XÂY DỰNG VƯƠNG TỌA

Tro tàn của Liệt Diễm Trảm tựa như những ngọn lửa lập lòe trong bóng đêm, cuối cùng, nó từ từ tan biến.

Chiến trận lại một lần nữa bị bóng đêm bao phủ lấy, bốn phía xung quanh tràn ngập mùi cháy khét và hăng hắc của khói thuốc súng, khắp nơi trên mặt đất đều là ánh lửa đang bốc cháy.

Trầm Khinh Trạch bị bao vây bên trong lòng địch, y cũng chẳng kịp chém gã thầy pháp của kẻ địch thêm một đao nữa.

Vào thời khắc này, trên giao diện chính của y, ánh sáng đỏ cảnh cáo chớp nháy điên cuồng, Kinh Sợ, Liệt Diễm Trảm cùng với Vạn Quân Sấm Sét, toàn bộ đều đang ở trong trạng thái chờ nạp lại năng lượng, trong một khoảng thời gian ngắn, y không thể sử dụng chúng lần nữa.

Hiệu quả của Kinh Sợ đã kết thúc, đại quân kỵ binh của thành Minh Châu từ từ hồi phục trở lại từ trong trạng thái tiêu cực của sự hoảng sợ, thế nhưng cái kỹ năng phi thường đó của Trầm Khinh Trạch, sấm sét cuồn cuộn, cùng với lực sát thương có thể nói là kinh khủng, vẫn còn để lại ấn tượng khắc sâu trong đôi mắt của bọn chúng.

Ngay cả thầy pháp đại nhân tôn quý cũng đã ngã xuống rồi, những binh lính bình thường như chúng đây nào có còn đường để chống cự cơ chứ?

Sự sợ hãi một khi đã xuất hiện trong lòng thì nó sẽ đâm chồi bén rễ trong đó, không thể ngăn nó lại được nữa rồi.

Uy lực của Liệt Diễm Trảm vẫn còn sót lại, đội kỵ binh đi đầu tiên ngập ngừng, chúng không dám tiến lên phía trước, hàng nghìn đại quân đối mặt với một mình Trầm Khinh Trạch, thế nhưng chúng lại lâm vào sự giằng co trong im lặng bằng một loại phương thức quái lạ.

Ngay cả lũ ngựa đã được bịt tai lại kia cũng không ngừng phát ra những tiếng phì phì từ mũi, chúng bị bản năng sinh tồn thúc đẩy mà lùi về sau.

Thế nhưng chúng lại không biết rằng, Trầm Khinh Trạch còn lúng túng hơn bọn chúng nhiều, trong tay y lúc này căn bản chẳng còn kỹ năng nào có thể sử dụng được nữa cả.

Sự lúng túng nhỏ này đã bị sự che đậy cực kỳ tốt của y giấu dưới ánh mắt bình tĩnh, Trầm Khinh Trạch khẽ nâng pháp trượng lên, đám kỵ sĩ đối diện giật mình sợ hãi, chúng đồng loạt thúc ngựa thối lui, chúng sợ rằng sẽ bị một tia sét chẳng biết từ đâu đến bất thình lình nện xuống đầu.

Nhưng ai mà ngờ được, Trầm Khinh Trạch chẳng qua chỉ là huơ đại một cái, cắp pháp trượng lên rồi quay đầu chạy mất!

Bay lượn! Bay lượn! Bay lượn!

Cái quỹ đạo khi y cố gắng bỏ chạy kia tựa như một cuộn sóng không ngừng ngắn lại, bởi vì liên tục sử dụng kỹ năng nên hiệu quả của nó đã bị giảm đi, khoảng cách của bay lượn càng ngày càng ngắn, cho đến cuối cùng, nó hoàn toàn mất đi tác dụng.

"Hệ thống: Cảnh cáo! Bạn đã sử dụng kỹ năng quá nhiều, thể lực cạn kiệt, sắp tiến vào trạng thái suy yếu!"

Trầm Khinh Trạch liếc lên góc phải của giao diện chính, dấu chấm than màu đỏ cực kỳ lớn đó cùng với một cái debuff đang suy yếu, y nghẹn họng, chẳng nói nổi nữa.

Đúng là đã nghèo còn mắc cái eo mà. (nhà dột mà còn gặp mưa dầm)

Đại quân của kẻ địch đến lúc này mới bỗng nhiên tỉnh táo trở lại, chủ tế của đối phương mất sức mạnh rồi!

Phía sau, Lạc Đặc thông qua kính viễn vọng đã trông thấy hết mọi thứ, trong lúc trên trời giáng sấm sét, hắn sợ đến mức mặt mày trắng bệch, sự hoảng sợ và phẫn nộ đan xen.

Còn lúc này, lửa giận của hắn đã không thể kiềm chế xuống được nữa, hắn rống lên phẫn nộ với gã lính truyền lệnh:

"Ngu ra đó làm gì? Đuổi theo mau! Giẫm chết hắn! Mấy ngàn đại quân bị một người đùa giỡn đến quay vòng vòng, đúng là cả đám phế vật!"

Phía bên kia, gã thầy pháp Sách Pháp bị thương nặng bởi Liệt Diễm Trảm ấy, do cấp bậc của gã cao hơn Trầm Khinh Trạch, hắn kéo lê thân thể suy tàn, cố gắng chống đỡ được một chiêu kinh khủng này, cuối cùng vẫn còn dư lại được một tí máu.

Gương mặt trẻ trung của hắn trở nên già đi nhanh chóng, những nếp nhăn sâu hiện lên khắp gò má, hắn thở hổn hển, bò dậy từ mặt đất khô cằn và đầy khói bụi, cánh tay, hai chân, thậm chí là mỗi một khớp xương trên người hắn đều đang run lên, là căm phẫn, là oán hận.

Làn da khô quắt của Sách Pháp nổi đầy gân xanh, hắn đau đớn mà xoa xoa lên khuôn mặt già nua của mình, sự thù hận hiện lên trong mắt hắn, hắn hận không thể xuyên qua phân nửa chiến trận kia mà đâm vào sau lưng của Trầm Khinh Trạch.

"Quân khốn kiếp...ta muốn ngươi phải chết!"

Trong miệng của Sách Pháp vang lên một tiếng chói tai, hắn lấy chút năng lượng còn sót lại cuối cùng, dùng đầu pháp trượng chỉ về phía của Trầm Khinh Trạch từ phía xa xa!

Sau lưng, tiếng vó ngựa vang như sấm dậy, càng lúc càng gần, hai chân của Trầm Khinh Trạch dần dần mất đi sức lực, cơ bắp toàn thân y mỏi nhừ, mắt thấy vẫn còn một đoạn ngắn nữa mới tới hầm trú ẩn thì đột nhiên, hệ thống khẩn cấp nhắc nhở---một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm đang lao đến rất nhanh!

Sắc mặt của Trầm Khinh Trạch khẽ thay đổi, không kịp suy nghĩ nữa, y lộn nhào về trước---

Một tia sáng màu đen, gần như là áp sát lên lưng y, sượt qua!

Đột nhiên đầu vai trở nên lạnh lẽo, ngay sau đó là bắt đầu đau như thiêu như đốt, Trầm Khinh Trạch nhíu mày, y cúi đầu xuống, chiếc áo bào đế sư thế nhưng lại bị đâm thủng một lỗ dài bằng một ngón tay, máu tươi tuôn ra vằn vện từ vết thương, rơi xuống từng giọt lên vạt áo, đỏ đến chói mắt.

"Giết!"

Kỵ binh của thành Minh Châu đã gần trong gang tấc, tiếng hô chém giết vang trời chói đến muốn thủng cả tai, mặt đất dưới chân cũng đang rung lên.

Trầm Khinh Trạch bình tĩnh xoay người lại, tay cầm pháp trượng, vững vàng đứng lặng tại phần cuối cùng của làn sóng màu đen ấy, tựa như y đã chuẩn bị sẵn sàng cùng chết chung với kẻ địch vậy---mắt thấy sắp bị đàn ngựa đang lao nhanh đến đó giẫm thành đống thịt rồi!

Y đột nhiên ngẩng đầu lên, trên bầu trời đêm đen như mực, một tiếng kêu lanh lảnh giáng từ trên trời xuống!

"Chiếp Chiếp--"

Đó là một con chim lớn với một bộ lông màu vàng pha đỏ, nó vươn đôi cánh ngũ sắc vừa dài vừa lộng lẫy ra, mở rộng cơ thể trên bầu trời, lúc bộ lông đuôi của nó xòe ra, trông nó tựa như một con khổng tước thanh nhã, vỗ đôi cánh mà lao xuống.

Là Áp Áp!

Đôi mắt của Trầm Khinh Trạch sáng lên, y vươn tay nắm lấy chân của Áp Áp, Áp Áp thích thú mà kêu lên một tiếng, rồi nó lập tức vỗ cánh bay lên, mang theo chủ nhân rời khỏi mặt đất, bay lên trời---

Thế nhưng cho dù nó bay như thế nào thì tiếng vó ngựa phía sau lưng vẫn cứ như hình với bóng như cũ.

Rất nhanh sau đó, nụ cười của Trầm Khinh Trạch cứng lại trên mặt, y cứng đờ mà cúi đầu xuống...để rồi phát hiện ra đôi chân của mình chỉ cách mặt đất còn chẳng quá nổi hai mét.

Trầm Khinh Trạch lạnh mặt:

"Áp Áp, mày nên giảm cân đi."

Áp Áp đương cắp lấy chủ nhân, ra sức đập đôi cánh nhỏ xíu: "chiếp chiếp chiếp!"

Người ta vẫn còn là một đứa bé chưa lớn nhá!

Chính vào lúc này, chỉ nghe thấy một âm thanh két cực lớn vang lên--cửa lớn phía tường thành của thành Uyên Lưu ầm ầm mở rộng ra!

Đi cùng với tiếng gào thét chém giết đinh tai nhức óc là vô số những kỵ sĩ được trang bị giáp và vũ trang toàn bộ đang thúc ngựa mà xông ra khỏi cổng thành, Liệt Hỏa đỏ thẫm ngửa cổ hí vang, Nhan Túy cưỡi trên lưng Liệt Hỏa, một mình chạy phía trước.

Trầm Khinh Trạch đương đu mình trên không kinh ngạc, Nhan Túy thế nhưng lại rời bỏ việc thủ thành, vốn là phương pháp chắc ăn nhất, dẫn binh rời thành để đánh nhau với đại quân của thành Minh Châu?!

Toàn bộ những chiến thuật lúc trước của bọn họ đều là dựa vào tường thành và súng ống để phòng thủ chứ chưa từng bàn đến việc sẽ đánh nhau trực diện với kẻ địch, huống hồ là đánh nhau trực diện với thành Minh Châu có ưu thế hơn này.

Trong lòng Trầm Khinh Trạch nóng lên, ánh mắt không y tự chủ được mà khóa chặt lên người của Nhan Túy.

Một tay Nhan Túy nắm dây cương, một tay phất roi ngựa, cậu cúi thấp nửa thân trước, bờ lưng lên xuống theo trạng thái lắc lư của vó ngựa, cát bụi bị vó ngựa giẫm đến bay đầy trời.

Cậu nhìn chằm chằm vào mảnh áo màu trắng bạc vô cùng chói mắt đó dưới ánh trăng trong đêm, hướng về phía của Trầm Khinh Trạch mà liều lĩnh chạy vụt tới!

Bộ quân trang màu đen, con ngựa màu đỏ thẫm, chúng vẽ thành một đường thẳng tắp mạnh mẽ trên chiến trường.

Còn Áp Áp trẻ con đang mang theo Trầm Khinh Trạch bay được một đoạn kia thì thật sự mệt rồi, trông nó bay càng lúc càng thấp...

Đúng lúc đó, Nhan Túy cuối cùng cũng tới nơi.

"Trầm Khinh Trạch!"

Nhan Túy lớn tiếng gào lên tên của y, cậu đưa tay về phía y,

"Xuống đây! Xuống chỗ tôi này!"

Trầm Khinh Trạch thả chân của Áp Áp ra, y rơi thẳng xuống trong lòng của Nhan Túy, được đối phương bắt được, ôm lấy thắt lưng, ghìm chặt lại trước ngực mình.

Liệt Hỏa hí dài một tiếng, không cần chủ nhân phải ra lệnh, nó lập tức quay đầu lại, cõng trên lưng hai người, điên cuồng chạy về hướng quân mình.

Trong một khắc thân thể kề sát nhau đó, toàn bộ những lo lắng đều chìm xuống, Nhan Túy ôm chặt lấy y, cằm tì lên vai y, tham lam mà hít vào mùi hương của đối phương.

"Nhan Túy, tôi không sao."

Trầm Khinh Trạch nhẹ nhàng trấn an cánh tay đang căng cứng của cậu.

"À."

Đuôi mắt hẹp dài của Nhan Túy híp lại, cậu thấp giọng mà à ra một tiếng phẫn nộ đầy u ám:

"Nếu anh dám "có sao", thì tôi sẽ trói anh lại, cả đời này đừng hòng rời khỏi tầm mắt của tôi!"

Trầm Khinh Trạch: "..."

※ ※ ※

Trong hào trú ẩn dưới tường thành, một trăm binh sĩ tinh nhuệ cầm súng, phân thành hai hàng, đứng tại các vị trí xen kẽ với nhau, chỉ huy ra lệnh một tiếng, bọn họ xếp thành một đường tuyến phòng ngự thật dài.

Bọn họ đương bất động mà nằm bò bên trong trận địa, gò má áp lên báng súng, căng thẳng mà nhắm chuẩn về hướng làn sóng màu đen khổng lồ đang tuôn trào đến.

Lòng bàn tay đang cầm thân súng của họ đổ đầy mồ hôi, sự chấn động của mặt đất từ báng súng lan lên thân, gần như là trong chớp mắt, kẻ địch đã tiến vào phạm vi của tầm bắn, một trăm bước, tám mươi bước, năm mươi bước...

Súng châm ngòi là vũ khí nóng nguyên thủy, không thể nhắm chuẩn được, chỉ có thể dựa vào thị lực và trực giác của các binh sĩ mà thôi, độ chính xác của nó vô cùng có hạn, trong các buổi huấn luyện của họ, chỉ có lúc đem mục tiêu đưa vào tầm bắn ba mươi bước thì mới có thể đạt được kết quả là bắn một viên thì giết được một kẻ địch, hoàn toàn không có cách nào khác.

Lúc Trầm Khinh Trạch đang trên đường quay trở về, lồng ngực của các binh sĩ như muốn nhảy vọt ra ngoài, không ai dám nổ súng, họ sợ rằng không cẩn thận sẽ bắn nhầm, khiến cho chủ tế đại nhân bị thương, cũng may là Áp Áp đã đưa y rời khỏi mặt đất.

Vào lúc này, vậy mà cổng thành phía sau lưng họ lại mở ra, thành chủ đại nhân mang binh ra để đánh nhau rồi!

Ước chừng có hàng nghìn kỵ sĩ trong hầm trú ẩn và trước cổng thành xếp hàng ngay ngắn, lưỡi kiếm lạnh băng dưới ánh trăng chiếu thành một màu sắc sáng rất u ám, một bầu không khí liều chết một trận từ từ dâng lên.

Một trăm binh sĩ cầm súng trong chớp mắt bùng nổ khí thế.

Vào rồi, cuối cùng thì kẻ địch cũng đã tiến vào tầm bắn ba mươi bước rồi!

Mắt thất hai dòng nước lũ bằng sắt kia sắp ập đến trước mặt, Liệt Hỏa cuối cùng cũng chở được chủ tế và thành chủ đại nhân quay về trong trận địa.

Trên dưới đầu tường, tiếng hoan hô của các binh lính đồng loạt vang lên, đội trưởng đội hỏa kích kích động mà hét lớn:

"Nổ súng! Hàng thứ nhất, bắn!"

"Đoàng---"

Lính hỏa kích của hàng thứ nhất soàn soạt đồng loạt bóp cò, viên đạn bắn vút ra, lực giật rất mạnh, đến nỗi gò má của mọi người đều tê cả.

Khói thuốc súng mờ mịt bay ra từ thân súng, chỉ trong một thoáng, đoàn kỵ sĩ của hàng đầu tiên có tiếng ngã xuống, cùng với đó là tiếng kêu rên đau đớn, quân tiên phong của thành Minh Châu người ngã mà ngựa cũng chẳng còn!

Một khi trúng đạn là xuất hiện một cái lỗ hỗng đầy máu ngay lập tức, có con ngựa bị bắn trúng, gã lính cưỡi trên lưng con ngựa đó bị hất bay ra ngoài theo quán tính, trong chớp mắt đã bị đàn ngựa nhấn chìm.

Hàng thứ nhất bắn xong đợt một, lập tức lên đạn mới lần nữa, hàng thứ hai lại bắn loạt đoạn nữa ngay sau đó.

Binh sĩ hỏa kích ẩn mình trong hầm trú ẩn, chỉ có một cái đầu và miệng súng là lộ ra ngoài, bóng đêm chính là sự che chắn tốt nhất.

Đại quân của thành Minh Châu thậm chí còn không biết rằng chuyện gì đang xảy ra, kẻ địch đang nấp ở nơi nào, dùng loại vũ khí gì, vì sao quân tiên phong lại đột ngột ngã chết táng thân như vậy?!

Rõ ràng là đội quân của thành Uyên Lưu còn chưa cử động xíu nào cơ mà.

Vẻn vẹn trong hai lượt bắn, hàng kỵ sĩ tiên phong của thành Minh Châu đã mất một mảng bằng một cách quái lạ, khí thế xung phong của toàn quân bị khựng lại!

Sự khủng hoảng của các binh lính lan ra trong nháy mắt, không biết gì mới là thứ đáng sợ nhất.

Phía sau, Lạc Đặc đứng trên gò đất cao, kính viễn vọng trong tay hắn gần như bị hắn bẻ gãy, khuôn mặt hắn vặn vẹo, phát cuồng lên:

"Có chuyện gì thế hả?! Sao cái đám phế vật đó còn chưa xông lên! Đối phương chỉ có một nghìn người và ngựa thôi mà!"

Ngay sau đó, một màn tiếp theo gần như khiến lòng can đảm của hắn nứt toác ra --- quân kỵ sĩ tiên phong của thành Minh Châu đều sụp đổ!

Đồng đội trước mặt đột nhiên từng người ngã xuống, những cái lỗ trên thân thể của họ tuôn đầy máu, những con ngựa hoảng sợ, sự hỗn loạn chẳng khác mấy so với khi chúng bị trúng phải tên, sự sụp đổ của hàng tiên phong nhanh chóng dẫn đến phản ứng dây chuyền hệt như tuyết lở.

Hàng tiên phong đương lui lại thì hàng phía sau vẫn còn đang xông đến trước, thế là đụng phải, giẫm đạp lên nhau, chiến trường hoàn toàn mất khống chế!

Nhan Túy ngồi trên lưng Liệt Hỏa trên cao, nhắm chuẩn thời cơ, cậu vung mạnh roi ngựa trong tay xuống:

"Xung phong!"

Đám binh lính đã đợi đến mất kiên nhẫn từ lâu, cuối cùng thì mệnh lệnh cũng được hủy bỏ, ai cũng hệt như hổ dữ xổng chuồng, rút trường kiếm ra, hướng về kẻ địch, đánh một trận tổng tấn công cuối cùng!

Đại quân hai bên địch ta chênh lệch xa, cuối cùng cũng giáp mặt!

Áo giáp và đao kiếm trên người của kỵ sĩ của thành Uyên Lưu đều là những bộ tốt nhất bằng thép sắt được chế tạo theo bộ của xưởng quân bị, sự sắc bén vượt xa so với đối phương.

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, những bộ giáp màu xám bạc tụ lại thành một lưỡi dao bén ngót, cắt kẻ địch thành hai mảnh, hung hăng mà xuyên vào tim của kẻ địch, máu tươi ướt đẫm nhuộm đỏ giáp của song phương.

Tựa như giọt nước làm tràn ly cuối cùng, kỵ sĩ của thành Minh Châu hoàn toàn bị phá vỡ đội hình, chúng vứt bỏ mũ và giáp, bắt đầu chạy trốn đồng loạt!

Mắt thấy binh bại như núi đổ, Lạc Đặc bị cận vệ ép buộc cưỡi lên ngựa, quay đầu điên cuồng phóng đi, cả người hắn tựa như bị rút mất linh hồn, thất hồn bạt vía mà há hốc miệng, không thể nào tin được toàn bộ những việc đã xảy ra trong đêm nay.

"Thua rồi...vậy mà lại thua như thế..."

Hai mắt của Lạc Đặc đỏ sẫm, hắn hơi quay đầu lại, nhìn trừng trừng về hướng tường thành của thành Uyên Lưu:

"Ta không thua, ta còn có thành Minh Châu, chỉ cần ta quay về thành Minh Châu thì còn có thể điều chỉnh lại quân đội một lần nữa! Trầm Khinh Trạch, ngươi chờ đó cho ta!"

Lúc này, hắn còn chưa biết rằng bên ngoài thành Minh Châu có một đoàn thuyền thuộc quyền quản lý của thành Uyên Lưu đang yên lặng mà neo trên sông Xích Uyên, tựa như những hồn ma trong đêm u ám, chuẩn bị lộ ra răng nanh vào bất cứ lúc nào.

Bình luận

Truyện đang đọc