đoạn còn lại được gọt thành cây thương gỗ cao bằng nửa người. A Bạch ngồi ngoài cửa, không muốn lại gần quá, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.

"Tỉnh rồi à?"

Cởi nón ra, Nhan Túy hất cằm nhìn về phía y 1 cái, thấp giọng ho khan 1 tiếng.

Trầm Khinh Trạch nhìn sang bình thuốc trị thương thông thường rỗng trên bàn, cũng chẳng biết là cảm giác sai hay thế nào, chú văn trên mặt nam nhân dường như nhạt hơn 1 chút, không hỗ là vật phẩm của hệ thống.

Nam nhân chớp mắt:

"Cây dao găm này là tiệm rèn nhà anh làm ra phải không?"

Trầm Khinh Trạch ngừng 1 chút, tùy tiện gật gật đầu, dao găm thu vào vỏ nhanh đến mức Nhan Túy dường như không thể bắt kịp được quỹ đạo.

Mặt trời bên ngoài đã lên cao, bố Lý sáng sớm đã ra trông tiệm rồi, trên bếp vẫn còn đang hâm chút cháo, thanh niên múc cho 2 người mỗi người nửa bát.

Nhan Túy ăn 1 muỗng, cau mày nói:

"Thường ngày 2 người ăn cái này sao?"

Gạo thô vừa thô vừa chát, cho vào miệng là 1 mùi vị quái lạ, muối thì nhạt như nước ốc, đến nhai nhuyễn còn là 1 loại dày vò chứ đừng nói đến việc nuốt xuống.

"Không thì sao? Tóm lại là còn không bằng mấy đứa trẻ ăn mày trên đường lớn trong thành, nhưng chí ít thì vẫn còn sống được."

Nhan Túy rũ mắt trầm mặc 1 hồi, siết lấy ngón tay đang cầm cái thìa, chầm chậm ăn sạch bát cháo gạo thô.

Trầm Khinh Trạch cũng ăn không quen, nhưng từ sau khi nhân thú đột kích, giá cả lương thực trong thành lên cao chót vót, thu nhập chỉ dựa vào mỗi tiệm rèn thì chẳng thấm vào đâu. Cũng may hệ thống đã mở khóa cửa hàng cấp 1, phải nghĩ cách kiếm tiền mới được!

Trầm Khinh Trạch lặng lẽ gọi hệ thống:

"Cấp hiện tại là lv.5, có 5 thuộc tính duy nhất, sức mạnh 101, nhanh nhẹn 90, phòng ngự 70, ngộ tính 80, mị lực 50"

Phía dưới thuộc tính mị lực là 1 dòng giải thích: quần áo vải bố thông thường, khó sờn nhưng không thoải mái, giá trị mị lực - 30.

Trầm Khinh Trạch: "..."

Thực tế tới vậy luôn hả?

Lúc mới thiết kế game, cấp trên của y yêu cầu trong số đo chỉ số tìm cách đem mị lực làm thành biến tăng thêm cho chỉ số các thuộc tính cơ bản quan trọng, còn yêu cầu tổ mỹ thuật thiết kế nhân vật cho người chơi mới phải thật xấu. Bây giờ y mới sâu sắc cảm nhận được những dụng tâm độc ác khác, không làm thế thì sao có thể thu hút được người chơi điên cuồng nạp tiền vào để mua skin đẹp đây?

Cửa hàng hệ thống đã sáng đèn cấp 1, đồ vật mua được ở bên trong ít đến đáng thương.

Nhiệm vụ đầu tiên, cũng là nhiệm vụ quan trọng nhất, chính là cải thiện đất đai: thỗ nhưỡng bình thường, tăng sản lượng cho mỗi mẫu là 50%, mỗi mẫu 10 đồng; đất nâu loại trung, sản lượng tăng gấp 3, mỗi mẫu 10 đồng bạc, đất đen cấp cao, sản lượng tăng gấp 4, mỗi mẫu trị giá thế nhưng lại cao tới 1 đồng vàng.

Bố Lý có gần 20 mẫu được tổ tiên truyền lại trong thôn nhưng đa phần là đất bạc màu, thiếu độ phì nhiêu, đã thiếu nước tưới tiêu, lại cũng không biết cách ủ phân hay cày sâu cuốc bẫm, cả năm cũng không trồng được bao nhiêu lúa, thêm nữa là nhà bố Lý chẳng có nhiều người, sau khi dần dần bị bỏ hoang đã bị những người khác trong thôn chiếm mất không ít.

Ngoài thổ nhưỡng ra, cửa hàng cấp 1 còn có rất nhiều loại cây trồng thường thấy khác, giá cả từ 1 đồng cho đến 10 đồng khác nhau.

Trầm Khinh Trạch nhanh chóng xem lướt qua cột hành hóa, cuối cùng thấy được muối ăn ở hàng cuối cùng, đáng tiếc là 1 lọ muối ăn nhỏ xíu đáng giá 20 đồng, lại còn có giới hạn mua đã trực tiếp xua tan ý niệm bán muối làm giàu của y.

Trầm Khinh Trạch tính toán, gia cảnh nhà y đáng thương, đến thổ nhưỡng trung cấp cũng mua không nổi huống chi là đất đen phì nhiêu. Sau khi cải tạo đất còn phải tốn tiền mua hạt giống cây trồng, hạt giống cao cấp giá cả cũng rất cao, sắp tới còn phải bón phân, làm cỏ, đều là tiền cả.

Bần cùng khiến người sầu não.

Trong lúc y đang cau mày thẫn thờ, Nhan Túy nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng, chậm rãi lau miệng, giống như lúc nãy là được hưởng thụ trân châu mỹ vị chứ không phải là 1 bữa cháo heo.

"Cây thương của tôi hỏng rồi."

Nhan Túy lấy đầu thương bị gãy ra, cẩn thận mà lau chùi, đầu thương được tinh luyện thành từ sắt, trong tay nam nhân hàn quang bốn phía, cả thành Uyên Lưu cũng chưa hẳn tìm được mấy mẫu được như vậy.

Nhan Túy nâng mắt nhìn y:

"Tiệm rèn nhà anh đã có thể tạo ra được cây dao găm bén như vậy, chắc cũng có thể rèn cho tôi 1 cây thương không kém như vậy ha? Giá cả tùy anh."

Dao găm?

"Không..."

Trầm Khinh Trạch vừa muốn từ chối khéo, e rằng cái hệ thống mắc dịch đó chưa chắc có thể tạo ra được cây thứ 2 thì đã thấy đối phương lấy 1 cái túi bằng nhung ra, từ miệng túi có thể thấy được màu sắc của tiền vàng. Lúc nặng nề để lên bàn phát ra âm thanh tươi đẹp của tiền vàng va vào nhau.

Lời cự tuyệt tràn ra đến môi liền bị nuốt trở lại vào bụng, gương mặt lạnh tanh của Trầm Khinh Trạch khó khăn lắm mới lộ ra được 1 nụ cười mỉm cực kỳ sống động.

"Không thành vấn đề."

※ ※ ※

Tiệm rèn Lý gia.

"Cái gì? Cậu đồng ý rèn cho người ta 1 cây trường thương bằng thép á?!"

2 mắt bố Lý trừng to đến mức hơn cả cái chuông đồng/

"Thương bằng sắt thường còn chưa tính, ta tốn tới 10 ngày nửa tháng chắc có thể làm ra được, nhưng còn thứ vũ khí thượng thừa như vậy, người ta nói chỉ có thợ rèn cao tay của đế quốc đại Hạ và thương minh Bích Không mới có khả năng làm ra được! Ta chỉ là 1 thợ rèn nghèo, sao có thể rèn được thép tinh luyện?"

Bố Lý nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là vẻ mặt đau khổ phất phất tay:

"Không được không được, số tiền này chúng ta không làm ra nổi đâu, cậu vẫn nên quay về nói rõ với người ta đi..."

Trầm Khinh Trạch híp mắt nhìn bếp lửa đỏ rực, ánh mắt sáng ngời:

"Tôi có cách, có thể thử xem sao."

Bố Lý sửng sốt:

"Cách gì?"

※ ※ ※

Thứ cấu thành quan trọng dành cho người chơi game chính là người chơi có thể vui vẻ, nhàn nhã hưởng thụ, trải nghiệm cuộc sống trong "Thư quang thế kỷ", game cung cấp các chức năng cuộc sống phong phú phân thành nấu nướng, rèn, y thuật, trồng trọt...thậm chí có cả cắm hoa và trà đạo. Quan trọng nhất là sau khi người chơi lựa chọn sở trường xong còn có thể tùy cơ hội mà đạt được 1 loại kỹ thuật sơ cấp tương ứng khác.

Trầm Khinh Trạch ban đầu xem trọng sở trường nấu nướng hơn, chi phí thấp, lượng nhu cầu lớn, dễ làm, thế nhưng lại không phù hợp với thành Uyên Lưu, nơi có độ khó như địa ngục, thiếu thốn nguyên liệu nấu ăn này.

Điểm quan trọng nhất trong việc thiết kế game là cân bằng, so với những địa điểm xuất phát khác, thành Uyên Lưu cho dù là vị trí địa lý, thực phẩm, nhân khẩu, điều kiện khí hậu đều vô cùng tồi tệ, còn có tộc nhân thú và yêu thú như hổ rình mồi sát bên cạnh. Để bảo trì sự cân bằng, game đương nhiên cần phải bù vào những phương diện khác, ví dụ như tài nguyên khoáng sản phong phú. Ngoài việc tự buff "dân phong dũng mãnh", tài nguyên khoáng sản quanh thành Uyên Lưu phong phú đa dạng mà sản lượng còn nhiều hơn những nơi khác, quặng sắt và than đá lộ thiên cũng có để khai thác. Buôn bán khoáng thạch cho những thành và thị trấn khác là nguồn thu nhập lớn nhất của thành Uyên Lưu. Nhưng chuyện này không có nghĩa là thành Uyên Lưu rất giàu có mà hoàn toàn ngược lại, sự bần cùng và sản vật quặng thô của ngôi thành này nổi tiếng như nhau.

Trầm Khinh Trạch tỉnh lại từ trong luồn suy nghĩ, lặng lẽ gọi hệ thống ra, trong danh sách kỹ năng sống đầy màu sắc không chút do dự mà chọn sở trường rèn đúc.

"Hệ thống: chúc mừng người chơi đạt được 1 sở trường kỹ năng sống, từ nay bước lên con đường dùng búa sắt làm chấn động thế giới!"

Trước mắt Trầm Khinh Trạch sáng ngời, mở cuốn "phương pháp rèn đúc" ra,  toàn bộ những thứ cần thiết để rèn dao như dụng cụ, nguyên liệu, thậm chí là bản thiết kế lò rèn nhiệt độ cao, mỗi 1 bước từ quy trình công nghệ, điều kiện sản xuất, hiệu quả đều được liệt kê ra rất kỹ lưỡng.

Kỹ năng rèn sắt tại đại lục Thư quang không phát triển, phần lớn công cụ làm nông đều bằng gỗ, dụng cụ bằng sắt trên chợ đa số đúc từ gang ra, hỗn tạp dễ gãy, thỉnh thoảng mới xuất hiện binh khí chất lượng tốt được rèn từ thép tinh luyện phần lớn do thợ rèn nổi tiếng làm ra, cách chế tạo độc quyền được giữ kín, không thể nói ra. Giá thì mắc trên trời, là vật xa xỉ được những gia tộc giàu có, cường hào truy tìm, dân thường căn bản không thể dùng được.

Trong số các bước đầu trong việc rèn đúc mà hệ thống cung cấp có nhiều loại kỹ thuật tinh luyện như rèn số lượng ít, rèn số lượng nhiều, rèn bằng cách đốt,... Trầm Khinh Trạch cực kỳ may mắn mà tùy cơ nhận được loại có hiệu suất cao nhất.

Hạn chế trước mắt là vật liệu và điều kiện kỹ thuật, Trầm Khinh Trạch nếu muốn dựa vào nó để mở tiệm rèn quy mô cao quả thật là hơi quá, thế nhưng nếu chỉ để tạo ra binh khí thép tinh luyện kiếm chút tiền thì vẫn còn dư dả chán.

※ ※ ※

Trầm Khinh Trạch tốn hết cả ngày để vơ vét các quặng sắt, mỏ thiết, than đá, đá vôi với sản lượng nhiều xung quanh, dựa theo sách kỹ thuật, cùng với bố Lý 2 người cùng nhau cải tiến cái lò nung nhiệt độ cao trong tiệm sắt.

Công việc chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa xong, Trầm Khinh Trạch nhìn chằm chằm vào chỉ số gia tăng của kỹ năng sở trường, nhờ vào sự giúp đỡ của bố Lý, chính thức bắt đầu thử nghiệm chế tạo đầu thương.

Là 1 nhà thiết kế IT, những hiểu biết về kỹ thuật luyện sắt luyện thép không nhiều, chỉ biết những nguyên lý cơ bản. Có sự phụ trợ xuất sắc của hệ thống game, y chỉ cần tuần tự mà tiến, đọc những điểm quan trọng để hoàn thành trong quy chế thao tác, trong quá trình luyện tập không ngừng mà nâng cao độ thành thục trong kỹ năng để tăng cao tỉ lệ thành công. Dù sao thì người chơi cũng chỉ đến để trải nghiệm những thú vị từ thế giới game nhập vai chứ không phải vào game để học luyện kim nên trên thực tế, quá trình thao tác mà Trầm Khinh Trạch thực sự cần phải làm phức tạp hơn nhiều so với trong game. Vốn dĩ trong game, người chơi chỉ cần tốn 2,3 tiếng là đã có thể nâng cấp trình độ thuần thục kỹ năng mức sơ cấp lên trình độ đạt chuẩn rồi.

Quá trình này hiện giờ, Trầm Khinh Trạch tốn hết 3 ngày, trong đó luyện hỏng mất vài thanh sắt thép hư hỏng. Đương nhiên mấy thanh sắt mà hệ thống kiểm tra đo lường phán định "đã hỏng" này trong mắt bố Lý đã là những vật khó mà có được, chỉ cần nện thêm vài búa, rèn thêm chút nữa đã là 1 công cụ sắt rất tốt, thế là vô cùng quý trọng mà nhặt lại hết.

Thanh niên với "phẩm chất rèn đúc" nghịch thiên, bố Lý cả kinh trợn mắt há hốc mồm, đồng thời cũng không thể nào lý giải nổi. Rõ ràng mấy hôm trước còn là kẻ không biết tí gì về rèn đúc, sao trình độ lại tăng nhanh như vậy, rõ ràng là kiến thức về rèn sắt chỉ là nửa tấc bẻ đôi, thế nhưng cuối cùng lại có thể nắm được chuẩn xác những kiến thức mấu chốt, còn thường xuyên có những sáng kiến khiến người khác kinh ngạc, phá vỡ kinh nghiệm rèn đúc hơn 30 năm của bố Lý.

2 người chôn mình trong tiệm rèn, trầm mê rèn đúc đã đến ngày thứ 5 rồi. Ngọn lửa cháy hừng hực trong cái lò nhiệt độ cao đã đốt thanh sắt thành màu đỏ kim, có vài giọt sắt lỏng màu vàng.

Hàm lượng nguyên tố sắt trong quặng tại mỏ phụ cận thành Uyên Lưu không tồi, hàm lượng sắt rất cao, tạp chất lẫn bên trong như photpho rất ít.

Lò nung nhiệt độ cao lấy than đá làm chất đốt, mặc dù không bằng than đốt nhưng độ nóng ít nhất cũng cao hơn than gỗ nhiều.

Trầm Khinh Trạch đứng trước cái quạt dốc sức quạt gió, y cả người mặc quần áo vải bố ngắn, để lộ ra 2 cánh tay thon dài hữu lực. Lặp lại động tác quạt gió, cánh tay duỗi ra co lại để lộ ra đường cong cơ thể cực phẩm. Cái nóng bốc lên hấp y ra 1 tầng mồ hôi mỏng khiến làn da trắng bóc của y bị chưng thành 1 màu mật ong.

Không biết từ khi nào, một bóng đen dưới ánh mặt trời đột nhiên hiện ra cách đó không xa. Nhan Túy bắt chéo chân, nghiêng người ngồi tựa vào phía trên tường đá của tiệm rèn, từ xa ngắm Trầm Khinh Trạch chuyên chú làm việc. Dưới mũ trùm là tóc mái che trán, mái tóc dài được cột cao phía sau đầu, rũ xuống vai. Trên mặt đeo khẩu trang che kín hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thẳm, dấu vết lời nguyền 2 bên mắt nhạt đi rất nhiều. Nam nhân tùy tiện duỗi tay chân, thảnh thơi nhàn hạ giống như 1 con báo đang phơi nắng dưới ánh mặt trời, trông khá đáng sợ, nhưng dù tốt xấu gì thì cũng đã giấu lại dung mạo dọa con nít phát khóc kia rồi.

Đương nhiên, khẩu trang là cũng cần phải bỏ tiền ra. Trầm ca sẽ không bỏ qua cơ hội bịp tiền khẩu trang của kim chủ.

Lò nung được thổi gió liên tục, cháy càng lớn, sức lực của 1 mình Trầm Khinh Trạch lại bằng hiệu quả của 2,3 người đàn ông trưởng thành.

Khó mà tưởng tượng nổi, cơ thể nhìn qua thì gầy yếu của thanh niên và bề ngoài sống an nhàn sung sướng lại có thể duy trì sức lực lớn như vậy trong 1 thời gian dài, có thể làm loại công việc nặng nhọc như vậy. Nếu đổi lại thành đám con giòng cháu giống trong thành kia... Nhan Túy nheo mắt, hơi mỉm cười, dường như đang coi nhẹ.

Trầm Khinh Trạch lơ đãng quay đầu, vừa khéo chạm phải tầm mắt của nam nhân nhìn qua, trong ánh mắt mang theo sự hứng thú và tò mò muốn tìm hiểu.

Chớp mắt 2 người nhìn nhau, Nhan Túy chẳng có chút chột dạ nào của việc rình trộm người khác, ngược lai lớn mật chào hỏi, quang minh chính đại mà nhìn y chằm chằm.

Trầm Khinh Trạch cũng không ngừng tay, nhìn cậu mà nhíu mày: "cậu làm gì bên đó vậy?"

Nhan Túy chậm rãi nói:

"Thân là người thuê, chẳng lẽ tôi không thể tới thị sát tiến độ công tác của 2 người sao?"

Trầm Khinh Trạch im lặng một lúc, cầm lấy cái xẻng từ đống than đưa qua:

"Tới cũng tới rồi, làm việc luôn đi. Vậy thì cậu sẽ nhanh có được binh khí mà mình cần."

Ánh mắt Nhan Túy dừng lại trên cái xẻng đầy than bẩn thỉu kia, hệt như vừa nghe được chuyện cười gì đó:

"Anh thế mà dám để cho chủ thuê làm việc giùm? Tôi đã trả cho anh nhiều tiến lắm đấy."

Trầm Khinh Trạch mặt không chút thay đổi, nói thẳng, chậm rãi tính nợ với đối phương:

"Cậu ở nhà tôi, ngủ giường của tôi, ăn cơm của tôi, còn uống thuốc của tôi..."

Nói đến đây, y hơi dừng lại, đặc biệt nhấn mạnh vào 4 chữ cuối cùng: "ĐỀU,KHÔNG,TRẢ,TIỀN."

Nhan Túy:"..."

Cậu khi khởi hành cũng không đem theo nhiều tiền, có bao nhiêu đều đem ra trả cho Trầm Khinh Trạch làm trường thương. Trầm Khinh Trạch dùng ánh mắt mà lên án đối phương, đừng có nghĩ đến chuyện ăn ở miễn phí nhé.

Này thì xấu hổ chưa.

Bố Lý vội đoạt lấy xẻng, đến hòa giải:

"Thôi để ta xúc than cho, số than này cần phải chú ý số lượng nữa."

Đại Bạch ngồi dưới đất, dùng đuôi quét quét qua bắp đùi thanh niên, cực kỳ thông minh mà cắn lấy cán quạt gió, thế mà lại biết giúp chủ cùng nhau quạt gió thổi lửa.

Bố Lý chấn động, chó giữ nhà của nhà mình còn biết làm chuyện này nữa hả?!

Trầm Khinh Trạch không phải không nghĩ đến việc dùng trâu, ngựa hay sức nước để nâng cao hiệu suất quạt gió, thế nhưng vừa tính xong tiền vốn, thanh niên nghèo rớt lập tức quyết định vẫn là để sau này rồi nói đi. Nhưng y ngàn lần không nghĩ tới, chó nhà y lại có thể bán sức lao động. Thế là y vui mừng vỗ vỗ đầu đại Bạch:

"Ngay cả chó mà còn biết đạo lý không thể không làm mà đòi có ăn, tối nay cho mày thêm cơm."

Nhan Túy đột nhiên cảm thấy bị chửi xéo: "..."

Sắt trong lò nung bị nhiệt độ hơn 1000 độ đốt đến đỏ rực, cùng với các chất đốt xúc tác nóng chảy như than đá, đá vôi...trong điều kiện đủ khí oxy từ từ hóa thành chất lỏng. Dung dịch sắt, than phân biệt chảy ra từ ống hình mỏ chim hạc và từ ống vật cặn.

Thép lỏng màu đỏ kim cực nóng chậm rãi đổ đầy khuôn hình vuông, nhiệt độ xung quang nhất thời tăng thêm mấy độ, sóng nhiệt khiến 2 người bọn họ mồ hôi đầm đìa.

Trầm Khinh Trạch hoài nghi cái này phải đến ít nhất là 50 độ. Y lau mồ hôi, nắm lấy vạt áo, dứt khoát cởi ra luôn, để lộ ra lồng ngực cùng cơ bụng mềm dẻo.

Đột nhiên dường như nhớ đến cái gì, y vừa quay đầu đã thấy nam nhân trên đầu tường quả nhiên đang nhìn chằm chằm, càng nhìn càng hăng say.

"..." Trầm Khinh Trạch quay đầu lại, lại lặng lẽ mặc lại áo vào.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan: mấy người phục vụ không đến nơi đến chốn gì hết!

Trầm: haha

Bình luận

Truyện đang đọc