XIN CHÀO - TA ĐÂY LÀ NỮ PHỤ


Kết thúc cuộc trò chuyện với cô, Lý Cảnh Phong mới vui vẻ cất điện thoại, anh không hề biết bản thân đang bị kêu réo khắp mạng xã hội.
Anh nhìn Mạnh Hạo Nhiên như nhớ tới chuyện gì lên hỏi.
"Cô ấy ủng hộ vào quỷ từ thiện bao nhiêu?"
Mạnh Hạo Nhiên rất quy củ lấy ipad ra xem thông tin danh sách ủng hộ từ thiện vừa được cập nhật.
"Dạ mợ chủ ủng hộ 300 triệu thưa cậu chủ."
Suy nghĩ một chút Mạnh Hạo Nhiên lại bổ sung thêm một câu.
"Mợ chủ dùng tiền cá nhân của mình, là toàn bộ số tiền thù lao của bộ phim vừa rồi, không có sử dụng tài khoản của cậu đưa."
Lý Cảnh Phong suy nghĩ một chút, cô đây là muốn tự lực cánh sinh, thẻ anh đưa cô cũng chưa dùng đến.

Dù có chút buồn nhưng anh lựa chọn tôn trọng cô, chỉ cần cô thấy vui và thoải mái là được.

Cô không muốn dùng tiền của anh thì anh vẫn có rất nhiều cách cho cô tiền.

Bởi vì anh biết vợ anh cực kỳ mê tiền nha, có lần anh vô tình nghe thấy cô và con trai trò chuyện.


Cô còn đếm số dư trong tài khoản, nói đợi cô thành nữ đại gia rồi có thể mang con trai đi du lịch khắp thế giới.
Ừm nói là du lịch, thực chất là cô muốn ôm con trai cao bay xa chạy.

Khi đó còn ở Đà Lạt anh và cô còn chưa rõ tình cảm của nhau.

Bây giờ thì cho dù cô có thành tỷ phú cũng không chạy thoát khỏi anh, anh rất hài lòng với kết quả này.
"Đợi tiệc kết thúc cậu nói Tiêu Lâm tung tin một chút, khống chế vừa đủ là được."
"Dạ."
Mạnh Hạo Nhiên biết ý của cậu chủ, ba trăm triệu không quá nhiều, so với những người ở đây thậm chí chỉ là một con số nhỏ.

Nhưng nếu đó là toàn bộ tiền cát xê của mợ chủ thì lại khác, có thể tạo được ấn tượng với công chúng.
"Chí Hùng khi nào thì đồ về?"
Chí Hùng bị hỏi vội vàng đáp lại.
"Dạ khoảng 1 tuần nữa sẽ về tới."
Lần đó ở Nam Phi cậu chủ liều mạng quay lại là để nhặt viên kim cương, cũng vì vậy nên mới bị thương.

Một viên kim cương xanh quý giá như vậy, người khác thì luôn muốn biến nó thành loại trang sức nỗi bậc nhất, lấp lánh nhất.

Vậy mà cậu chủ nhà mình lại yêu câu thợ kim hoàng, làm cho nó trở nên bình thường nhất có thể.

Lại còn phải làm sao càng giống loại hàng vài trăm ngàn bán ngoài chợ mới được.

Kết quả một đống thợ kim hoàng xưa nay quen với việc chế tác các mẫu trang sức tinh xảo đắt giá.

Giờ bảo bọn họ làm ra một món hàng bán ngoài chợ, bọn họ chỉ có thể khóc thét.


Đây chính là tự đấu tranh với chính mình, phá vỡ nhận thức và hạ thấp trình độ của bản thân.
Cuối cùng bọn họ cũng đã hoàn thành, tuy là kiểu dáng vô cùng bình thường, nhưng đường nét vẫn sắc sảo và tinh tế.

Viên kim cương xanh được phủ một lớp nhựa chuyên dụng trong suốt bên ngoài, để làm nó trông giống như một viên pha lê.

Cuối cùng mới nhận được cái gật đầu hài lòng của cậu chủ.
Sở dĩ Lý Cảnh Phong muốn bọn họ biến kim cương xanh thành pha lê, bởi vì anh biết nếu cô nhìn ra giá trị của nó sẽ không thể lúc nào cũng mang bên người.

Mà anh lại muốn cô mỗi thời mỗi khắc đều đeo nó, kim cương xanh tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, cũng là thứ anh muốn dùng cả đời này trao cho cô.
Lý Cảnh Phong thấy buổi đấu giá cũng sắp kết thúc liền đứng lên chỉnh lại tây trang.
"Được rồi đi thôi, về nhà."
Buổi đấu giá còn chưa kết thúc cửa phòng vip lầu 2 đã mở người đàn ông anh tuấn dưới sự hộ tống của hai vệ sĩ rời đi, chỉ để lại một cái bóng lưng vô tình lọt vào ống kính.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc đêm tiệc Dạ Đàm mới chính thức bắt đầu.

Mọi người bắt đầu tìm kiếm mục tiêu cho mình, các nữ diễn viên thì tìm đạo diễn, nhà đầu tư mời rượu làm quen nói chuyện.

Các doanh nghiệp thì tranh thủ tìm hiểu về thị trường của mình, ra sức lấy lòng những người có địa vị cao hơn.

Chính vì thế mà cả Viên Khải và Tiêu Lâm điều bị người khác vây kín, Tiêu Lâm muốn rút cũng không rút được đưa mắt cầu cứu nhìn cô.

Trần Tuyết đáp lại cậu bằng một ánh mắt thờ ơ, cô còn lâu mới lao đầu vào đó cô đâu có ngu chạy còn không kịp nữa là.

Lúc cô xoay người định âm thầm rời đi thì đụng phải một người.

Toàn bộ ly vang đỏ trên tay người nọ vẽ một đường đáp thẳng lên mặt cô.
Trần Tuyết còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe thấy một giọng nói mang theo vẻ giễu cợt.
"Thật xin lỗi làm đổ rượu vào cô rồi, nhưng không thể trách tôi được là cô đụng tôi mà."
Trần Tuyết im lặng không lên tiếng lấy ra khăn giấy trong ví chậm rãi lau mặt cùng cổ áo.

Cũng may bộ đầm này màu đỏ, bị đổ rượu vào cũng không quá bắt mắt, nhưng mà bộ này rất đắt, là bản giới hạn mà Cảnh Phong mua cho cô.
Trong lòng cô bắt đầu nổi lên cơn thịnh nộ, không biết cô và Tiêu Lâm hôm nay ra đường dẫm phải vận phân chó gì mà đều gặp sự cố như nhau.

Lúc nảy còn cười cậu bây giờ thì hay rồi đến lượt mình.
☆☆chuẩn bị xem mợ ba vả mặt nữ phụ qua đường nè kakaka.


Bình luận

Truyện đang đọc