XUÂN HẠ THU ĐÔNG RỒI LẠI XUÂN

Suy đoán của đội trưởng Diệp hoàn toàn dựa vào trực giác, đối với một cảnh sát mà nói thì chuyện này đúng là chê cười, làm gì có cảnh sát nào bắt người bằng trực giác, nhưng đội trưởng Diệp lại đưa ra kết luận như vậy, ông nói với Ninh Lẫm mình hoài nghi hung thủ thực sự là Hạ Vọng Kỳ.

Ninh Lẫm hỏi: “Tại sao không phải là Đường Khiên?”

“Hắn ta là một kẻ đạo đức giả, luôn tự cho rằng bản thân trong sạch, hắn từng tuyên bố mình là kẻ buôn bán ma túy nhân từ nhất, không bao giờ tự tay giết người.”

Hắn chỉ đem những chuyện dơ bẩn đó cho người khác làm mà thôi.

Sự khác biệt giữa tự tay giết người và để chó săn của mình giết người chính là tay không dính máu, lương tâm không việc gì phải cắn rứt, không phải nợ máu trả máu cho ai.

“Lý do gì khiến bọn chúng tìm tới em trai tôi?”

Dù Ninh Liệt có là con nghiện ma túy thì cũng không thể dính dáng tới kẻ đứng đầu tổ chức buôn ma túy được.

Đội trưởng Diệp trả lời: “Đây chỉ là phán đoán chủ quan của tôi, người chết là bố của A Trình, chuyện này rất kỳ lạ. Chưa kể Ninh Liệt với thân phận công nhân của xưởng sửa chữa xe, cậu ta không thể có được một khẩu súng.”

Đúng lúc này Giang Dụ lên tiếng: “Được rồi.”

Ông bước đến chỗ Ninh Lẫm, ôm vai anh rồi xoay người đi ra hướng cửa, “Đừng hỏi nữa, đi thôi, đi gặp em trai cậu.”

Ninh Lẫm không nhúc nhích, chỉ đứng ngay ngắn trước bàn làm việc của đội trưởng Diệp, anh hơi cúi đầu, lấy ra một điếu thuốc lá trong túi quần, sau đó để lên bàn làm việc của ông. Áo ngắn tay màu đen phác họa rõ nét bờ vai vuông vức, sống lưng thẳng tắp đầy nghiệm nghị giống hệt con người của anh, không nghe theo người khác, không tin vào số mệnh.

Đội trưởng Diệp không nhận điếu thuốc lá, “Cậu muốn gì?”

“Chân tướng.” Anh nói, “Tôi muốn biết chân tướng.”

“Nơi này của tôi không có chân tướng.”

“Vậy nơi nào có?”

Giang Dụ bước nhanh tới, ông giữ vai Ninh Liệt, lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Ninh Lẫm, cậu nghe tôi, đi thôi nào.”

Ninh Lẫm lắc đầu, anh nhìn thẳng đội trưởng Diệp và gằn rõ từng chữ: “Nói cho tôi biết chân tướng ở nơi nào?”

Giọng điệu Giang Dụ gần như là cầu xin, “Đừng hỏi nữa. Ninh Lẫm, chúng ta đi thôi.”

Giang Dụ không kiên trì nổi nữa, dáng vẻ hiện tại của Ninh Lẫm khiến người ta không thể không liên tưởng tới người kia… Dũng cảm, thiện chiến, không sợ hãi, tràn đầy nhiệt huyết, sinh ra đã rực rỡ như ánh mặt trời. Luôn miệt mài theo đuổi công lý, mong muốn xã hội bình yên, người dân ấm no hạnh phúc, còn kẻ ác phải bị trừng trị bởi pháp luật, chẳng nề hà cái giá phải trả là mạng sống của chính bản thân.

Đội trưởng Diệp dừng lại trong chốc lát, ông ngẩng đầu nhìn Ninh Lẫm: “Cậu muốn tôi nói thật sao?”

“Chú nói đi.”

Đội trưởng Diệp vê điếu thuốc trong tay, ông híp mắt đánh giá cậu chàng trước mặt rồi lại cúi đầu: “Nói thật thì tôi không biết, nhưng nếu cậu muốn biết sự thật thì vừa hay tôi có biện pháp phù hợp để cậu đi làm.”

Ánh mắt Giang Dụ đượm vẻ đau đớn, ông cố giãy dụa: “Đội trưởng Diệp, cậu ấy mới học năm tư, còn chưa tốt nghiệp, không thể làm được chuyện này.”

“Tôi làm được.” Ninh Lẫm nhìn đội trưởng Diệp, “Chỉ cần chú nói thì chuyện gì tôi cũng có thể làm được.”

Đội trưởng Diệp bật cười, “Chàng trai trẻ, cậu không thấy mình tự tin quá trớn khi nói vậy sao?”

Ông nhìn Ninh Lẫm và nói ra những gì đang nghĩ trong đầu, “Tôi cho cậu thời gian hai ngày, tạm thời cậu đừng nói với ai chuyện này. Trở về suy nghĩ cẩn thận, nghĩ kỹ thì đến đây tìm tôi.”

Giọng nói Giang Dụ khàn khàn, cổ họng như bị siết lại, “Đội trưởng Diệp, hãy đổi người khác.”

Bọn họ đã lên kế hoạch từ lâu, tuy nhiên vẫn chưa có cơ hội để thực hiện.

Và hiện tại cái chết của Ninh Liệt đã trao cho bọn họ chiếc chìa khóa để mở kế hoạch này.

Ninh Lẫm rời đi.

Giang Dụ nhìn cánh cửa từ từ khép chặt, bóng dáng thiếu niên biến mất sau cánh cửa, xung quanh là ánh nắng ấm áp nhưng trong lòng ông lại hoàn toàn lạnh lẽo.

Ông nhìn đội trưởng Diệp, giọng nói lạnh như băng: “Đội trưởng Diệp, anh có ý gì?”

Đội trưởng Diệp trầm ngâm, “Cậu ấy rất thích hợp.”

Giang Dụ đập bàn đứng dậy, trước giờ ông luôn là người bình tĩnh, nhưng giờ phút này không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.

“Anh không thể ích kỷ như vậy được! Anh không thể vì báo thù cho A Trình của anh mà hy sinh A Lẫm của tôi!”

Đội trưởng Diệp ngước mắt nhìn, “Cố vấn Giang, anh cũng từng nói rằng Trình Ký Dư là một trong những sinh viên mà anh tán thưởng.”

Chuyện đó không sai, nhưng mà…

Giang Dụ đỏ mắt, “Cậu ấy mới 24 tuổi… A Lẫm mới 24 tuổi.”

Giọng ông nghèn nghẹn, “A Lẫm còn có bạn gái, cậu ấy rất yêu cô bé kia, còn nói tốt nghiệp xong sẽ kết hôn…”

Đội trưởng Diệp cầm điếu thuốc kia lên, ông châm lửa, khẽ hút một hơi.

Bọn họ đối diện nhau, nhưng không ai nói gì. Sau một lúc lâu, đội trưởng Diệp mới lên tiếng, “Anh đã nói cậu ấy là ánh mặt trời rực rỡ mọc giữa bùn lầy.”

Giang Dụ nâng mắt, ánh mắt thoáng dao động.

Đội trưởng Diệp lắc đầu, “Hãy tin tưởng mặt trời của anh, dù đây có là một canh bạc thì anh cũng phải tin tưởng cậu ấy.”

“…”

“Cậu ấy sẽ không để anh thua cuộc.”

**

Hai ngày sau, Ninh Lẫm quay lại mang theo đáp án như bọn họ dự kiến.

Trong hai ngày này, anh không hề liên hệ với bất kỳ ai, đồ đạc trong phòng đều được anh dọn dẹp cẩn thận, nhất là phòng Ninh Liệt.

Ga giường đẫm máu bị anh đốt cháy rụi, anh còn tìm thấy một ống tiêm và một chiếc điện thoại dưới gối của Ninh Liệt.

Trong điện thoại có lưu số của Trương Phương Phi và Triệu Quang Vinh, Ninh Lẫm dùng điện thoại công cộng gọi tới hai số này nhưng không ai nghe máy.

Anh hỏi Giang Dụ thì được biết cảnh sát đã tìm thấy hai thi thể trong tầng trệt của một căn hộ cùng ngày với Ninh Liệt chết, nguyên nhân chết rất đơn giản, sốc thuốc do hút quá liều.

Tất cả manh mối đều bị chặt đứt tại đây, thân xác em trai anh còn chưa lạnh, chết cũng không rõ ràng, bia mộ kia bị người người phỉ báng, bọn họ nói cậu là kẻ nghiện, là hung thủ giết người.

Anh làm sao đành lòng nhẫn tâm để như vậy được.

Ninh Lẫm lần nữa đứng trước mặt Giang Dụ và đội trưởng Diệp, giọng nói anh nghẹn ngào, “Tôi tình nguyện.”

Sự việc đã thành kết cục định trước, Giang Dụ không có cách nào xoay chuyển, ông chỉ có thể bất lực nhìn Ninh Lẫm, “Cậu suy nghĩ kỹ rồi? Nếu cậu chết thì ngay đến lễ truy điệu cũng không có.”

“Không sao.” Giọng điệu Ninh Lẫm thờ ơ, “Rừng xanh núi thẳm, nơi nào mà chẳng có chỗ chôn xương.”

Giang Dụ quay đầu đi, “Vậy bạn gái nhỏ của cậu thì sao?”

Kế hoạch của bọn họ thiết lập dựa trên thân phận Ninh Liệt, so với sinh viên học viện cảnh sát là Ninh Lẫm thì lý lịch hay thân phận một thân côi cút như Ninh Liệt càng thích hợp hơn.

Nhưng nếu anh thành Ninh Liệt thì Ninh Lẫm “đã chết” đâu?

Đến lúc đó phải làm sao với Khuông Ngữ Điềm.

Miệng lưỡi Ninh Lẫm đắng chát, “Để cô ấy nghĩ rằng tôi đã chết.”

Tầm mắt Giang Dụ dừng ở hai tay đang nắm chặt thành quyền của Ninh Lẫm, bởi vì dùng sức mà có thể thấy rõ gân xanh và mạch máu.

“Cậu không định nói cho cô bé biết?”

Ninh Lẫm lắc đầu.

Vợ con và bố đẻ của Trình Ký Dư chết vô cùng thê thảm, anh không dám mạo hiểm.

Trở thành Ninh Liệt là điều tốt nhất, Ninh Liệt không yêu Khuông Ngữ Điềm nên cô sẽ không trở thành uy hiếp của Ninh Liệt.

Không trở thành điểm yếu chính là cách bảo vệ chu toàn nhất cho Khuông Ngữ Điềm. Dù tâm chết, nhưng ít nhất cô vẫn còn có thể sống.

Ninh Lẫm nói: “Không phải họ hàng trong gia đình thì không thể đi nhận tro cốt, anh giúp tôi lấy tro cốt của Ninh Liệt giao cho cô ấy.”

Anh tin tưởng Khuông Ngữ Điềm nhất định sẽ an táng tốt cho “Ninh Lẫm”.

Giang Dụ vỗ vỗ bờ vai Ninh Lẫm, thật ra ông càng muốn ôm cậu hơn, “Về sau hành động hay suy nghĩ phải hết sức cẩn thận. Tôi chỉ có một yêu cầu với cậu, phải sống sót trở về.”

Ninh Lẫm gật đầu, “Được!”

Kể từ đó, đại ca phố cổ Ninh Lẫm, sinh viên Học viện Cảnh sát Ninh Lẫm, anh trai Đại Ninh mà Khuông Ngữ Điềm yêu nhất đều đã chết, chết trong vụ cướp trên phố Vân Đồng, chết dưới tay súng bắn tỉa.

Người sống chính là Ninh Liệt, là thợ sửa xe cô độc một mình, không cha không mẹ, không anh em

Là Ninh Liệt không yêu Khuông Ngữ Điềm.

HẾT CHƯƠNG 27

Bình luận

Truyện đang đọc