XUÂN PHONG KHỨ

Thấy thanh niên vừa chạy vụt ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh Vương Hoa Nhiên khẽ nheo mắt lại nhìn theo, hắn đoán không sai đó chính là Điềm Mạt La nhưng tại sao cậu ấy lại chạy đi như vậy? Lẽ nào có chuyện gì sao?

Chạy theo sau cậu bỏ lại cô thư ký đứng nhue trời trồng không hiểu gì. Đứng từ xa nhìn tới nhà cậu hắn nhìn thấy bên trong dường như có rất nhiều người.

Điềm Mạt La chạy thật nhanh vào nhà thần sắc bất an.

Hắn nghe thấy được tiếng cậu gọi lớn "Bà ngoại!"

Vương Hoa Nhiên nâng lên cửa kính xe rơi vào trầm mặc. Cậu ấy rất thương tâm sao? Bà ngoại của cậu ấy đã xảy ra chuyện gì? Hắn có thể giúp đỡ cậu không? Nhưng thôi bỏ đi, hắn đối với cậu tuyệt đối không thể thân thiết như vậy vì nếu hắn có chút sơ hở nào sẽ bị cậu lừa gạt, gạt hắn vào tròng rồi biến hắn thành loại người đồng tính luyến như cậu...

Suy cho cùng hắn cũng là nên rời đi thì hơn. Hiện tại gặp cậu chỉ làm tăng thêm muộn phiền cho cậu thôi.

Quay về nhà ba mẹ, hắn ngồi ở phòng khách trò chuyện với em trai nhỏ hơn mình 8 tuổi, nó nói ba mẹ đã đi ra ngoài một lúc lâu chắc là sắp trở về rồi.

Vương Hoa Nhiên mệt mỏi xoa xoa thái dương vừa định bước ra ngoài thì cửa đột nhiên mở ra.

"Tiểu Nhiên! Con cuối cùng cũng chịu quay về rồi sao?! Mẹ rất nhớ con! Thời gian qua còn thế nào? Sống có tốt không?" Hoa Phi Phi vừa vào nhà liền gặp đứa con trai đã lâu không quay về khiến một cỗ xúc động không thể kìm nén mà dâng trào.

Nhìn ánh mắt long lanh nước của mẹ mình, hắn có chút thất thần nhưng thật nhanh lại trở về vẻ lạnh nhạt ban đầu "Về lấy chút đồ! Chào!"

Vương Thiếu Đình nhìn con trai vô lễ như vậy nên đã lấn tới một bước "Tiểu Nhiên! Con thật vô lễ!" vừa định đưa tay lên cho hắn một bạt tay thì bị Hoa Phi Phi giữ lại, y biết đứa con này vẫn chưa thể chấp nhận được việc người mẹ đích thân sinh ra nó lại là nam nhân. Còn nữa! Trước đây là do hắn đi học bị bạn bè trêu chọc mới ra nông nỗi này. Năm 15 tuổi Vương Hoa Nhiên hắn đã bỏ nhà đi, nhận chu cấp hàng tháng không thiếu nhưng đó cũng không phải là thứ hắn cần.

Với trí thông minh của hắn tìm một công việc tốt không phải khó. Chỉ cần phấn đấu một chút, vị trí tổng giám đốc Tân Tinh đã thuộc về tay hắn, một nam nhân tuổi 22 sở hữu trí tuệ siêu phàm.

Bỏ lại sau ba loại ánh mắt khác nhau, hắn bước thẳng ra cửa ngồi vào trong xe chạy đi. Nhiều lần Vương Hoa Nhiên nghĩ làm như vậy với mẹ thật sự là rất sai trái nhưng hắn không còn cách nào khác để chấp nhận. Hai nam nhân yêu nhau sao? Hoang đường, cũng nghĩ tới chuyện của hắn và người tên Điềm Mạt La kia loại tình cảm đó chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả chính là "DƠ BẨN"

Gạt bỏ tất cả, Vương Hoa Nhiên lái xe đến khu phố tấp nập người qua lại vô cùng sầm uất, tùy tiện vào một quán bar nào đó trút hết phiền muộn bằng rượu. Thật không ngờ tới người như hắn cũng có lúc say bí tỉ như vậy, ngay cả nói chuyện cũng không biết mình nói gì. Chỉ nghe trong tiếng nhạc chói tai có giọng nói quen thuộc phi thường ấm áp bao bọc lấy hắn. Người kia còn lo lắng lay lay vai liên tục gọi hắn "Hoa Nhiên! Hoa Nhiên! Tỉnh lại đi! Tôi đưa cậu về!"

Hắn cũng không hiểu tại sao lại lẩm bẩm trong miệng câu "Mạt La! Tôi không sao! Haha! Thật sự... không sao! Mạt La... Mạt... La!"

Bình luận

Truyện đang đọc