XÂY DỰNG VƯƠNG TỌA

Nơi mà sợi roi sắc nhọn này quất trúng không chỉ là mặt của Bá Cách mà còn quất vào tâm của tất cả mọi người. Tiếng vọng lại vang lên dữ dội, tất cả mọi người tại đó đều phát run trong lòng.

Đúng vậy đó, những quý tộc này thường ngày không nghe không hỏi đến những dân nghèo tầng lớp thấp nhất như bọn họ đây bao giờ, lúc này đột nhiên tựa như đổi tính vậy, nhảy ra để nói giúp thợ mỏ, cái lòng tốt này là từ đâu tới vậy?

Vốn chỉ là tránh nặng tìm nhẹ, lấy lùi làm tiến mà trốn tránh trách nhiệm mà thôi!

Trong chớp mắt, đầu óc của Bá Cách trống rỗng, ánh mắt tràn ngập sự khó tin.

Trầm Khinh Trạch thật sự dám đánh mình?! Trước mặt bao nhiêu người mà hắn lại dám dùng roi đánh một quý tộc?!

Thẳng cho đến khi sự đau đớn kịch liệt trên mặt như thiêu như đốt, nóng đến cả mặt hắn đều bắt đầu sưng đỏ lên thì Bá Cách mới nhận ra rằng bản thân đã thực sự bị Trầm Khinh Trạch sỉ nhục trước mặt một đám dân đen hạ lưu!

Cơ mặt trên mặt hắn run rẩy không ngừng, gần như không có biện pháp nào để khống chế được biểu cảm vặn vẹo, vô thức ôm lấy mặt, cúi đầu nhìn xuống ngón tay dính máu, hai tay run rẩy không thể ngừng.

Lúc lão thành chủ còn tái thế cũng sẽ không đối đãi với hắn như thế này. Trầm Khinh Trạch chẳng qua chỉ là một gã thợ rèn, may mắn nên mới ngồi lên được vị trí của chủ tế, nói cho cùng thì cũng chẳng hơn được xuất thân là một tên dân đen, dựa vào Trầm Khinh Trạch mà cũng xứng sao?!

"Ngươi..."

Lửa giận ngút trời cùng với sự nhục nhã luân phiên lộ ra. Sắc mặt Bá Cách đỏ bừng, mạch máu xanh lộ ra trên cổ có thể thấy được rõ ràng.

Hắn cắn chặt răng, hung hăng nhấc mắt trừng về hướng Trầm Khinh Trạch nhưng lúc đối mục với ánh mắt lạnh lẽo và khinh miệt của đối phương thì lại giống như bị một chậu nước lạnh giội xuống đầu.

Đây là ánh mắt không ngại giết người.

Trầm Khinh Trạch đây là đang chờ đợi hắn trong phút tức giận phản kháng, sau đó thì danh chính ngôn thuận mà giết chết ngay tại chỗ!

Nhận ra được dụng tâm hiểm ác của đối phương, cái đầu bị sự xấu hổ và giận dữ làm cho mụ mị của Bá Cách nhất thời thanh tỉnh trở lại. Hắn há há miệng, cúi thấp người, cố gắng làm thành một hành động yếu thế, mở miệng phản bác cho mình:

"Chủ tế các hạ, tôi không rõ câu nói này của ngài có liên quan gì đến tôi."

"Có công nhân quen thói trộm cắp, giở thủ đoạn, không thể không gia tăng hình phạt, nhưng lẽ nào đốc thúc bọn họ cố gắng làm việc thì cũng là sai sao?"

"Về việc tiền lương trong quặng, chúng tôi luôn phát ra đúng giờ, thế nhưng từ sau khi xưởng rèn của ngài được dựng lên cho đến nay, thu nhập của quặng mỏ càng ngày càng bị giảm bớt, mọi người không thể không thắt chặt thắt lưng, sống thiếu thốn qua ngày. Tiền công phát ra cho thợ mỏ ít đi một chút cũng là chuyện không còn cách nào khác nữa."

Bá Cách dùng khóe mắt cẩn thận thăm dò sắc mặt của Trầm Khinh Trạch, ngữ khí hèn mọn, thế nhưng trong câu nói nào cũng kèm theo súng theo gậy, ẩn hiện mà chĩa đầu mâu về phía xưởng rèn.

Trầm Khinh Trạch cuộn sợi roi trong tay về từng chút một, nâng cằm của đối phương lên, chậm rãi hỏi ngược lại:

"Ý của ngài là gì? Nhóm thợ mở không nhận được thù lao tương ứng là do tôi làm ra sao?"

Khóe miệng Bá Cách hơi cử động:

"Thuộc hạ không dám..."

"Vậy ngài nói cho tôi biết."

Trầm Khinh Trạch đột nhiên giương giọng,

"Tại sao mọi người đều cùng nhau đói kém, thế nhưng đốc công lại béo mập trắng trẻo, chỉ có thợ mỏ là giầy giơ xương?"

Cái cơ thể to béo đang quỳ dưới đất của đốc công hơi co quắp lại, ánh mắt của mọi người khiến hắn nhũn cả người từ phía sau lưng ập tới. Hắn không nhịn được mà thầm mắng một câu, mập cũng là sai sao?

Trầm Khinh Trạch không cho đối phương cơ hội để phản bác, trầm giọng quát hỏi:

"Ngài lại nói cho tôi biết, nhóm thợ công mỗi người mỗi tháng, tiền lương là bao nhiêu? Được bao nhiêu cân lương thực?"

Bá Cách nghẹn họng, loại chuyện nhỏ như này hắn nào có biết? Chỉ cần bảo đảm được những tên dân nghèo này có cái ăn, không bị chết đói, có thể tiếp tục làm việc, thỉnh thoảng vài tên mệt đến chết thì kéo đi chôn không một tiếng động, còn những việc khác thì có liên can gì đến hắn?

Bá Cách oán khí đầy bụng, cúi đầu nói:

"Thuộc hạ không biết. Những chuyện này đều là do thuộc hạ phía dưới phụ trách. Lẽ nào thành chủ đại nhân ngay đến cả chuyện ăn uống tạp nham của thợ thủ công trong xưởng rèn cũng quản lý luôn sao?"

Quản sự tổ xây dựng đã sắp xếp y tế cho nhân viên trọng thương xong, nghe được lời hỏi ngược của hắn, kiềm chế vẻ mặt giận dữ đang bùng nổ, vượt lên trước trả lời thay cho Trầm Khinh Trạch:

"Đại nhân đâu chỉ quản lý thôi? Tất cả đều toàn diện, việc to việc nhỏ gì cũng nắm! Trên mỗi một tờ giấy khế ước mà mọi người ký của toàn bộ thợ thủ công, nông hộ trong đội xây dựng và sản xuất của chúng tôi, lương bổng, lương thực đều được viết ra rõ ràng cả!"

"Mỗi đầu tháng phát tiền lương, chủ quản căn cứ theo tiêu chuẩn của chức vụ mà trực tiếp đưa đến tận tay cho mọi người. Cơm trong căn tin có thể ăn no, phía sau nhà xưởng có ký túc xá tạm thời, còn xây cả nhà xí. Ngài nói đúng rồi đấy, còn thật sự quản lý đến cả "chuyện ăn uống linh tinh" luôn cơ!"

Trong đám đông truyền ra một trận kinh ngạc và xôn xao. Nhìn thấy ánh mắt dần xuất hiện sự ngưỡng mộ của nhóm thợ mỏ, khắp mặt nhóm công nhân xưởng rèn đều là sự trào phúng và kiêu ngạo.

Bá Cách khẽ mím môi, hành động nhỏ này thôi cũng liên lụy đến vết thương do roi đánh, lập tức đau đến không nói nên lời.

Trầm Khinh Trạch phất tay ngăn lại lời nói của quản sự tổ xây dựng, ánh mắt chuyển sang nhóm thợ mỏ:

"Anh nói đi, tiền lương mỗi tháng của thợ mỏ là bao nhiêu?"

Tổ trưởng nhóm thợ mỏ liếc mắt nhìn sang đốc công đang cúi đầu nhìn tim ngây ngẩn đó, lại nhìn nhìn lên vết roi trên mặt của Bá Cách, chỉ cảm thấy cực kỳ hả giận, nặng nề hừ một tiếng:

"Hồi bẩm chủ tế đại nhân, chúng tôi vốn một tháng được mười đồng, năm ký lương thực. Quặng mỏ mỗi ngày được bao một bữa cơm. Gần đây chỉ còn lại năm đến sáu đồng, lương thực thì hoàn toàn được thay bằng trấu, mà số lượng còn ít hơn, cơm trưa thì toàn là đồ ôi thiu!"

"Mấy thứ này nào có phải cho người ăn? Ăn không no, không có sức làm việc thì bị roi đánh, có người còn bị đánh đến chết, kéo ra bãi tha ma chôn là coi như xong chuyện."

Tổ trưởng nhóm thợ mỏ nói rồi căm tức nhìn sang đốc công. Người nọ sắc mặt xanh đỏ đan xen, chỉ vào mũi hắn:

"Ngươi không được nói bậy... Cẩn thận cái lưỡi của ngươi đấy!"

Trầm Khinh Trạch trở tay, sợi roi da xẹt qua mặt đất màu xám "pa" một phát, để lại một vết hằn, dọa đốc công run lên.

" Lạc Tân."

Trầm Khinh Trạch chắp hai tay ra sau lưng,

"Trên mục tài thuế của phủ thành chủ, tiền và lương thực mỗi tháng phân chia cho quặng mỏ là bao nhiêu?"

Sắc mặt đại biến, hắn âm u híp mắt lại nhìn về phía của Lạc Tân:

"Lạc chủ quản, ngài tuyệt đối đừng có nhớ sai đấy."

Nếu như đổi lại là trước đây, Lạc Tân không hẳn sẽ đâm chọt làm hỏng những âm mưu về các khoản mục, thế nhưng hiện tại, dù sao thì cũng đã xé mặt nhau rồi, ngay tức khắc, hắn mở quyển sổ lúc nào cũng mang theo người ra, căn cứ theo đó mà trả lời ngăn nắp:

"Số lượng trong danh sách mà quặng mỏ báo lên trên ước lượng là 1000 người. Mỗi tháng, phủ thành chủ chuyển giao tổng cộng khoảng 1000 đồng, 25.000kg lương thực, những việc còn lại thì do quặng mỏ tự mình đảm nhận, ngoài những chi tiêu cố định, phí chuyển hàng, phí tổn khác ra thì mỗi công nhân ít nhất nhận được hai mươi đồng, 10kg lương thực."

Nhóm thợ mỏ bùng nổ tại trận, âm thanh ồn ào càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, nếu không có lực kinh sợ của Trầm Khinh Trạch quá mạnh thì bọn họ đã hận không thể nhào lên mà xé xác sống Bá Cách và đốc công ngay tại lúc này!

"Sao lại thiếu mất một nửa rồi! Hơn nữa, quặng mỏ từ sớm đã không còn được bao nhiêu người! Mấy người già cả, qua đời kia cộng lại, lấy đâu ra 1000?"

"Bây giờ chẳng còn tới một phần ba nữa!"

"Tiền lương và lương thực của chúng tôi đi đâu rồi?!"

Trầm Khinh Trạch âm u mở lời:

"1000 đồng bạc là được 100 nghìn đồng, một năm cộng lại là 100 triệu 200 nghìn đồng."

Y híp mắt, ánh mắt sắt như dao, từng chút gọt lên da mặt của Bá Cách:

"Thế nên, chủ quản Bá Cách, số tiền và lương thực biến mất vô căn cứ này đều đã đi đâu rồi?"

Giọng nói của y rất nhẹ nhàng, chìm nghỉm giữa những tiếng gào thét của nhóm thợ mỏ, thế nhưng lại tựa như hòn đá nặng nghìn cân đang đè lên lưng của Bá Cách, gần như khiến tấm lưng đang run lên của hắn bị đè đến biến thành một trang giấy mỏng tang, rồi lại bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Mồ hôi to bằng hạt đậu từng giọt từng giọt chảy xuống dọc theo má của Bá Cách, tích thành một vũng nước nhỏ, thấm xuống mặt đất lạnh lẽo.

Giọng nói của Trầm Khinh Trạch càng lúc càng lạnh lùng:

"Các người đúng là gan to tày trời!"

"Uống máu của quặng mỏ, ăn thịt của quặng mỏ, mới nuôi được một đám không muốn làm mà giành ăn mấy người!"

"Các người đúng là chết một trăm lần cũng không đủ!"

Sắc mặt của đốc công trắng bệch, Trầm Khinh Trạch hãy còn chưa xử trí hắn thì hắn đã bị sự phẫn nộ của nhóm thợ mỏ đè ép đến lung lay sắp đổ. Hắn dùng ánh mắt cầu cứu mà nhìn về phía Bá Cách, thế nhưng người nọ cũng đã khó mà giữ được chính mình luôn rồi.

Xưởng rèn hiện tại bị người mà Đằng Trường Thanh đưa đến phong tỏa, bên ngoài không vào được và bên trong cũng không thể thoát ra, đến cả người để đi báo tin cũng không có, nói không chừng Nhan Ân vương lúc này còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi đánh sập được xưởng rèn, vốn không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Ngài không thể giết tôi! Tôi...tôi không có tham ô số tiền và lương thực lớn đến như thế..."

Đốc công đã hoàn toàn sụp đổ rồi, quỳ trên đất khóc rống cầu xin tha thứ,

"Tôi cũng chỉ là nghe theo lệnh mà hành sự thôi..."

"Câm miệng!"

Bá Cách hồi thần, đánh một ánh mắt qua, ánh mắt chậm rãi chuyển động, chuyển sang Trầm Khinh Trạch,

"Chủ tế đại nhân chỉ dựa vào lời đến từ một phía đã khẳng định tội của chúng tôi rồi? Cấp bậc của ta là quý tộc, quý tộc có thể diện vốn có của quý tộc, cho dù ngươi là chủ tế thì cũng không thể một mình xử trí chúng ta được."

Nghĩ thông suốt được điểm này, Bá Cách chậm rãi thẳng người lên, thong thả ung dung nói:

"Huống hồ, thu nhập của đám công nhân và lợi nhuận của mỏ quặng tương quan với nhau. Sản phẩm xuất quặng của quặng mỏ nhiều thì bán được càng nhiều, thuế khoáng sản giao lên trên cũng cao, tiền lương mà nhóm công nhân nhận được cũng sẽ nhiều hơn. Còn ngược lại thì đương nhiên sẽ bị giảm đi rồi."

"Số khoáng sản từ quặng mỏ mà chủ tế đại nhân lấy đi không trả tiền nhiều như vậy, số tiền kiếm được đều đã chui vào túi riêng của ngài rồi, một đồng cũng không phân về cho mọi người. Lời nói lúc nãy của ngài chẳng bằng đem đi hỏi chính mình trước đi."

Bá Cách đắc chí quỷ biện, thành công chuyển đầu mâu thuẫn sang Trầm Khinh Trạch và xưởng rèn, tẩy trắng cho mình sạch sẽ, ngay cả đốc công đang lau mồ hôi lạnh cũng không thể không khâm phục xảo ngôn của hắn.

Mọi người yên ắng xuống, ánh mắt ngờ vực lại lần nữa hướng về phía của Trầm Khinh Trạch, chỉ thấy y chậm rãi lắc đầu:

"Ngài thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Thôi được rồi, tôi cho ngài chết một cái chết minh bạch."

Trầm Khinh Trạch rút một cuộn giấy da dê được cuộn lại từ trong tay áo ra. Lạc Tân tiếp nhận bằng hai tay, mở sợi dây thừng, cuộn mở nó ra. Ấn ký màu vàng thuộc về gia tộc Mạc Đề của thành Minh Châu trong nháy mắt đập vào trong mắt.

Đôi mắt một mí của Lạc Tân càng lúc càng trừng to ra, môi há há, lắp bắp đọc một lần:

"...thay mặt thành Minh Châu cùng với quý tộc ký định đơn giao dịch buôn bán đồ sắt dài kỳ...tổng trị giá hai...20 nghìn đồng vàng! Tất cả số dư được chuyển thành lương thực!"

Con số trong miệng của Lạc Tân trực tiếp khiến tất cả mọi người tại hiện trường đều mờ cả mắt. Đa số bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền và thức ăn như vậy trong cả đời.

Trong ánh mắt chấn động của mọi người, Trầm Khinh Trạch chậm rãi nhả ra từng câu từng chữ:

"Số tiền và lương thực này sẽ được phân thành ba phần. Một phần là thuế bán buôn nộp lên phủ thành chủ. Một phần dùng vào việc phát triển công xưởng và xây dựng nhà xưởng mới."

"Còn một phần nữa là do các vị lao động mà gặt hái được, thông qua khố thuế tài của phủ thành chủ mà phát về tay của mọi người. Số lợi nhuận thu được từ lượng khoáng sản lúc đầu mà quặng sản phân chia cho ấy, tôi sẽ trả lại gấp bội cho mọi người!"

Bốn phía vắng lặng như tờ, duy chỉ có lời hứa hẹn hùng hồn của Trầm Khinh Trạch vang vọng trong không trung.

Trong một khoảng thời gian rất dài, đại viện lớn chứa đầy người của xưởng rèn gần như đến cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy nữa.

Lúc vừa nghe thấy được mức đơn đặc hàng, mọi người chỉ cảm thấy khiếp sợ, bởi vì con số quá lớn nên ngược lại khái niệm mới trở nên mơ hồ.

Cho dù là nhóm thợ mỏ hay là nhóm công nhân trong xưởng rèn thì từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ rằng số tiền lớn như thế này có liên quan gì đến chính mình. Cho dù có vùng vẫy nhiều hơn nữa thì đó cũng là tài sản riêng thuộc về chủ tế đại nhân. Có quý tộc nào sẽ phân số tiền tài cực lớn này cho dân nghèo hèn kém chứ?

Nhóm công nhân trợn mắt há mồm, khó mà tin được, ngay cả Bá Cách cũng là một biểu tình quái lạ. Hắn thậm chí còn nghi ngờ rằng Trầm Khinh Trạch phát điên rồi, hoặc là bị quỷ nhập xác, nếu không thì sao lại có thể nói ra được những lời vô căn cứ này cơ chứ!

20 nghìn đồng vàng! Hai con thuyền lớn đầy lương thực! Y thế nhưng lại không tìm đủ mọi cách mà nhét nó vào túi tiền của mình ư?!

Không phải điên rồi thì là cái gì?

Một cảm giác lạnh thấu xương đột nhiên rơi xuống trên mu bàn tay của Bá Cách. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên trời ----------

Bầu trời âm u có cái gì đó bay phấp phới, rơi từ trên tầng mây dày xuống, như mưa như tuyết, hàn khí bức người.

Mùa đông cuối cùng cũng đến rồi!

※ ※ ※

Thành Uyên Lưu, phủ đệ của Nhan Ân vương.

Lò sưởi cháy lên ánh lửa, ấm áp nhu thuận. Ngọn đèn trên bàn ăn chập chờn, ánh lửa sáng rực.

Những quý tộc lớn nhỏ có qua lại mật thiết với Nhan Ân vương trong thành đều tụ họp tại đây, ngồi vây quanh bàn. Yến hội đang mở tiệc linh đình, náo nhiệt lạ thường.

Phu nhân của Nhan Ân vương cắt xuống một miếng thịt dê đưa vào trong miệng của chồng mình, rồi lại rót cho hắn một chén rượu.

Nhan Ân vương lơ đãng trả lời qua loa với đám quý tộc nhạt nhẽo, nhíu mày quay về hướng tử tước Bác Á hỏi một câu:

"Tình hình xưởng rèn bên đó thế nào rồi? Sao bá cách còn chưa quay về."

Tử tước Bác Á dửng dưng nói:

"Nghe nói phủ thành chủ điều động đi không ít thị vệ. Tôi đoán chắc chắn là chạy qua xưởng rèn để trấn áp đám thợ mỏ rồi. Người trong thành đang hoang mang trong lòng, nếu như giữa đám dân đen đó và phủ thành chủ xảy ra mâu thuẫn, chỉ cần chúng ta lại tung ra thêm một vài lời đồn đại nữa, khiến cho uy tín của cái tên họ Trầm đó mất hết thì thế cục sẽ càng có lợi hơn cho chúng ta."

Nhan Ân vương gật gật đầu, nhưng vẫn có hơi không yên lòng:

"Ngài lại phái thêm người chạy sang xưởng rèn xem tình hình thế nào. Chỉ cần là xảy ra chuyện đổ máu, à không, không nhất thiết phải đổ máu! Bá Cách sẽ lập tức có thể kháng nghị lên phủ thành chủ, chúng ta liên minh quý tộc lớn nhỏ, nhân cơ hội này tạo áp lực lên phủ thành chủ, thủ tiêu xưởng rèn..."

"Đại nhân!"

Quản sự đem theo một thân khí lạnh vội vàng chạy vào phòng ăn, cúi người trước chủ nhân,

"Đại nhân nhanh nhìn ra bên ngoài------"

Nói rồi, quản sự đẩy một góc cửa sổ ra. Mưa phùn pha lẫn tuyết trắng ngay lập tức cuộn với gió chui vào trong phòng, lạnh đến mấy quý tộc trọng phòng đều run lẩy bẩy.

"Vào đông rồi!"

Nhan Ân vương duỗi người đứng dậy, thoải mái cười lớn hai tiếng, nâng ly với mọi người:

"Chư vị, mùa đông đến rồi. Lời hứa mà vị chủ tế đại nhân này của chúng ta lúc đầu trong yến tiệc mừng nhậm chức đã trâng tráo nói ra, có phải đã đến lúc thực hiện rồi không?"

Tử tước Bác Á từ sau khi bị Trầm Khinh Trạch chỉnh đốn thì nghẹn một bụng tức, lúc này mặt mày hớn hở mà haha cười hai tiếng, đáp ứng nói:

"Cho dù có là "anh hùng" của thành Uyên Lưu thì cũng phải chịu trách nhiệm với lời mà mình đã nói ra, đợi đến khi hắn từ thành Minh Châu trở về, đối mặt với đám thi thể lạnh chết và đói chết của đám dân nghèo đó, ta thấy hắn còn mặt mũi gì để ngồi lên cái vị trí chủ tế đó được!"

Mưa tuyết đột nhiên buông xuống, phấp phơ trên mặt sông rộng lớn của sông Xích Uyên, hiện thành một mành sương trắng lất phất.

Một thân Nhan Túy áo choàng màu đen đơn độc đứng trên đầu tàu, trong lòng ôm lấy Áp Áp đã lớn thêm một vòng, bộ lông xù của nó tựa như chẳng sợ lạnh chút nào, không ngừng há mỏ đớp lấy mưa tuyết, tự mình tìm vui.

Nhan Túy nhìn ra xa, trong gió lạnh, mấy lá cờ phấp phới kịch liệt trên đầu tường của thành Uyên Lưu đã có thể thấy được thấp thoáng:

"Cuối cùng cũng sắp tới rồi..."

Bình luận

Truyện đang đọc