XEM CHIM KHÔNG ANH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: GiaLinh — Beta: Chicho

*****

Sáng sớm, Hình Dã giống như xác chết vùng dậy, bật lên từ trên giường, dưới mắt hiện rõ quầng thâm, thậm chí ngay cả nốt ruồi lệ ở đuôi mắt cũng có vẻ thâm hơn một chút, u oán nói: “Tao muốn đi xăm.”

“…” Đáp lại cậu chỉ có vài tiếng ngáy be bé của Hách Phi.

Hình Dã hất chăn lên, nhảy xuống giường, đứng giữa ký túc xá hét thêm một câu: “Tao muốn đi xăm…”

Bên ngoài, mưa phùn đang tí tách rơi, không khí mang theo sự ẩm ướt buốt giá tới tận xương.

Hình Dã mặc một cái áo khoác đen rộng thùng thình, che kín cả người, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, mái tóc đen dài mềm mại xõa tung trên lưng, cậu đi một đôi Dr. Martin càng làm tôn lên vẻ đẹp của đôi chân thẳng tắp thon dài.

Hách Phi đi trước, vừa mở cửa tầng một của ký túc xá đã bị một trận gió lạnh từ phía đối diện ùa tới làm cho giật mình. Hắn kéo áo lại trong vô thức, hắt hơi một cái: “Đi xăm ở đâu?”

“Chỗ nào cũng được.” Hình Dã vén những lọn tóc bị thổi về phía trước ra sau tai, rụt vai thành một con chim cút, “Đến tiệm đối diện cổng trường đi.”

“Chuyện lớn như xăm mình sao không tìm tiệm nào tốt một chút?” Hách Phi quay đầu nhìn cậu, “Tiệm ở cổng trường có thể xăm từ một con rồng uốn lượn trên trời thành một con rắn béo vẫy đuôi, đến lúc đó mày chỉ có thể khóc bằng tiếng Miên.”

Hình Dã cọ cọ chóp mũi đã bị gió thổi đến đỏ lên, không coi đây là chuyện quan trọng: “Không sao, đến chỗ nào gần chút, lúc xăm xong còn có thể đến quán ông Vân Khang ăn mì.”

Hách Phi nhìn nhìn cậu, nói: “… Đi thôi.”

Hai người không ai nghĩ đến việc lên lầu mang ô xuống, đội mũ xong liền lao vào giữa màn mưa bụi mờ mờ ảo ảo.

Tiệm xăm ở tầng hai của một cửa hiệu cắt tóc đối diện trường học, cửa sổ tầng hai treo một cái bảng hiệu mờ nhạt, tên tiệm lại đơn giản rõ ràng – “A tattoo studio”.

Hai người dẫm lên cái cầu thang nhìn như sắp sập đến nơi ở bên ngoài, vừa đi vừa run run trong lòng. Lúc đẩy cửa bước vào, bọn họ liền nhìn thấy một ông thợ xăm có vẻ giống thầy Tony (1) hơn. Ông ta đang úp mặt vào một cái bàn chất đầy đống mẫu vẽ, tay cầm bát ăn đậu pha (2), nghe thấy tiếng cửa mở ngẩng liền đầu hỏi: “Xăm cái gì, mang hình mẫu không?”

(1) Thầy Tony: là ngôn ngữ mạng, không phải chỉ cụ thể một người nào đó mà là các gọi chung cho những thợ cắt tóc, chủ yếu dùng để châm chọc những bác thợ cắt tóc không khéo tay, cắt không được đẹp.

(2) Đậu pha (còn gọi là tàu hũ/ tào phớ…) bên đó không giống bên mình, còn cho thêm cả đồ mặn vào nữa. Hình minh họa:



Phòng xăm gần 20 mét vuông vừa bí vừa nóng, Hình Dã vừa vào đã cởi áo khoác, vén ống tay áo, nói: “Tôi muốn xăm một cái nốt ruồi.”

Thầy Tony suýt chút nữa thì phun đậu pha trong miệng ra ngoài, ông ta vội rút một tờ giấy ăn che miệng rồi ho sặc sụa, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, cho là mình nghe nhầm, hỏi lại: “… Cái gì vậy?”

Hình Dã giơ tay phải lên, chỉ chỉ vào lòng bàn tay, trịnh trọng nói: “Xăm một cái nốt ruồi ở đây.”

Hách Phi cũng kinh ngạc chen vào nhìn tay cậu, khó tin nói: “Mày lấy bút lông chấm một cái là được mà?”

“Chấm bằng bút lông thì chà xát một chút đã bay màu rồi.” Hình Dã không kiên nhẫn đẩy hắn sang một bên, hỏi thầy Tony, “Anh có xăm được không?”

“Cậu vừa vào đã cởi áo lại xắn ống tay, hùng hổ hoành tráng như vậy, tôi còn tưởng là làm cái gì to tát lắm.” Thầy Tony xoay người lại trợn trắng mắt nhìn cậu, đặt bát đậu pha xuống, đứng dậy đi ra phía sau cái rèm thêu đầu hổ màu đen, “Vào đây.”

Thầy Tony rửa sạch tay, cầm một chai cồn i ốt tới, ra hiệu Hình Dã đặt tay lên bàn. Hình Dã lần đầu tiên đi xăm, cậu nhìn thầy Tony cầm tăm bông chấm Iodophor rồi bôi lên lòng bàn tay mình, sau đó tiếp tục kéo cái máy đang kêu o o ở bên cạnh tới, có chút sốt ruột hỏi: “Đau không?”

Thầy Tony vừa cầm bút xăm lên liền đứng hình một chút, nâng mí mắt chân thành nhìn cậu: “… Muốn đau cũng khó.”

Đúng là muốn đau cũng khó.

Ngòi bút chấm nhẹ một cái trên lòng bàn tay, không đợi Hình Dã cảm nhận được gì, thầy Tony đã vươn tay tắt máy xăm.

“Xong rồi?” Hình Dã chớp mắt mấy lần.

“Nếu không ngài nằm úp sấp xuống tôi xăm lưng cho nhé?”

Hình Dã giơ tay lên thưởng thức nốt ruồi nhỏ xinh trong lòng bàn tay một lát, vui tươi hớn hở lấy điện thoại di động quét mã chuyển tiền dán trên tường: “Cảm ơn anh! Bao nhiêu tiền?”

“Học viện mỹ thuật đúng không?” Thầy Tony cất đồ trên bàn, đi qua cầm bát đậu pha còn chưa kịp lạnh tiếp tục ăn, phất tay, “Không cần trả tiền, sau này có tranh gì không dùng được có thể đưa sang đây. Bên ngoài trời còn mưa đúng không? Trên bàn có màng bọc thực phẩm, quấn lại đi, hai ngày này đừng để tay ngâm nước, cẩn thận loang màu, nốt ruồi lại biến thành cái bớt.”

Từ tiệm xăm đi ra, Hình Dã thật cẩn thận xỏ tay vào trong túi, sợ mắc mưa. Hách Phi dùng khuỷu tay chọc chọc cậu, vẻ mặt có chút do dự nhưng vẫn không nhịn được, hỏi: “Tiểu Dã, chuyện của mày thế nào rồi?”

“Cái gì thế nào?” Hình Dã lơ đãng hỏi.

“Chuyện yêu đương.” Hách Phi là một trong những người bạn hiếm hoi của Hình Dã biết cậu và Lâm Phỉ Nhi chả liên quan cái mẹ gì, hai người cả ngày đi chung với nhau, hắn cũng chưa từng thấy Hình Dã có dấu hiệu yêu đương với ai, nghĩ nghĩ, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt mang theo hoài nghi, “Có phải mày yêu từ cái nhìn đầu tiên với ai không?”

Hình Dã không do dự, thừa nhận một cách trắng trợn: “Ừ.”

Thấy cậu không muốn gạt mình, Hách Phi yên lòng, khoác tay lên bả vai cậu, vui vẻ hỏi: “Ai vậy?”

“Ai?” Hình Dã không hiểu chuyện gì nhìn hắn một cái.

“Người yêu trong mơ của mày.” Hách Phi ra vẻ “nhóc con mày còn giả vờ trước mặt tao”, hóng hớt, “Nói một chút đi, người đó trông như thế nào? Dáng người ra sao?”

Hình Dã nghĩ thầm tao chỉ có tay yêu trong mộng, lấy đâu ra người yêu trong mộng.

Cậu nhớ lại người đàn ông hôm đó, nhận ra trong đầu mình chỉ có một vài ấn tượng mơ hồ, chỉ biết vai người đó rất rộng, tỉ lệ cơ thể cũng rất ổn, đường cong cánh tay lộ ra dưới ống tay áo cũng đẹp dã man… nhưng tất cả những thứ này so với đôi tay ai nhìn cũng phải giật mình kinh ngạc kia, còn kém xa. Vừa nghĩ tới đôi tay ấy, Hình Dã lại cảm thấy có một ngọn lửa bùng lên trong cổ họng, thiêu đốt cậu đến miệng khô lưỡi khô.

“Rất trắng, ngón tay rất dài.” Hình Dã nhớ lại đôi tay kia, “Móng tay được cắt rất dễ nhìn, khớp xương cũng rất đẹp.”

“Tao hỏi mày là người nào, mày cứ nói tay với tao làm gì?” Hách Phi bất mãn liếc mắt dò xét cậu, ôm lấy cổ cậu thò sang cười hì hì hỏi, “Có đẹp không?”

“Không chú ý.” Hình Dã nói.

Hách Phi ngẩn người: “Vậy dáng người thì sao?”

“Không biết.” Hình Dã trả lời.

“… Vậy mày yêu từ cái nhìn đầu tiên cái khỉ gì.” Hách Phi không thể hiểu nổi nhìn cậu, ngừng một lát, đột nhiên vẻ mặt hắn như thể đã hiểu rõ tất cả, “Đm, không phải chứ… từ khi nào gu thẩm mỹ đối với cơ thể người của mày lại quy tụ ở từng bộ phận thế?”

“Á…” Hình Dã kéo cái tay đang khoác trên cổ mình của hắn, “Mày đè lên tóc tao.”

Một chiếc BMW X7 phóng vụt qua trên đường lớn.

Người đàn ông ngồi phía sau mặc một bộ âu phục màu xanh đen thoải mái, gấu quần không dính một hạt bụi, trên đùi đặt một chiếc laptop nhỏ. Anh hơi mím đôi môi mỏng, nâng tay đẩy cái kính gọng vàng trên mũi, phía sau mắt kính trong suốt là đôi mắt thâm thúy nhưng hơi lộ vẻ mỏi mệt, tuy nhiên, ánh mắt nhìn màn hình vẫn vô cùng chăm chú, nghiêm túc.

Lái xe Trần nhìn đôi tình nhân đang đùa giỡn trong mưa bên lề đường, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật sự là không thể hiểu nổi giới trẻ ngày nay, chắc là cảm thấy đi dạo trong mưa rất lãng mạn đi.”

“Tuổi trẻ mà.” Khóe miệng Ôn Thừa Thư khẽ cong lên một nét hết sức dịu dàng, anh cười nhẹ một tiếng, thuận tiện nâng con ngươi nhìn lướt ra ngoài cửa sổ. Không hiểu sao anh cảm thấy bóng dáng cô gái cô gái cao gầy kia thoạt nhìn có chút quen mắt.

“Giám đốc Ôn, đến học viện mỹ thuật Ôn Dương rồi, ngài có muốn đi thăm tiểu thiếu gia không?”

“Không.” Ôn Thừa Thư thu hồi ánh mắt, biểu cảm trên mặt cũng biến mất, anh tiếp tục nghiêm túc nhìn kế hoạch thu mua trên máy tính, “Về thẳng thành phố Nghi, bên công ty còn có một hội nghị phải mở vào buổi chiều.”

Bình luận

Truyện đang đọc