XEM CHIM KHÔNG ANH

Edit: Miinu — Beta: Chicho

*****

Đến khuya, Ôn Thừa Thư mới trở về trong sự bủa vây của không khí lạnh.

Anh đóng cửa, nới lỏng cà vạt rồi buông tay đè lên phần dạ dày đang âm ỉ đau của mình.

Mục đích của bữa tiệc đêm nay hết sức rõ ràng, từ việc đối phương bằng lòng ngồi trong phòng tiếp khách chờ anh cả sáng vào dịp Trung thu như thế này, thành ý hẳn là không khó nhận ra. Song, nhìn từ phương diện khác, hiển nhiên đối phương cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý không đạt được mục đích liền không bỏ qua rồi.

Đáng tiếc, Ôn Thừa Thư không có ý định hợp tác, đồng thời, anh cũng chẳng muốn làm khó đối phương.

Nam Phong là một doanh nghiệp mới, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã vươn lên trở thành một trong những doanh nghiệp hàng đầu, Ôn Thừa Thư đánh giá cao thái độ cũng như sự quyết đoán trong cách làm việc của đối phương, nhưng anh hoàn toàn không có ý định làm chuột bạch cho bọn họ. Lựa chọn để hợp tác của anh không thiếu những đơn vị vững mạnh và có tiềm năng hơn thế.

Đứng trước việc làm ăn, ai cũng là người khôn khéo, cả đêm chén đầy chén vơi, anh tới tôi đi, cuối cùng vẫn là Ôn Thừa Thư chủ động thuận nước đẩy thuyền, hứa sẽ giới thiệu đối tác thích hợp cho bên kia, khi ấy mọi chuyện mới kết thúc.

Thế nhưng hiện giờ, dạ dày của anh vẫn không chịu được.

Những năm gây dựng sự nghiệp, Ôn Thừa Thư ỷ mình còn trẻ, điên cuồng làm việc chẳng kể ngày đêm. Ăn uống, làm việc, nghỉ ngơi trong tình trạng lộn xộn kéo dài, dần dà sinh ra một căn bệnh không lớn cũng không nhỏ. Bình thường nếu chú ý một chút sẽ không sao, nhưng hôm nay có lẽ anh uống hơi nhiều rượu, khiến cho dạ dày bị kích thích.

Anh nhăn chặt lông mày, xoay người đổi giày, khi đứng dậy đầu hơi choáng, cơ thể mất thăng bằng, dưới chân lảo đảo một cái. Trong bóng tối, một đôi tay vươn tới đỡ lấy cánh tay anh. Ôn Thừa Thư mượn lực đứng vững trở lại, tưởng Ôn Nghi Niên, hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

“Chờ anh.” Một giọng nói trầm khàn nhè nhẹ vang lên.

Nghe được tiếng của Hình Dã, ban đầu Ôn Thừa Thư có hơi sửng sốt, sau đó anh nhanh chóng nhớ ra, Ôn Nghi Niên đã nói có “bạn” ngủ lại nhà.

Hiện giờ anh đã đứng thẳng, nhưng Hình Dã vẫn bám vào cánh tay anh, vì thế anh nhẹ nhàng giật tay, cuối cùng đối phương cũng chịu buông ra.

Ôn Thừa Thư điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, vươn tay bật đèn, giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt: “Chờ tôi làm gì?”

Ngọn đèn chợt sáng làm mắt Hình Dã bị chói. Cậu hé hé mắt, ngẩng đầu nhìn thằng vào Ôn Thừa Thư ở đối diện, giọng điệu vô cùng thẳng thắn: “Muốn gặp anh.”

Trên người Hình Dã vẫn là chiếc áo ngủ có in con gấu hoạt hình lần trước. Có vẻ như cậu vừa mới rời giường, tóc tai lộn xộn rũ xuống hai vai, lông mày hơi nhíu, nốt ruồi nhỏ dưới mắt trở nên thẫm màu, chóp mũi cũng thoáng hồng lên.

Giọng điệu có vẻ rất hợp lý, nghe lại có phần tội nghiệp.

Ôn Thừa Thư dùng ánh mắt chẳng rõ cảm xúc lướt qua gương mặt cậu. Lúc anh đi qua, Hình Dã ngửi được mùi rượu lành lạnh và mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, vì thế mà tim cậu đập dồn một trận.

“Sao anh về trễ thế?” Hình Dã xoay người nhanh chân bước theo sau, “… Buổi tối em đã cho nó ăn rồi.”

Ôn Thừa Thư đành phải dừng bước chân đang đi về phía cửa sổ, xoay người, hạ mắt, vô tình bắt gặp đôi chân trần của Hình Dã thì dừng lại, nói: “Sao không đi dép vào?”

Như bị lời nói của anh đánh thức, lúc này Hình Dã mới cúi xuống nhìn chân mình. Ban nãy, khi nghe thấy tiếng động cơ ở bên ngoài, cậu nghĩ là Ôn Thừa Thư, nhưng lại sợ không phải Ôn Thừa Thư, thế nên sốt ruột đến nỗi quên không xỏ dép vào.

Nhiệt độ ban đêm hơi thấp, nhân viên dọn vệ sinh lại mở cửa sổ cho thông gió, hơi lạnh nhè nhẹ tràn vào, dễ dàng xuyên thấu lớp áo ngủ mỏng tang của cậu. Chịu lạnh trong thời gian dài, chân lại trực tiếp giẫm lên sàn đá cẩm thạch lạnh như băng, cậu gần như không cảm thấy nhiệt độ bị chênh lệch, nên cũng không để ý lắm.

Hình Dã ngẩng đầu nhìn Ôn Thừa Thư, tiếp tục hỏi: “Anh đang tránh em sao?”

Ôn Thừa Thư nhíu mày, nói: “Đi dép vào.”

Hình Dã không nghe, cứ đứng tại chỗ, bướng bỉnh nói: “Em có lời muốn nói với anh.”

Ôn Thừa Thư nhìn cậu trong chốc lát, lặng lẽ thở dài, đi đóng cửa sổ lại rồi ngồi xuống ghế sa lông, nâng mắt liếc qua chiếc sô pha bên cạnh: “Nói đi.”

Hình Dã lập tức đi tới, nhưng không ngồi ở sô pha mà đặt mông xuống vị trí cạnh anh, nghiêng người để mặt đối mặt với anh, nhíu mày hỏi lại một lần: “Có phải anh đang tránh em không?”

Hình Dã co một chân lên ghế, để đầu gối chạm vào chân của Ôn Thừa Thư. Bên dưới ống quần là mắt cá chân nhỏ gầy xinh xắn, dưới ánh đèn phòng trông trắng mịn chẳng khác gì bánh kem.

Ôn Thừa Thư tỉnh bơ nâng mắt: “Đúng ”

Dù đáp án ở trong dự kiến, nhưng Hình Dã vẫn cảm thấy thật mất mát. Cậu mếu máo nói: “Tin nhắn WeChat em gửi anh đều xem, thế mà lại cố tình không trả lời, muốn thờ ơ lạnh nhạt với em. Anh cảm thấy em còn nhỏ tuổi, cảm xúc dễ thay đổi, vài phút nóng đầu qua đi liền quên anh luôn chứ gì?”

Lời này mang theo tức giận, Ôn Thừa Thư nâng mắt nhìn lên, chỉ thấy vành mắt cậu nhóc đã hơi hồng hồng nhưng vẫn cố tình tỏ ra cứng rắn.

Ôn Thừa Thư khựng lại một chút, hơi ngả người ra sau rồi nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn bình tĩnh đưa ra câu trả lời thành thật rõ ràng: “Đúng.”

“Để em nói cho anh biết, không có chuyện đó đâu!” Hình Dã cất cao giọng, thậm chí còn tỏ ra hung dữ. Cậu quỳ một gối lên ghế sa lông, kéo mạnh cánh tay của Ôn Thừa Thư, ép anh mở mắt nhìn mình, “Em thích anh. Dù anh có trốn đến chân trời góc biển, dù anh không để ý em một tuần, một tháng, hay là một năm, em vẫn cứ thích anh, vẫn cứ muốn gặp anh.”

Bị kéo cánh tay, Ôn Thừa Thư đành phải quay sang nhìn cậu, đôi môi mỏng của anh mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt dần tối lại.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng như thế, Hình Dã khẽ cắn môi, cau mày nói: “Không phải là em chỉ hôn anh một cái thôi sao? Anh cần gì phải trốn em kĩ vậy? Nếu ngày nào đó em thật sự không chịu được mà chuốc thuốc anh, trói anh lên giường, liệu anh có quy y xuất gia, ăn chay niệm Phật luôn không?”

Hình Dã biết lời mình nói ra hơi bị khùng, cũng tự biết mình đuối lý, nhưng cậu vẫn chẳng chịu thua về khí thế, đành phải kiên trì trừng mắt nhìn Ôn Thừa Thư.

Sắc mặt Ôn Thừa Thư biến đổi ít như chẳng thể nhận ra, mãi một lúc sau anh mới mở miệng: “Tôi sẽ báo cảnh sát.”

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Hình Dã phải chịu ấm ức thế này. Lòng cậu vô cùng bức bối, miệng lại chẳng thốt nên lời, cứ thế hồi lâu, cậu mới chửi thề một tiếng đầy thô tục: “Đệt.”

Cậu buông tay Ôn Thừa Thư ra, ủ rũ ngồi thẳng lại, chỉ là bả vai hơi xìu xuống, hệt như một quả bóng bị xì hơi.

“… Anh gai mắt với em đến vậy à?” Rất lâu sau Hình Dã mới lên tiếng. Cậu rũ mi, giọng nói thể hiện sự không phục rất rõ ràng, “Em hát không tệ, năm hai Tiểu học còn được đoàn Văn nghệ Văn Dương chọn đi hát ở Nhà hát Thiếu nhi, em biết vẽ, tóc lại dài, em… em vẫn là xử nam, em…”

Ôn Thừa Thư cau mày, ngắt lời cậu bằng chất giọng bỗng nhiên biến trầm: “Em đang nói cái gì?”

Hình Dã mấp máy môi, liều mạng nói: “Vì sao bọn họ có thể còn em thì không, vì em không phải ngôi sao à?”

Ôn Thừa Thư ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng mới lờ mờ nhận ra nguyên nhân khiến cậu nhóc bỗng trở nên khác thường như vậy.

Chắc là Vu Diễm đã nói nhăng nói cuội gì đó với cậu rồi.

Anh lặng lẽ thở dài một hơi, đảo mắt nhìn sang Hình Dã. Cậu đang cúi đầu, hàng mi dày trên đôi mắt giống như hai chiếc quạt màu đen tỏa bóng mờ trên đôi gò má nhợt nhạt.

“Rõ ràng anh cũng chẳng ghét em.” Cậu khàn giọng nói, “Anh chuẩn bị áo ngủ cho em, còn giặt sạch chúng rồi treo trong tủ quần áo, em nhắn tin cho anh anh cũng chẳng block em… Ngày đó, em hôn anh, anh cũng có né tránh đâu.”

Ôn Thừa Thư khựng lại trong chốc lát.

Hàng lông mi của Hình Dã khẽ run, giọng cậu hết sức nhẹ nhàng: “Vì sao anh có thể cho người khác làm nhân tình của anh mà em lại không?”

Ôn Thừa Thư quan sát cậu trong chốc lát, lời giải thích lượn lờ trong cổ họng một vòng cuối cùng vẫn không thể thốt ra. Im lặng một chút, anh mệt mỏi tựa vào lưng ghế day day trán, cố ý nói: “Cho nên, em muốn làm nhân tình của anh?”

Bình luận

Truyện đang đọc